Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2617 : Quái Vật Đáng Sợ




Lâm Hiên nhận ra khí tức của vị khách không mời mà đến này, nhưng trên mặt hắn lại mang theo một nét không thể ngờ.

Sao lại có thể?

Phân thân của Đào Ngột, trăm năm trước rõ ràng là chính tay mình đã tiêu diệt nó, da lông cùng xương cốt của nó hiện giờ còn ở trong túi trữ vật của mình, tuyệt đối không thể sống lại được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay là…Mình đã cảm ứng sai?

Lâm Hiên thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại lắc đầu. Không đúng, hắn không có khả năng nhận lầm. Khí tức đáng sợ này tuyệt đối là Đào Ngột. Hơn nữa đã chặt chẽ bao vây mình lại.

Chẳng lẽ con quái vật một trong tứ hung của Ma giới này lại buông một cổ phân thân xuống Linh giới sao?

Chuyện ập đến đầu, Lâm Hiên chỉ có thể phỏng đoán như vậy, nhưng chuyện này…thật sự là quá điên khùng.

Phải biết rằng Đào Ngột là một trong những chân linh của Ma giới, oai danh lừng lẫy, nó quả thật có bản lĩnh mở đường thông đến các giới diện, nhưng tuyệt đối không dám tùy tiện đến một giới diện nào đó.

Bởi vì nếu như nó không tuân thủ quy tắc, chạy đến thì sẽ bị các đại năng của Linh giới đuổi giết.

Ở Linh giới, thực lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều, lại dùng ít địch nhiều, sơ suất một chút thì tiêu đời cũng không chừng. Đào Ngột tuy hung ác, nhưng cũng sẽ không biết suy nghĩ mà đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.

Coi như buông xuống là phân thân đi chăng nữa thì cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm rất lớn.

Lần thứ nhất còn có thể cẩn thận một chút thì có lẽ không có gì. Nhưng dưới tình huống một cổ phân thân bị tiêu diệt, lại tiếp tục buông xuống một cổ phân thân khác đến Linh giới không khỏi lại thật quá điên cuồng.

Với lại tu luyện phân thân không dễ, có liên hệ chặt chẽ với bản thể, nếu như bị diệt trừ quá nhiều sẽ làm cho bản thể chịu không ít tổn thương.

Có rất ít đại năng sinh tồn mà lại thiếu suy nghĩ như vậy, cho nên Lâm Hiên mới cảm thấy hành động lần này của Đào Ngột thật quá điên cuồng. Chẳng lẽ Băng Hải giới này thực sự có bảo vật gì, làm cho nó động tâm mà không tiếc mạo hiểm?

Tuy rằng những bảo vật mà Lâm Hiên lấy được từ tay Huyền Băng lão tổ đều có giá trị xa xỉ, nhưng Lâm Hiên cũng không có phát hiện ra thứ gì nổi bật, đáng để cho hết một tới hai, hết hai tới ba tên đẳng cấp cao đến tranh đoạt.

Ngược lại “Nhiên Hồn Đại Pháp” ghi trong một cái ngọc đồng giản lại rất có công dụng, uy lực vô cùng, nhưng thi triển nó lại vướng phải rất nhiều nguy hại.

Đào Ngột hẳn không phải vì vật ấy.

Nhưng nếu không phải vì bảo vật, chẳng lẽ tìm mình báo thù?

Trong đầu Lâm Hiên lại hiện lên cái ý nghĩ này. Song lập tức lắc đầu, chỉ vì một chút thù hận nhỏ mà phải mạo hiểm quả thật không đáng.

Bất quá cũng rất khó nói.

Tính cách của mình là cẩn thận, nhưng Đào Ngột thì đã nổi danh với tính khí tàn bạo, lúc còn ở Nhân giới, nó đã bị mình phá hỏng mất chuyện tốt, trăm năm trước tình cờ ngẫu nhiên mình lại tiêu diệt một cổ phân thân của nó, có lẽ quái vật này thẹn quá hóa giận cho nên mới không tính toán cẩn thận mà buông một cổ phân thân đến Linh giới.

Hình như muốn xác minh suy đoán của Lâm Hiên, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên tối đen như mực, mây đen rậm rạp, tuy chưa đến nổi đưa tay không nhìn thấy năm đầu ngón tay, nhưng khiến cho người ta cảm thấy như là mặt trời đã bị bắn rớt.

Mà cái này, bất quá chỉ mà mới bắt đầu.

Lại qua một lát, ầm ầm tiếng sấm rền vang, hơn nữa tiếng trước còn gấp mấy lần tiếng sau, phảng phất giống như người khổng lồ đang đánh trống trận, âm thanh đáng sợ hung dữ như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.

Một ít Yêu tộc tu vi hơi thấp, đã bị chấn bất tỉnh, còn có những tên bên khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Vẻ mặt Lâm Hiên lúc này đã trở nên nghiêm túc, tuy tiếng sấm đối với hắn thì không tính là cái gì, nhưng kế tiếp đối mặt với cường địch, chỉ sợ…

Lâm hiên quả thật cũng không có nắm chắc, chính xác mà nói thì hắn cảm thấy một chút hi vọng nhỏ bé mình cũng không có.

