Bạch Lộ

Chương 52: Bị ngược rồi thì phải




Lộ Sơ Dương rất muốn ôm Bạch Thiều một cái, không phải mặt dày mày dạn treo trên lưng bác sĩ như trước đây, mà là cho anh một cái ôm nhẹ nhàng. Đáng tiếc hắn đang ngồi trên ghế lái, không thể tùy tiện đậu xe ở ven đường, hắn bèn nói: “Anh cũng rất khổ cực, khi còn bé thì bị bạn cùng lớp bắt nạt cô lập…” Hắn không nói tiếp được, mỗi lần nhắc lại quãng thời gian ấy, sẽ luôn khiến Bạch Thiều bị tổn thương lần thứ hai, hắn hít sâu một hơi, dằn cảm xúc tức giận bực bội xuống dưới đáy lòng, “Sau này chúng ta sẽ từng chút một lấp phẳng những cái hố của quá khứ.”

“Ừm.” Bạch Thiều đáp lại một tiếng nặng nề, tựa như hạ một quyết tâm nào đó, “Sẽ.”

Xe hơi chạy qua từng chiếc đèn xanh đèn đỏ, quẹo vào khu chung cư cũ xưa, cẩn thận lách vào lối đi chật hẹp, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ đậu. Lộ Sơ Dương thong dong dừng xe xong, bèn hỏi: “Anh nghĩ liệu chủ nhiệm Công Tôn có đồng ý đi dùng một bữa cơm với bố em không?”

“Tại sao lại không đồng ý?” Bạch Thiều nghi hoặc hỏi.

“Trông chủ nhiệm Công Tôn, có một loại khí chất công minh chính trực, sẽ không khuất phục trước giàu sang và quyền lực.” Lộ Sơ Dương nói.

Hình dung của hắn khiến Bạch Thiều bật cười, anh nói: “Vậy em cảm thấy bố em sẽ làm gì với thầy anh?”

Lộ Sơ Dương chống cằm suy nghĩ một chút, rút chìa khóa xe, nở một nụ cười tự nhiên: “Không biết nữa, em chỉ tưởng vậy thôi.”

Bạch Thiều đẩy cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn trời đêm trong trẻo hiếm thấy, trăng lưỡi liềm treo ở hướng đông, xinh đẹp sáng ngời, anh nói: “Ngày mai trời sẽ nắng.”

“Em thích Bắc Kinh quá trời.” Lộ Sơ Dương đi tới bên cạnh Bạch Thiều, đánh bạo hôn một cái “bẹp” lên gò má của bác sĩ, nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

“Anh cũng thích Bắc Kinh.” Bạch Thiều nói, “Thật hi vọng kiếp sau anh sẽ được đầu thai thành người Bắc Kinh.”

“Vậy kiếp sau em sẽ đầu thai thành một chú chim hỉ thước, mỗi ngày tìm anh kiếm ăn.” Lộ Sơ Dương nói, “Hiều Hiều của chúng ta nên sinh ra ở Cố Cung, làm thái tử.”

“Làm thái y đi.” Bạch Thiều nói, anh buồn cười, “Không cẩn thận sẽ bị hoàng thượng chém đầu ấy.”

Hai người vừa cười nói vừa lên lầu, Bạch Thiều móc chìa khóa ra mở cửa, vừa nhấc chân bước vô trong thì đã bị Lộ Sơ Dương vội vàng đẩy bả vai, đè anh dựa vào tường, anh nhìn thẳng vào Lộ Sơ Dương, đằng sau tròng kính mỏng là sự bình tĩnh tự nhiên, đầu lưỡi liếm qua môi dưới, đôi mắt cười cong cong: “Vội như vậy sao?”

Sự bạo dạn của Lộ Sơ Dương tỉ lệ ngược với độ mê sắc đẹp của hắn, mới động chạm có bao nhiêu đó, mà trái tim của hắn đã nhảy tới cuống họng, dựa vào ánh đèn ngoài hành lang tối tăm, hắn thấy rõ đầu lưỡi mềm mại ẩm nước đầy mập mờ, tựa như liếm qua lồng ngực của hắn, khiến hắn thở không nổi.

Tay trái của Bạch Thiều đỡ lấy eo của Lộ Sơ Dương, tay phải của anh đóng cửa lại, bật đèn trần gần cửa, bầu không khí ám muội vẫn chưa tiêu tan, bởi vì lửa nóng trong đôi mắt của Lộ Sơ Dương ngày càng cháy lên nhiệt liệt.

“Bác sĩ Tiểu Bạch, cho em hôn anh một cái.” Lộ Sơ Dương không thể đợi được nữa tiến lại gần Bạch Thiều, nhưng lại bị anh nắm lấy sau gáy đẩy ra, ngón tay Bạch Thiều thon dài mạnh mẽ, âm thanh của anh nhẹ nhàng bình tĩnh: “Đi rửa tay, ngồi trên ghế sô pha đợi anh.”

