[Bạch Long chi ước hệ liệt] Thiếu gia nhà họ Lương

Chương 53: Một nửa tinh hồn




Khi Đình Vân nói số mệnh của Lương Quân Nhất và Lương Khất định sẵn là hai đường thẳng song song không có điểm dừng chân chung. Hắn biết bản thân trước sau gì cũng phải đối diện sự thật.

Lương Quân Nhất hắn có gì để ràng buộc Lương Khất đây.

Linh hồn Lương Khất vì cưỡng chế mở cửa Diêm Điện mà bị phá hủy đến hồn phi phách tán. Khi Lương Quân Nhất nhìn một thân máu huyết bao phủ cơ thể gầy gò của huynh trưởng, hắn đã không do dự mà chấp nhận biện pháp hoang đường của Đình Vân.

"San sẻ một nửa tinh hồn của ngươi cho Lương Khất.”

“Dùng máu ngươi nuôi dưỡng đến khi tinh hồn của y hoàn thiện."

Giọng nói rầm rì như khuyên lơn, như mê hoặc của Đình Vân không ngừng đánh động trong đầu hắn. Lương Quân Nhất biết, đó không phải là dụ dỗ mà là cơ hội.

Một cơ hội để hắn có thể có cớ ràng buộc với huynh trưởng của mình, tinh hồn cả hai ràng buộc nhau.

Nhưng khi tinh hồn Lương Khất đã được hấp thụ đủ máu huyết, được nuôi dưỡng đầy đủ trọn vẹn thì sự ràng buộc giữa cả hai cũng kết thúc.

Lương Quân Nhất không nói điều này cho Lương Khất biết. Hắn hi vọng khoảng thời gian chung sống yên bình này có thể là sự bắt đầu lại từ đầu của cả hai. Lương Quân Nhất hi vọng ca ca hắn có thể chấp nhận hắn.

Nhưng thế thì sao, rồi ca ca cũng rời đi hắn.

Tinh hồn Lương Khất đã gần như hoàn thiện nhưng Lương Quân Nhất hắn lại chỉ còn một nửa tinh hồn. Tinh hồn khiếm khuyết nếu rời xa nửa kia sẽ không trụ được bao lâu. Sinh mệnh mong manh như tờ giấy, chỉ có ràng buộc người kia bên cạnh hắn mới có được một tinh hồn hoàn chỉnh.

Lương Khất được bảo hộ hoàn hảo không dính nước mưa bước xuống tuấn mã uy phong của chiến thần An Việt Quốc. Y buông dù xuống đứng trước cửa khách trọ đơn sơ. Lương Khất thở dài. Y rũ dù, nước mưa nặng hạt rơi xuống nền đất lạnh giá. Miệng nhoẻn cười đầy bất đắc dĩ y đưa trả lại dù cho vị tướng quân quen thuộc nhưng khí chất đầy xa lạ phía sau mình.

Hoàng Hoa nhíu mày, khuôn mặt giấu sau bộ râu rậm rạp là ánh mắt sắt bén đầy tức giận, tay cầm dù siết chặt. Trong một khoảng khắc cán dù như muốn gãy đôi.

Nhìn người nam nhân thanh mảnh bên dưới, đôi mắt tuy u buồn nhưng đã không còn ảm đạm như lúc trước. Hoàng Hoa nhắm chặt mắt, môi mấp máy muốn nói điều gì, nhưng rồi cũng chỉ gật nhẹ đầu với người kia, tay đưa dù cho phó lĩnh kế bên. Tướng quân nắm cương ngựa giựt mạnh, hai chân giày giáp vỗ mạnh bụng ngựa, dây cương kéo căng khiến tuấn mã bị nước mưa làm khó chịu hí một tiếng xoay người phóng đi.

Mưa vẫn không ngừng rả rít. Trong màn mưa phó lĩnh phía sau cũng đồng loạt xoay người hướng theo bóng lưng tướng quân của mình rời đi để lại bụi cát bị mưa mù xóa tan.

"Ca..."

"Híc... ca..."

Đứng trước cửa phòng trọ nhỏ tối tăm, bên trong vách ngăn mỏng manh y nghe rõ từng tiếng nức nở.

Khi Lương Khất mở hờ cửa bước vào, không khí trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt và nồng nàn của men rượu. Tiếng nức nở cứ thế không kiêng dè phát ra. Lương Khất mắt vốn không được tốt, y mò mẫm trong bóng tối, muốn hướng tới tiếng khóc của đứa trẻ lớn xác kia mà vỗ về an ủi.

