Bạch Lộ

Chương 37




Sắp tới giờ tan ca, Lộ Sơ Dương quên sạch công tác của bản thân, lăng xa lăng xăng bên cạnh Bạch Thiều, không có chuyện thì kiếm chuyện, không có việc thì kiếm việc, đuổi cũng chẳng chịu đi.

“Buổi tối ăn đồ nướng đi.” Lộ Sơ Dương nói, “Ban công nhà tôi có bếp nướng ngoài trời đó.”

“Bia với gà rán cũng được, để tôi gọi cho dì giúp việc.” Lộ Sơ Dương nói tiếp.

“Bánh cuốn xuân thì sao, sắp sang mùa xuân rồi, ăn chút đồ ăn truyền thống nhé.” Vẫn là Lộ Sơ Dương đang nói.

“…” Bạch Thiều dừng chân, bất đắc dĩ nhìn Lộ Sơ Dương, ám chỉ mơ hồ: “Cậu bận xong rồi à?”

“Tuần sau tôi phải qua khoa mắt quay rồi.” Lộ Sơ Dương vô cùng đáng thương nhìn bác sĩ, “Cho tôi dòm anh thêm một tí cũng không được sao.”

“Cái cậu này,” Bạch Thiều dở khóc dở cười, “Tôi đi đâu cậu lại theo đấy, cậu là Bánh Bao hả?”

“Vậy anh có thích Bánh Bao không?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Tôi thích hay không thích thì liên quan gì.” Bạch Thiều mất tự nhiên nói sang chuyện khác.

“Hừ.” Lộ Sơ Dương khoanh tay, “Cứ muốn đi theo anh đấy.”

“Kế đó nữa, cậu nên đi quay khoa nhi đi.” Bạch Thiều đề nghị, “Hoàn mỹ hòa nhập vào tập thể bệnh nhân.” Anh móc ra một con vịt vàng đồ chơi, bóp một cái, nó phát ra tiếng kêu “chíp chíp”, anh chìa tay đưa nó cho Lộ Sơ Dương, “Cho cậu này.”

“Ở đâu ra?” Lộ Sơ Dương cầm lấy vịt vàng, thích thú nghịch nghịch.

“Đồ chơi mới trong phòng nghỉ.” Bạch Thiều nói, “Tôi cảm thấy rất hợp với cậu, nên tiện tay lấy một con.”

“Hợp với tôi?” Lộ Sơ Dương nghĩ gì nói đó, “Hợp với quần lót của tôi ấy hả?”

“…” Bạch Thiều ửng đỏ vành tai, “Thôi cậu đừng nói nữa.” Anh lúng túng run tay, bước vào phòng kiểm tra tình huống của bệnh nhân mới nhập viện, cũng chính là Hạ Lũy, cha của Hạ Tiêu Việt.

“Anh tới rồi à.” Hạ Tiêu Việt đã bình tĩnh lại, có chút ngại ngùng khi đối mặt với Bạch Thiều lần thứ hai, cậu ta đứng dậy, buông tay xuống một cách quy củ rồi đứng ở một bên, giống như một học sinh đang đợi nghe giảng dạy.

Bạch Thiều đứng cạnh giường bệnh, đối diện với người đàn ông lớn tuổi đang thở thoi thóp, anh chưa từng gặp Hạ Lũy, nhưng Hạ Lũy đã từng thấy Bạch Thiều. Ánh mắt phẳng lặng của Hạ Lũy tự dưng dậy sóng, ông ta chầm chậm chớp mắt, nói ra một chữ: “Cậu…”

“Tôi là Bạch Thiều, bác sĩ của phòng chăm sóc cuối đời.” Bạch Thiều làm việc công ra công, không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư nào, “Y tá của chúng tôi chắc là đã giới thiệu về phòng chăm sóc cuối đời cho ông Hạ khi mới nhập viện rồi, nếu như ông cảm thấy đau nhức, trầm cảm, mất ngủ, vân vân, xin hãy báo cho y tá, y tá sẽ căn cứ vào triệu chứng nặng hay nhẹ để sử dụng thuốc giảm đau cho ông.”

Hạ Lũy đợi Bạch Thiều nói xong một tràng giới thiệu dài dòng, ông ta mới nói một cách đứt quãng: “Cậu là, bác sĩ, khoa mắt, tại sao, lại ở đây?”

“Cha.” Hạ Tiêu Việt lắc đầu, phản đối cha mình hỏi như thế.

Nhưng Hạ Lũy vẫn chấp nhất nhìn Bạch Thiều, tìm kiếm đáp án.

Trong chốc lát, Bạch Thiều không hề nói gì, nhưng Lộ Sơ Dương thấy gai mắt, mở miệng nói khẩy một câu: “Người ta thích thế, ông quản được chắc.”