Lộ Sơ Dương không rõ bác sĩ muốn làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đến nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi xuống chính giữa ghế sô pha, đặt hai tay trên đầu gối, còn Bạch Thiều thì rửa tay sạch sẽ ở nhà bếp, ném một viên kẹo bạc hà vào trong miệng, sẵn tiện cầm theo một sợi dây thun vải bỏ vào trong túi, anh khẽ ngâm nga điệu nhạc, đi tới bên cạnh Lộ Sơ Dương, đón lấy ánh mắt mong chờ của đối phương, anh chen đầu gối vào giữa hai chân hắn, rồi hôn lên trán hắn.

Vào lúc tinh thần của Lộ Sơ Dương đang trở nên thất điên bát đảo, mơ màng không rõ, hắn chợt nhận ra có chút bất ổn, tay của hắn sao tự dưng bị trói lại rồi?!



“Cái này,” Lộ Sơ Dương giật giật cổ tay bị trói chặt đằng sau lưng, “Cái này có gì đó sai sai.”

Tư thế đảo ngược giữa hai người khiến Lộ Sơ Dương sởn gai ốc, hắn nói một cách ngắc ngứ: “Em biết giữa nam với nam sẽ phân trên dưới, cho nên, anh là,” Hắn nuốt nước bọt một cái, “Top à?”

“Không giống sao?” Bạch Thiều hỏi, tay anh luồn vào trong áo của Lộ Sơ Dương, xúc cảm của hạt đậu đỏ giống như một viên kẹo mềm đông kết.

Lộ Sơ Dương nín lại cơn thở dốc, ngửa người ra sau, tựa vào ghế sô pha, không biết câu trả lời của hắn là “Giống” hay “Không giống”, đầu óc của hắn bây giờ chỉ còn sự đê mê, tựa như một tên nghiện cờ bạc không cách nào cai được, không hề có chút ý nghĩ phản kháng.

“Đừng lo, hôm nay không làm tới bước kia.” Bạch Thiều ngồi xuống trên đùi Lộ Sơ Dương, vóc người của anh tương tự hắn, cho nên anh cũng không để một mình Lộ Sơ Dương gánh chịu toàn bộ thể trọng, cẳng chân dùng sức chống đỡ một nửa mà ngồi hờ hờ, rồi anh cúi người gần gũi với hắn, khắng khít bên nhau.

Trong đầu Lộ Sơ Dương căn bản không xoay chuyển được gì, hắn không có kinh nghiệm thân mật giữa đồng tính với nhau, toàn quyền cho Bạch Thiều dẫn đường. Tiêu điểm trong đôi mắt trở nên tan rã, hơi thở chợt nhanh chợt chậm, đầu lưỡi nếm được mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng, Lộ Sơ Dương càng hưng phấn, nói: “A, Hiều Hiều, hôn em thêm lần nữa.”

Một tay của Bạch Thiều chống bên tai của Lộ Sơ Dương, một tay khác do dự chần chừ, như thể một chú chim trắng quanh quẩn trên bầu trời, tìm kiếm một nơi thích hợp để đáp xuống. Lộ Sơ Dương bị khiêu khích ôn nhu giày vò tới nỗi miệng lưỡi khô khốc, chợt phát hiện gò bó nơi bụng dưới được thả ra, hắn hít vào một hơi khí lạnh: “Hí —— Tay của anh thật lạnh.”

“Nhưng em thì lại rất nóng.” Bạch Thiều nói, anh cử động bàn tay.

Lộ Sơ Dương muốn ôm bác sĩ, nhưng hai tay bị trói chặt, không thể động đậy, chỉ có thể gắng chống nửa người trên lên, hôn vào cằm bác sĩ tựa như làm nũng, lấy lòng anh rồi nói: “Sờ thêm một chút nữa đi, Hiều Hiều.”

“Gọi anh ơi.” Bạch Thiều nói.

“Anh Hiều Hiều ơi.” Vận mệnh nằm trong tay bác sĩ, đừng nói là hai chữ “anh ơi”, gọi “ông ơi” cũng còn được. Lộ Sơ Dương động đậy cái eo, tự dưng thông minh đột xuất chơi trò cosplay, “Bác sĩ Tiểu Bạch, bác sĩ cứu cứu em với.”

“Em bị bệnh gì?” Bạch Thiều nắm chặt vật ấy của hắn trong tay, lòng bàn tay vuốt ve lên xuống chậm rãi, một ít chất lỏng từ từ thấm ướt móng tay của anh.