RẦM!!!

"Á!"

Lương Khất bất cẩn vấp một thứ gì dưới đất, y ngã rầm trong bóng tối. Lương Quân Nhất đang chìm ngập trong hơi men, nghe tiếng thất thanh quen thuộc thì giậ̣t mình tỉnh táo.

"Ca?!"

"Là ca sao?"

"Ta!!! Lương Quân Nhất ngươi dám bỏ ta lại giữa phố chợ một mình về nhà uống rượu!!!”

Trong hơi men ngà ngà, Lương Quân Nhất nghe được giọng oán trách bực dọc của ca ca mình, nhưng thấu trong tim hắn lại ngọt ngào như mật rượu mới chín, lại cay đắng như hơi men lâu năm ủ vùi dưới lớp đất cát khô cằn.

“Hừ! Lại xả vò tùm lum dưới đất. Ngươi là muốn ám sát kẻ mù lòa ta đây hửm?!!"

Lương Quân Nhất vội ào qua, chân nọ đá chân xiêu, vấp phải bình rượu của chính mình, loạng choạng nhưng hắn không ngã. Con mắt dần quen với bóng tối hướng đến hình ảnh mờ ảo đang chật vật dưới đất mà đỡ người.

"Ca! Sao huynh lại trở về?" Lương Quân Nhất đỡ Lương Khất ngồi trên ghế, khuôn mặt đỏ ửng vì rượu mang đầy khinh ngạc cùng vui sướng.

"Tối quá!" Lương Khất không thèm trả lời câu hỏi ngu xuẩn của đệ đệ mình mà nhíu mày nheo mắt để dần thích ứng bóng tối. Y nhăn mũi đầy ghét bỏ, chân đá đá vò rượu bên dưới lăn ra chỗ khác.

"A! Để đệ thắp nến!"

Vừa nói Lương Quân Nhất vừa chân cún vội vã tuân mệnh ca mình mò mẫn đi thắp nến. Ánh nến lập lòe rọi sáng một vùng nhỏ căn phòng. Ánh sáng mập mờ sọi rọi bóng dáng nam nhân thanh y sạch sẽ không có vẻ gì chật vật bởi cơn mưa.

Lương Khất nghiêng người chống cằm trên bàn gỗ. Ngón tay y trắng nõn thờ ơ khẩy khẩy ánh nến đung đưa, nhếch mép đầy khinh bỉ hỏi lại tiểu đệ đệ đầy vẻ tủi thân ủ rũ đang thu dọn vò rượu bị y đá lăn lốc khắp nơi.

"Ngươi lẽ ra nên hỏi ta có sao không, có bị vò rượu của ngươi làm té gãy chân không thì đúng hơn?"

"Không phải huynh đã đi với..."

"Với ai...?"

Lương Quân Nhất hai tay ôm mấy vò rượu trong lòng, cúi đầu, mắt lại lén nhìn về phía huynh trưởng ấp úng lại bị câu hỏi đầy ý thăm dò của ca hắn mà tức nghẹn ấm ức.

Lương Khất híp mắt, vẻ mặt lạnh xuống. Giọng y lại đầy trêu chọc gai góc, có thể khiến gia hỏa này ăn một bụng đắng y cảm thấy thật sảng khoái. Trước giờ sao Lương Khất y lại không biết tên đệ đệ này vẫn có thể bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay nhỉ?

"Huynh... ca..." Lương Quân Nhất hắn muốn chất vấn một bụng.

Chẳng phải huynh cười đùa vui vẻ với tên khốn kia sao?!!

Chẳng phải huynh sẽ trở về kinh thành với tên chết tiệt kia sao?!!

Đã vậy sao huynh còn trở về căn phòng tồi tàn này với ta. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vốn lãnh như sương kia thoáng qua một tia tiếu ý, hắn cắn răng hừ trong lòng một tiếng.

RẦM!!!

XOẢNG!!!

"Lương Quân Nhất! Ngươi...!!!"

Lương Khất trợn mắt kinh ngạc khi Lương Quân Nhất đột ngột mở cửa. Hắn quăng mạnh tất cả vò rượu trong tay ra ngoài, vò rượu đất nung gặp va đập mạnh thì vỡ tan tành. Tất cả nát vụn giữa màn mưa tầm tã. Nhưng không kịp đợi Lương Quân Nhất giải thích Lương Khất đã cảm thấy cả cơ thể bị siết chặt đau đớn, đôi môi mỏng hồng nhạt của mình bị hung hăn cắn xé.