“Đây là chuyện riêng của tôi.” Bạch Thiều nói, anh không cần thiết kể lại vết thương của mình cho mỗi người, anh xem khuôn mặt sưng tấy cùng máu bầm ở gáy của Hạ Lũy, rồi nói: “Xét thấy ông Hạ đã xuất hiện hội chứng tĩnh mạch chủ trên, thời gian dự tính còn lại khoảng ba tháng, mong người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, ở đây chúng tôi sẽ không thực hiện các biện pháp cấp cứu.” Nói xong, anh quay người rời đi, đây là lần đầu tiên anh đối xử lạnh lùng như vậy với một người bệnh.



Lộ Sơ Dương vội vàng đuổi theo Bạch Thiều, mơ hồ nghe thấy âm thanh phẫn nộ mãnh liệt của Hạ Tiêu Việt ở đằng sau: “Sao ông biết anh ấy vốn là bác sĩ khoa mắt?!”

“Đừng để ý đến bọn họ.” Lộ Sơ Dương nói, “Người xấu sắp chết thì vẫn là người xấu.”

Bạch Thiều không nói câu nào trở về văn phòng, gặp phải Công Tôn Tinh đang chờ ở cửa, anh nói: “Thầy.”

“Tiểu Bạch, ngày mai tham gia một cuộc phẫu thuật phụ thầy.” Công Tôn Tinh nói, “Làm mẫu cho hai bác sĩ tập sự mới của thầy.”

“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.

“Sao nhìn sắc mặt em tệ vậy, bị gì thế?” Công Tôn Tinh hỏi, “Có thân nhân người bệnh kiếm chuyện?”

“Không có.” Bạch Thiều phủ nhận.

“Tiểu Lộ, cháu nói đi.” Công Tôn Tinh biết cái tính như hũ nút của học trò mình, ông dứt khoát chỉa mũi dùi vào Lộ Sơ Dương vô tội.

“À thì, tụi cháu vừa đi gặp ông cha của cái tên họ Hạ kia.” Lộ Sơ Dương thật thà khai báo, “Bầu không khí không được vui lắm.”

“Ôi trời, ông ta sắp lên bàn thờ hưởng nhang rồi, em đừng nên để trong lòng làm gì.” Công Tôn Tinh an ủi một cách mới lạ, “Người sắp chết, cứ kệ đi.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Bạch Thiều nói.

“Tối qua nhà thầy ăn cơm chứ?” Công Tôn Tinh mời.

“Không được rồi ạ.” Bạch Thiều nghiêng đầu nhìn Lộ Sơ Dương đang tha thiết mong chờ ở sau lưng, “Buổi chiều tụi em đã bàn trước là ghé nhà đạo diễn Lộ ăn đồ nướng.”

“Ồ, hóa ra có hẹn với Tiểu Lộ à.” Trong lòng người kiên định theo chủ nghĩa DINKs như Công Tôn Tinh đột nhiên sinh ra sự tiếc nuối của một người cha già, đứa con trai lớn khó lắm mới nhặt được sắp sửa bị cái tên đàn ông đầy mưu ma chước quỷ bắt cóc rồi.

“Phải đó, tụi cháu đã hẹn sẵn rồi.” Lộ Sơ Dương nhảy ra xát thêm ít muối vào lòng Công Tôn Tinh, hắn liên thanh hối thúc, “Chúng ta đi thôi nào, đi thôi nào.”

Bạch Thiều cởi áo blouse trắng, thay thường phục, chào một tiếng với đồng nghiệp nhận ca, rồi hỏi Lộ Sơ Dương: “Đi bằng cách nào?”

“Về nhà anh lấy xe trước.” Lộ Sơ Dương nhỏ giọng thì thầm, “Xem ra tôi thật sự cần nên mua một cái xe điện rồi.”

Hai người đi tàu điện ngầm trở lại nhà của Bạch Thiều, ngồi trên chiếc Lamborghini đắt đỏ vàng chói lóa, Lộ Sơ Dương vỗ vô lăng, nói: “Chúng ta đi thôi!”

Bạch Thiều ngồi trong xe, cả người không dễ chịu, anh không thích hoàn cảnh lộ ra sự chênh lệch quá mức như vậy, siêu xe, biệt thự, hàng xa xỉ, tựa như một chiếc gương, phản chiếu sự tầm thường và khốn cùng của anh.

Bắc Kinh quá lớn, Bạch Thiều chỉ muốn yên ổn trải qua cuộc sống giản dị nho nhỏ của bản thân.

Lộ Sơ Dương liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, hắn chú ý đến sự im lặng của Bạch Thiều, kể từ khi bác sĩ lên xe, đã không nói câu nào, điều này làm cho Lộ Sơ Dương luống cuống tay chân.

Khoe khoang là bản tính của con người, nhưng ở trong mắt Bạch Thiều, giàu có ngược lại thành hạng mục mất điểm, Lộ Sơ Dương nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không tìm được đề tài thích hợp.

“Xe cậu rất xịn.” Bạch Thiều là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, “Đáng tiếc là tôi không rành về xe.”



“Xịn hay không xịn cũng là dùng để thay đi bộ mà thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Bữa nào tôi sẽ mua một chiếc Tesla, trong nhà còn một cái biển số chưa xài, anh thích màu gì?”

