Bạch Lộ

Chương 33: Nỗi niềm của người xưa




“Anh Bạch.” Hạ Tiêu Việt không quan tâm đến Lộ Sơ Dương, tầm mắt dõi theo Bạch Thiều, cậu ta tiến lên nửa bước, dáng vẻ nghiêm túc nói, “Em có nỗi khổ trong lòng, anh hãy nghe em giải thích.”

Bạch Thiều nhìn cậu ta chằm chằm, muôn vàn cảm xúc như mây mù dâng trào trong đôi mắt, vừa có hoài niệm, lại vừa có tiếc nuối, anh động viên vỗ vào lưng Lộ Sơ Dương đang tức giận như lửa đốt, rồi nói: “Không cần giải thích, cậu đang làm thủ tục nhập viện?”

“Phải, đăng ký chỗ nằm cho cha em.” Hạ Tiêu Việt cười khổ, “Nghe nói bệnh viện Đồng Tâm có phòng chăm sóc cuối đời lớn nhất thành phố, em và Khang Dao đến xem một chút.”

“Khang Dao.” Bạch Thiều chú ý đến cái tên xa lạ, anh nhìn thấy cô gái với chiếc bụng hơi nhô lên đang đứng trước quầy tiếp đón, anh hỏi, “Vợ của cậu?”

“Vợ tạm thời.” Hạ Tiêu Việt nói, “Em và cô ta không có cảm tình gì cả.”

“Cô ấy đang mang thai.” Bạch Thiều nói, “Cậu không nên để cô ấy đứng một mình ở đó.” Anh vòng qua Hạ Tiêu Việt, đi tới bên cạnh Khang Dao, chỉ về phía băng ghế gần cửa, “Cô qua bên kia ngồi nghỉ đi, để chồng của cô ở đây làm thủ tục là được rồi.”

“Vâng.” Khang Dao mỉm một nụ cười thân thiện với Bạch Thiều, “Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.” Bạch Thiều nhìn Khang Dao ngồi xuống, quay đầu cau mày với Hạ Tiêu Việt, “Cậu đã sắp ba mươi tuổi, xử sự vẫn thiếu thận trọng như vậy.”

“Em…” Hạ Tiêu Việt nhất thời luống cuống, học trưởng Bạch Thiều trong trí nhớ của cậu ta, sẽ không bao giờ trách mắng cậu ta một cách thẳng mặt như thế.

“Tôi hôm nay không có đi làm, chỉ đến bệnh viện xử lý chút chuyện, cậu tiếp tục làm thủ tục đi.” Bạch Thiều nói, anh không một chút mảy may để ý đến Hạ Tiêu Việt nữa, nhấc chân rời đi.

Lộ Sơ Dương vội vàng đuổi theo Bạch Thiều, hắn đoán được đại khái mối quan hệ của hai người, nhưng không biết nên nói cái gì để an ủi anh.

Suốt đường không nói chuyện, mãi đến khi tới bên cạnh chiếc Buick đỏ, Bạch Thiều mới dừng chân, nói: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Người kia chính là,” Lộ Sơ Dương nuốt nước bọt một cái, “Bạn trai cũ của anh?”

“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu, “Không nghĩ tới sẽ gặp phải cậu ta vào lúc này.”

“Hai người sẽ quay lại sao?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là bạn bè quan tâm nhau mà thôi.”

“Vợ cậu ta mang thai rồi.” Bạch Thiều nói, “Ở trong mắt cậu, tôi sẽ là kẻ thứ ba chia rẽ hôn nhân của người khác à?”

“Không phải không phải không phải không phải.” Lộ Sơ Dương cuống quýt lắc đầu như trống bỏi, “Tôi thu hồi câu hỏi vừa rồi, tôi thật là ngu mà.”

Thấy dáng vẻ cẩn thận từng tí, lo sợ tái mặt của hắn, Bạch Thiều mím môi nhịn cười, anh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Lộ Sơ Dương vội vã ngồi vào chỗ lái xe, thắt dây an toàn, rồi hỏi: “Tại sao hai người lại chia tay?”

“Sau khi tôi về nhà come out, thì cậu ta biến mất.” Bạch Thiều nói, “Tôi dùng hết mọi cách thức liên lạc nhưng cũng không tìm được cậu ta.”

“Cậu ta nói mình có nỗi khổ tâm.” Lộ Sơ Dương nói.

Bạch Thiều nhấc cánh tay phải đặt trên thành cửa sổ, ngón tay đỡ thái dương, nhắm mắt lại, nói: “Không quan trọng, không quan tâm.”