Lương Khất cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, gân xanh trên trán giật giật muốn nổ bùm lên. Lương Quân Nhất sau một màn đay nghiến môi y thì chuyển hướng gặm cắn cần cổ y, xương quai xanh nhô ra giữa lồng ngực gầy gò hiện rõ dấu răng bị người cố tình in dấu.

"Đau... tên khốn... nhả ra..." Lương Khất ăn đau muốn xán một bạt tai vào mặt tên tiểu cẩu này, nhưng bàn tay vừa đưa lên đã bị bàn tay to lớn của đệ đệ khốn khiếp nhà mình nắm chặt.

"Ca... không cho huynh rời xa ta!!!”

“Huynh chẳng phải đã đồng ý chấp nhận ta rồi sao?!!!"

Cái kẻ lớn xác cả người tràn ngập hơi rượu như muốn xông cho y say cùng bỗng chốc nức nở. Kẻ say xỉn lớn xác như đứa trẻ tràn ngập uất ức vì bị người dối lừa. Lương Khất cảm thấy mình cứ như bị tên này từng bước đưa vào tròng, mà bản thân thì chột dạ thấy có lỗi vì ức hiếp trẻ nhỏ, mà y thì có lỗi gì chứ?

"Ta nói như thế hồi nào?" Lương Khất mặt đỏ bừng bừng tức giận. Xương quai xanh ướt đẫm nước từ tuyến dịch nơi khoang miệng hay từ khóe mắt không ngừng trào ra từng hàng từng hàng của đệ đệ y.

"Lúc đó huynh không từ chối chẳng phải là ngầm đồng ý cho ta bên cạnh huynh, bây giờ cả nụ hôn của ta huynh cũng không hề bài xích không phải đã chấp nhận cho ta yêu huynh hay sao?" Lương Quân Nhất vừa rầm rì vừa vùi đầu vào lồng ngực của Lương Khất. Hắn tham lam hít lấy hương vị cơ thể ca ca mình như muốn xác nhận xem hương vị ấy có bị lẫn bất cứ thứ tạp chất dơ bẩn nào không.

"Ngươi... nào có lý đó... Ha~ " Lương Khất bất ngờ bị một đường lướt kéo dài từ ngực dần đi xuống dưới. Chiếc lưỡi ẩm ướt của Lương Quân Nhất như cố tình càn quét hết mọi tấc da thịt y, khiến Lương Khất một trận mê muội không kịp chống đỡ. Thật buồn cười da thịt mẫn cảm của y lại không hề bài xích sự ướt át này, thậm chí cả lỗ chân lông cũng muốn giãn ra tiếp nhận.

"Ca xin huynh đừng rời xa ta, đừng đi đến nơi ta không thấy được." Lương Quân Nhất ngước lên nhìn Lương Khất, hắn nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì bị hắn mà gợi tình, nhìn ánh mắt ướt át mê ly vì động tình bởi hắn. Hắn ôn nhu cầu xin: "Ta biết huynh luôn luyến tiếc nơi quan trường ác liệt giết người có thể không thấy máu ấy, đó là nơi huynh có thể mặc sức vùng vẫy thể hiện tài hoa. Nhưng xin huynh đừng bỏ lại ta được không? Ta không thể sống thiếu huynh..."

Không thể... ca à... Không có huynh, một nửa tinh hồn này cũng không cần thiết tồn tại.

Lương Khất nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hoa đào vì mình mà khóc sưng như một con cún nhỏ mà thất thần. Cho đến khi bản thân y bị đặt trên bàn, bị đệ đệ xuyên qua y vẫn còn mơ hồ trong một mớ suy nghĩ hỗn loạn giữa tiếng nức nở, tiếng cầu xin xen lẫn tiếng thở dốc cảu chính đệ đệ mình.

Người phía trên vì men rượu mà bất chấp tất cả, không còn từng bước tiếp cận, mà đầy sợ hãi xâm chiếm.

Đêm mưa đến khuya tối sâu thẳm vẫn rả rít kêu gào, xen lẫn đó là những tiếng sấm rền trời. Bị người đã say khướt ôm vào lồng ngực ủ mình trong chăn ấm, Lương Khất một đôi mắt ngậm sương, đôi môi sưng mộng lại có điểm rách vì bị người cắn. Y đưa tay phác hoạ khuôn mặt anh tuấn vì men rượu, đỏ ửng vì khóc làm mí mắt sưng vù của đệ đệ nhà mình mà thở dài khẽ khàng.

"Ta phải đối xử với ngươi như thế nào đây Lương Quân Nhất?”