“Vàng, cậu hợp với màu vàng.” Bạch Thiều trả lời, nói xong anh mới cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ.

“Ôi chu cha, bị anh nhận ra rồi.” Lộ Sơ Dương giả vờ e thẹn, “Đến lúc đó tôi sẽ độ xe thành hình vịt vàng, chạy trên đường bao chất chơi người dơi luôn.”

Mấy câu chọc cười của Lộ Sơ Dương thành công xua tan sự câu nệ của Bạch Thiều, bác sĩ nói: “Giờ cao điểm chập tối kẹt xe thật, nhà cậu ở đâu?”

“Đông Tứ.” Lộ Sơ Dương nói, “Sắp đến rồi.”

Kẹt xe thì kẹt xe, nhưng xung quanh Lamborghini thì lại trống không, mọi người thức thời giữ một khoảng cách, để tránh va quẹt với chiếc xe thể thao vừa nhìn là biết rất đắt tiền này.

Thật vất vả lắm mới dịch đến được cổng khu chung cư, quẹt thẻ tiến vào hầm để xe, một đường thông thoáng, Lộ Sơ Dương đậu xe vào trong một gara có thể đóng kín, Bạch Thiều hỏi: “Dưới hầm để xe còn có gara riêng?”

“Tự lắp thêm cửa đấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Cũng không dùng làm gì, chủ yếu cho được yên tĩnh, luôn có người lẻn vào quay video, rất phiền.”

“Ồ.” Bạch Thiều tỏ vẻ được mở mang.

“Đi theo tôi, nhà tôi ở tầng mười sáu, bên này.” Lộ Sơ Dương dẫn Bạch Thiều đi vào thang máy, hắn bấm nút lên lầu, nói như thể vô ý, “Nhà tôi là một phòng khách hai phòng ngủ, nhưng một phòng ngủ đã được lắp đặt thành phòng chiếu phim, cho nên, hai chúng ta chỉ có thể chịu chật một chút.”

“Giường của tôi rộng hai mét hai lận, cũng không tính là chật chội lắm đâu.” Lộ Sơ Dương nháy mắt mấy cái.

“Tôi có thể ngủ trên sô pha.” Bạch Thiều nói.

“Đừng chứ.” Thấy âm mưu sắp thất bại, Lộ Sơ Dương hận không thể ném cái sô pha sang chảnh của mình vào thùng rác, “Tôi cũng sẽ không ăn anh đâu mà.”

“Nếu không thì anh ngủ giường, tôi ngủ trong phòng chiếu phim.” Lộ Sơ Dương áp dụng chiến thuật đánh vòng, trước tiên ổn định Bạch Thiều, đợi nửa đêm sẽ lén lút bò lên giường.

Thang máy đến tầng mười sáu, hai người vẫn chưa thống nhất được ai ngủ giường.

Cửa là loại khóa vân tay, sau khi mở khóa xong, Lộ Sơ Dương cũng chưa nhấc chân đi vào, hắn chỉnh khóa cửa sang chế độ lưu, rồi kéo ngón tay Bạch Thiều để nhập vân tay mới.

“Dù sao nhà tôi cũng không có cái gì đáng giá.” Lộ Sơ Dương nói một cách tùy tiện, “Hoan nghênh Hiều Hiều thường xuyên đến chơi.”

Cảm giác ngăn cách do chênh lệch của cải sinh ra trong lòng Bạch Thiều, đã bị thao tác của Lộ Sơ Dương làm vơi bớt đi một nửa. Anh cúi đầu nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay đang kề chặt vào nhau của hai người, anh sao lại không hiểu tâm tư của Lộ Sơ Dương, lúc trước khi Hạ Tiêu Việt theo đuổi anh, đã làm biết bao nhiêu trò hơn hẳn những động tác nho nhỏ này của Lộ Sơ Dương, cũng lỗ mãng và mạo phạm hơn rất nhiều.

Bạch Thiều chỉ là không hiểu tại sao Lộ Sơ Dương phải dè dặt cẩn thận từng chút một, dù là của cải, hay là tài hoa, hắn nên là một người tự tin thể hiện, cứ theo ý mình mà làm.

Lưu dấu vân tay xong, Bạch Thiều móc áo khoác lên giá treo trước cửa, rồi đi thẳng về phía tủ lạnh, vén tay áo lên, mở cửa tủ, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

“Trong nhà bếp có chuẩn bị sẵn xiên nướng rồi.” Lộ Sơ Dương nói, “Chúng ta ra ban công nướng thịt đi.”

Bạch Thiều đóng cửa tủ lại, bước vào nhà bếp nhìn, một mâm nguyên liệu đồ nướng chỉnh tề đã được đặt trên mặt bàn, anh bèn hỏi: “Làm lúc nào thế?”

“Dì giúp việc hỗ trợ đấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Đi thôi, bếp than ngoài ban công cũng đủ lửa rồi.”