Lộ Sơ Dương kích thích đến nỗi tái tê cả da đầu, hai má của hắn đỏ chót, nói đứt quãng: “Bệnh, tương tư.”

“Ừ hử.” Bạch Thiều cười nhạo một tiếng, từng chiếc hôn nhỏ nhặt ấm áp của anh, rơi xuống từ môi đến cổ của hắn, anh dùng răng cắn mở cúc áo sơ mi, rồi để lại dấu hôn nhợt nhạt trên làn da bánh mật nơi lồng ngực của hắn, động tác trong tay anh càng lúc càng nhanh, Lộ Sơ Dương đã không rảnh nói chuyện, hắn dựa lưng vào ghế sô pha thưởng thức cảm giác kích thích tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc này.

Được người khác hỗ trợ sướng hơn nhiều so với bản thân tự túc.

Lộ Sơ Dương chống căng hai tay, khoái cảm đạt tới đỉnh núi cao, rồi chầm chậm rơi xuống, tim đập như trống đánh, hô hấp chợt ngừng, một lát sau, hắn ấm a ấm ức nói: “Hiều Hiều, cánh tay em mỏi quá.”

“Thả lỏng đi.” Bạch Thiều không có ý định cởi trói cho hắn, anh dùng khăn ướt lau dọn chất dịch bừa bộn, đỡ vai để Lộ Sơ Dương ngồi thẳng người, đè hai cánh tay ở sau lưng của đối phương xuống, rồi nói: “Anh có một chút…” Anh cân nhắc dùng từ, “Sở thích khá kỳ lạ.”

“Ví dụ như trói em?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Nếu như em không thích, thì anh cởi ra cho em.” Bạch Thiều nói.



“Đừng, như vậy quả thật rất sướng luôn đó.” Lộ Sơ Dương ngại ngùng kề khuôn mặt nóng bỏng vào má của Bạch Thiều, “Em thích tất cả những gì thuộc về anh.”

Bạch Thiều vẫn ngồi trên đùi của Lộ Sơ Dương, anh mím môi, lộ ra một ý cười vui sướng xen lẫn thẹn thùng: “Cảm ơn Dương Dương.”

Nghe thấy cái tên gọi tắt này, da đầu của Lộ Sơ Dương nổ bùm một cái, hắn nói: “Nhất định phải gọi là Dương Dương hả?”

“Gọi đạo diễn Lộ thì chính thức quá.” Bạch Thiều nói, “Em gọi anh là Hiều Hiều, anh cũng phải gọi em là Dương Dương.”

“Được rồi được rồi.” Lộ Sơ Dương nói thầm, “Nghe thật kỳ mà.”

Bạch Thiều chủ động lại gần hôn Lộ Sơ Dương, ngăn chặn tiếng lầu bầu kháng nghị của hắn.

“Anh giúp em làm, em cũng phải giúp lại anh.” Lộ Sơ Dương thương lượng, “Hiều Hiều, cởi trói cho em có được không.”

“Không muốn.” Nhu cầu tình cảm của Bạch Thiều lớn hơn nhu cầu sinh lý rất nhiều, anh ôm chặt lấy eo của Lộ Sơ Dương, đầu dựa vào vai người yêu, cả thân thể ngả vào lòng đối phương, tựa như một chú chim di cư đã phải lặn lội đường xa mới tìm được một cảng tránh gió tuyệt đối an toàn, cho nên buông lòng cảnh giác, thả lỏng nghỉ ngơi.

Lộ Sơ Dương dựa vào ghế sô pha, hai tay chắp sau lưng, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Bạch Thiều, trái tim trở nên mềm nhũn, thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể tốt với anh hơn được nữa.

Nếu như tốt hơn chút nữa, là có thể xóa đi mọi vết thương của Bạch Thiều, Lộ Sơ Dương đồng ý trả giá tất cả.

“Anh có ảnh khi còn bé không?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Có, ở quê.” Bạch Thiều nói, “Em có không?”

“Có, để ở nhà bố mẹ em.” Lộ Sơ Dương nói, “Trong điện thoại của em có lẽ còn một hai tấm.”

“Cho anh xem một chút.” Bạch Thiều ngẩng đầu, suýt chút nữa đụng vào cằm của Lộ Sơ Dương.

“Anh tháo ra cho em với, cánh tay của em mất cảm giác rồi.” Lộ Sơ Dương cười khổ.

Bạch Thiều chậm rãi cởi sợi dây thun, ngồi trên sô pha xoa bóp cơ bắp trên cánh tay của hắn, sức tay phải của anh rất lớn, ấn hai lần là đã giúp cho mạch máu của Lộ Sơ Dương được lưu thông, cũng khiến hắn thừ người ra.

“Lực xoa bóp của anh sắp gần bằng thao tác hồi sức tim phổi rồi.” Lộ Sơ Dương nói.