Cửa sổ hơi hé ra một cái khe nhỏ, gió tiến vào trong, giảm bớt bầu không khí ngột ngạt quá mức. Lộ Sơ Dương xoay vô lăng, lái xe vào đường lớn, hắn cân nhắc trong chốc lát, rồi mở miệng thăm dò: “Tôi cảm thấy anh có thể thử lắng nghe một chút nỗi khổ tâm của cậu ta.”



“Tại sao?” Bạch Thiều mở mắt, nhìn nửa bên khuôn mặt của Lộ Sơ Dương.

“Bởi vì…” Lộ Sơ Dương phồng má, “Anh sẽ không cần phải nhớ đến chuyện này nữa.”

“Bản tính của con người là giải thích mọi sự vật.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh không biết cậu ta gặp vấn đề nan giải gì, mấy năm nay vượt qua ra sao, từ đầu đến cuối anh vẫn sẽ luôn băn khoăn về điểm mấu chốt này.”

“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.” Lộ Sơ Dương nói, “Bác sĩ Tiểu Bạch à, tôi cảm thấy anh cần một lời giải.”

Ánh mắt của Bạch Thiều trở nên vi diệu và lạ lẫm, anh không ngờ tới một người bình thường hay cười giỡn pha trò như Lộ Sơ Dương cũng sẽ có một mặt chín chắn thận trọng. Cái nhìn của anh quá chăm chú, cho tới khi khiến Lộ Sơ Dương ngại ngùng quay đầu đi, anh mới nói: “Cậu nói có lý, tôi sẽ thử xem.”

“À.” Lộ Sơ Dương cho rằng mình còn phải tốn thêm nước bọt thuyết phục Bạch Thiều, dù gì cũng là khúc mắc lâu năm, Bạch Thiều lại thẳng thắn dứt khoát đồng ý ngay, không hổ là ——

Không hổ là người mà hắn nhìn trúng.

Khiêm nhường hiểu lý, có lễ độ có khí chất.

A a a a ngày càng thích bác sĩ Tiểu Bạch!

Lộ Sơ Dương tung hoa bắn pháo rần rần trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh tự tin, hắn nói: “Anh nghe xong lời giải thích của cậu ta, có thể tới tìm tôi thảo luận.”

“Ừm.” Bạch Thiều nhận xét, “Kinh nghiệm tình cảm của cậu thật phong phú.”

“Tôi không có!” Lộ Sơ Dương vội vàng biện hộ cho bản thân, “Tôi chỉ toàn nghe người ta kể, cộng thêm một chút tự lĩnh hội mà thôi.”

“Ừ hử.” Bạch Thiều cười một tiếng khinh thường, trả lời một cách kỳ quái, “Vậy cơ đấy.”

“…” Hai tay Lộ Sơ Dương nắm chặt bánh lái, ngón tay gảy mép bọc vô lăng, ảo não muốn nuốt cái kiến nghị hồi nãy vào bụng lại, nhưng nước đổ khó hốt, hắn đành phải kiên trì giải thích, “Anh đừng nên tin lời Garfield…”

“Không sao, đâu có liên quan gì đến tôi.” Bạch Thiều nói, “Xu hướng tính dục của hai ta lại không giống nhau.”

Lộ Sơ Dương tuyệt vọng ngậm miệng, cuộc đời thuận buồm xuôi gió ba mươi năm của hắn, lần đầu tiên gặp phải trường hợp uất ức sầu não như vậy, hắn lại không thể thừa nhận xu hướng tính dục bây giờ của cả hai là nhất trí, bèn ám chỉ một cách mơ hồ: “Nghiêm túc mà nói, xu hướng tính dục của con người là không cố định.”

“Phải, nhưng chuyện có xác xuất thấp như vậy, chắc là sẽ không xảy ra trên người chúng ta.” Bạch Thiều vui vẻ nói, “Không thì cậu làm sao sẽ bình tĩnh ngồi với tôi trên cùng một chiếc xe.”

“Nhỡ đâu đấy.” Lộ Sơ Dương dè dặt lên tiếng, “Thế giới này cũng có những hiện tượng khá là, ừ thì, trùng hợp.”

“Tôi cảm thấy lời cậu nói có hàm ý khác.” Bạch Thiều nhìn Lộ Sơ Dương, “Cậu muốn nói cái gì?”

“Không biết, tối qua tôi ngủ không ngon.” Lộ Sơ Dương trả lời một cách hàm hồ, “Đầu óc không tỉnh táo.”

“Buổi tối đừng thức khuya.” Bạch Thiều nói, “Tôi sẽ coi chừng cậu đó.”

Ô tô đậu vào chỗ để xe dưới lầu, Lộ Sơ Dương nói: “Tôi phải trả xe lại cho anh tôi, ngày mai anh tôi phải dùng để đi đón con gái.”

“Vậy buổi tối cậu về nhà à?” Bạch Thiều hỏi.

“Không, tôi lái xe của mình lại đây.” Lộ Sơ Dương nói, hắn cúi đầu không dám nhìn vào mắt Bạch Thiều, “Xe của tôi có hơi xịn chút xíu.”



“Xịn cỡ nào?” Bạch Thiều cởi dây an toàn, hứng thú hỏi, “Ferrari?”

“Cũng không có xịn cỡ đấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Bữa tối anh muốn ăn gì, lát nữa tôi mang về.”

“Muốn ăn xiên nướng.” Bạch Thiều nói, “Tôi lên lầu nấu canh.”

“Được.” Lộ Sơ Dương bấm nút mở khóa, “Tôi về liền.”

Bạch Thiều đẩy cửa xuống xe, anh vịn cửa xe nói: “Chú ý an toàn.”

“Ừ.” Lộ Sơ Dương phất tay, “Anh mau lên nhà đi, ngoài trời lạnh đó.”

Lộ Quan Thái và Tình Tình cùng ngồi song song trên sô pha, trong tay mỗi người là một cái tay cầm chơi game, cả hai đang hét to la nhỏ trước màn hình tám mươi inch.

“Kính coong kính coong.”

Chuông cửa vang lên, Lộ Quan Thái thở dài, đặt tay cầm xuống, nói: “Nhất định là chú út xui xẻo của con.”

“Chú út!” Lộ Tình hưng phấn chạy đến trước cửa nhà, nắm lấy tay Lộ Sơ Dương quơ quơ, “Chú tới làm gì dạ.”

“Trả xe cho bố con.” Lộ Sơ Dương ném chìa khóa xe cho Lộ Quan Thái, “Cảm ơn anh trai.”

“Nghe bạn bè mày nói mày bắt đầu giả nghèo.” Lộ Quan Thái chụp lấy chìa khóa, nhìn Lộ Sơ Dương, “Bắt trend mới?”

“Không phải anh thường nói nên sống khiêm tốn hả.” Lộ Sơ Dương đáp, “Em nghe lời anh không được à.”

“Sự việc tự dưng bất thường chắc chắn có điềm lạ thường.” Lộ Quan Thái nói.

“Không tào lao với anh nữa, anh chơi game với Tình Tình tiếp đi.” Lộ Sơ Dương phất tay một cái, vui như con tê tê nói, “Trong nhà còn có người đợi em.” Hắn sờ đầu Lộ Tình, nhẹ nhàng nhảy tung tăng qua bậc thềm, mau chóng đóng cửa lại, cắt đứt ý đồ muốn truy hỏi của Lộ Quan Thái.

Bạch Thiều thử làm một nồi canh trứng cà chua, anh không biết nấu canh lắm, lần lượt thêm nước tương, dầu hào, và tiêu, rồi múc một muỗng canh, thổi cho nguội bớt, nếm thử một hớp, mùi vị thế mà lại không tệ. Anh đặt cái muỗng xuống, quay người nhìn ra cửa sổ, phía dưới nhà bếp trùng hợp là bãi đậu xe, anh hơi tò mò chiếc xe Lộ Sơ Dương chạy sẽ xịn cỡ nào.

Kiến thức của Bạch Thiều về xe hơi chỉ dừng lại ở Mercedes, BMW, hay Maserati mà thôi, anh có bằng lái, nhưng không lái xe, đương nhiên cũng không nhận ra chiếc xe kia là .

Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Thiều đậy nắp nồi, đi ra mở cửa cho Lộ Sơ Dương.

“Ta da ——” Lộ Sơ Dương xách một bó xiên nướng được gói trong giấy bạc, mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp nơi, “Xông cho tôi ngửi cả đường, thơm muốn xỉu.”

“Trong xe thể thao chắc toàn là mùi thịt nướng.” Bạch Thiều nói.

“Cũng đỡ, lần trước tôi còn ăn đậu hủ thúi ở trong xe.” Lộ Sơ Dương nói.

Bạch Thiều cười cong đôi mắt, nhận lấy túi đựng xiên thịt, nói: “Cậu thật sự là người giàu bình dân nhất mà tôi từng thấy.”

“Người giàu cũng là người.” Lộ Sơ Dương nói, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, giọng nói vọng ra, “Để thể hiện tôn nghiêm của người giàu, lần sau tôi sẽ ăn thịt nướng bằng xiên vàng.”