Địch nhân quá mạnh mẽ! Phân thân của Đào Ngột, cấp bậc cũng cỡ quái vật Độ Kiếp chứ không phải đùa.

Lần trước mình có thể tiêu diệt một cái, vốn cũng không phải dựa vào thực lực mà là vận khí, phân thân của Đào Ngột trước đó đã bị thương nặng, hơn nữa không giống như cụ phân thân này.

Cùng đánh nhau với mình mấy hiệp, cũng bởi vì thương thế quá nặng, mà bị rơi cảnh giới, nếu không lần đó kẻ bị thua chính là mình, nói không chừng còn bị tiêu đời.

Mà lần này thì khác.

Đối phương lại trực tiếp buông một cổ phân thân xuống, thực lực nhất định là không hao tổn, tuy song anh nhất đan của Lâm Hiên đồng thời tấn cấp, thực lực cũng vượt xa trăm năm trước, nhưng đối mặt với quái vật Độ Kiếp thì một chút phần thắng cũng không có.

Ở chỗ này quá nguy hiểm! Vậy thì ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Lâm Hiên không nhịn được quay đầu nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.

Hương Nhi cùng Viện Kha.

Nếu mình đi rồi, Tuyết Hồ tộc nhất định sẽ giận cá chém thớt. Để hai vị công chúa đứng mũi chịu sào, nhận lấy cơn lửa giận của Đào Ngột, hắn lại tuyệt không nguyện ý làm như vậy.

Có nên vì các nàng mà ở lại chỗ này chọi cứng với Đào Ngột?

Lâm Hiên cũng không có ngu như vậy, hắn cũng không phải loại người ấm đầu thấy mỹ nữ mà tiếc rẽ không chịu đi. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải có thực lực mới được, nếu không ngược lại không thành anh hùng mà cái mạng nhỏ cũng không còn. Cho nên đi dường như là lựa chọn tốt nhất, nhưng nói thì nói thế, dây vào Tuyết Hồ nhất tộc thì cũng thật sự là phiền toái, vì vậy hắn còn có chút do dự.

Đi hay là lưu lại? Nên lựa chọn như thế nào đây?

Cũng may cái phiền toái này rất nhanh cũng không cần hắn suy nghĩ nữa. Bởi vì hắn cảm giác khí tức của mình đã bị khóa chặt, nói cách khác chạy hay không kết quả cũng giống nhau, thần thức của Độ Kiếp mạnh đến cỡ nào ngay cả mình cũng không tưởng tượng được, cho dù độn tốc của mình huyền diệu đến cỡ nào thì cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi thần thức của nó.

Nói một cách khác, hắn hiện tại đã không còn có lựa chọn, chỉ có thể chiến đấu tới cùng mà thôi.

Sắc mặt Lâm hiên khó coi, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng dày đặc, sau đó bầu trời phạm vi trong vòng trăm dặm bắt đầu vặn vẹo.

Xọet xoẹt…

Tiếng vỡ vụn của không gian vang lên, sau đó một vết nứt không gian đen như mực xuất hiện, dài ước chừng hơn mười trượng, sâu không thấy đáy, trong đó từ từ xuất hiện một con mắt.

Mắt Đào Ngột

Ánh mắt chỉ đảo qua đã khiến cho Lâm Hiên biến sắc. Mặc dù chỉ là một cái nhìn của đối phương, nhưng Lâm Hiên lại cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Căn bản không có thời gian để cho hắn suy tư, cũng may kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Hiên cực kỳ phong phú, thân thể chợt lóe thì Cửu Thiên Vi Bộ đã được thi triển ra.

Lấy thần thông của hắn bây giờ, thi triển thuật này quả nhiên là quỷ thần khó lường, thoáng cái đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó lại xuất hiện bên ngoài ngàn trượng.

Ngay tại lúc đó, ngọn núi băng cao hơn mấy ngàn trượng vốn lúc đầu ở phía sau Lâm Hiên, là nơi đặt tòa Băng Thành của Tuyết Hồ tộc.

Oanh!

Không khí đột nhiên chấn động, một đạo gợn sóng mà mắt thường cũng có thể thấy rõ, đánh không trúng Lâm Hiên mà bắn mạnh vào núi băng. Một tiếng oanh minh nổi lên, tòa núi băng bàng bạc cao mấy ngàn trượng này bắt đầu ầm ầm sụp đổ.

Những khối băng lớn nhỏ rơi như mưa, trên mặt Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ kinh hãi, tuy dời non lấp biển đối với cảnh giới của hắn thì không để vào mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt, vẫn thật không thể tưởng tượng.

Đối phương chỉ cần liếc nhìn, thì đã phá hư một ngọn núi ngàn trượng, thực lực thời kỳ toàn thịnh của lão quái vật Độ Kiếp kỳ thật là cường đại như thế sao?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: