Bạch Lộ

Chương 27




“Em vào đây.” Bạch Tú Mai dắt Bạch Thiều vào văn phòng, quở trách anh một trận, “Chuyện lớn như vậy sao em không kể cho chị biết? Chị không phải chị của em à?”

Bạch Thiều chớp mắt, ngậm miệng không nói chuyện.

“Ông ta đập chính là tay của em, là bát cơm đời này của em!” Bạch Tú Mai tức giận đến nỗi đi tới đi lui trong phòng, “Sao em không báo cảnh sát?”

“Ông ta dù gì cũng là ba của em.” Bạch Thiều nói.

“Em cái đồ đầu gỗ này!” Bạch Tú Mai chọc trán của Bạch Thiều một cái, nắm lấy cổ tay của anh, rút tay anh ra khỏi túi, cô nhìn thấy bàn tay trái quấn kín băng vải, vành mắt tức khắc đỏ lên, liên tục lặp đi lặp lại, “Em làm chị tức chết rồi.”

“Chị và Tiểu Lan giúp em đi học là để cho em bị cái lão súc vật kia hủy hoại sao?” Bạch Tú Mai hỏi.

“Em…” Bạch Thiều nhất thời nghẹn lời, lập tức nói, “Xin lỗi chị.”

“Em xin lỗi cái gì chứ.” Bạch Tú Mai cực kỳ đau lòng, cô nhón chân lên sờ má của anh, “Sau này không được gửi tiền về nhà nữa, biết không?”

“Chị ba…” Bạch Thiều vừa mới mở miệng, đã bị Bạch Tú Mai ngắt lời: “Tiểu Trúc đầu óc nó khờ, nó tình nguyện nuôi, chị cũng không quản được nó, em cũng đừng thấy đáng thương giùm nó.”

“Đường đi là do tự mình chọn, một người cam nguyện đứng trong vũng bùn, em cũng cứu không nổi.” Bạch Tú Mai nói, “Chị nhớ em nói có bạn trai, là anh chàng ở ngoài hồi nãy?”

“Không phải cậu ấy.” Bạch Thiều nói, “Em đã chia tay lâu rồi.” Anh bình thản kể lại tình sử đã qua của mình, “Em và cậu ta hẹn với nhau rằng mỗi người về nhà come out, nhưng sau khi trở lại Bắc Kinh, em không còn liên lạc được với cậu ta nữa.” Anh phát hiện mình không hề có bất cứ xúc động dư thừa nào khi kể lại việc này, như thể đang nói về chuyện của người khác.

“Công việc của chị thật sự quá bận rộn.” Bạch Tú Mai thở dài, “Không quan tâm đầy đủ đến cuộc sống của mấy đứa.”

“Nhà chị cả dạo này ra sao ?” Bạch Thiều hỏi.

“Kết quả học tập của Giản Tường khá tốt, thi đậu một trường chuyên cấp ba.” Bạch Tú Mai tự hào kể, “Lão Hà cũng khỏe.” Trong quá trình xây dựng sự nghiệp, Bạch Tú Mai gặp phải Hà Hiền Thành, hai vợ chồng đồng cam cộng khổ, kinh doanh công ty ngoại thương thành công rực rỡ. Trải qua sự mài giũa của thương trường, tính cách ít lời quái gở của Bạch Tú Mai lột xác một trăm tám mươi độ, trở nên thẳng thắn thành khẩn, khiến người khác mở rộng tầm mắt.

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Thiều nói, anh cho rằng mình đã an toàn thoát nạn, ai ngờ lại bị chị gái nhéo tai dạy dỗ, Bạch Tú Mai nói: “Sau này chị sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em kiểm tra đấy, đừng có hòng mà gạt chị.”

“Em không có mà.” Bạch Thiều nhìn về phía Bạch Tú Lan cố gắng xin giúp đỡ, cô vừa đẩy cửa vào định tìm hiểu tình hình.

“Ôi trời, Hiều Hiều nào biết gạt ai.” Bạch Tú Lan ráng hòa giải, cô không đóng cửa, chừa lại một cái khe.

Lộ Sơ Dương lo lắng đứng sau ván cửa, vểnh lỗ tai lên nghe động tĩnh bên trong.

“Đạo diễn Lộ!” Tằng Gia Phi nhìn thấy hành vi lén lút của Lộ Sơ Dương, không khỏi hạ giọng, chạy tới đứng bên cạnh hắn hỏi, “Làm gì đó?”

Lộ Sơ Dương liếc xéo gã một cái, kéo gã tới kế cửa sổ, hỏi: “Sao mày còn chưa đi.”

“Mới nói chuyện với luật sư Vũ xong.” Tằng Gia Phi nói, “Chị ấy bảo y nháo có thể bị phạt tù từ ba năm trở lên đến bảy năm trở xuống, cộng thêm tình tiết gây thương tích cho người khác, khoảng từ năm đến sáu năm.”



“Được, để tao nói lại với A Thiều.” Lộ Sơ Dương nói

“Chậc.” Tằng Gia Phi chặc lưỡi một tiếng, chua lè chua lét nói, “Mới quen biết bao lâu chứ, đã kêu thân thiết như vậy.”

“… Mày bị rối loạn lo âu chia ly à?” Lộ Sơ Dương nghi hoặc nhìn Tằng Gia Phi, “Không có chuyện làm thì kiếm ai đó quen đi, Lý Gia Hào người ta còn biết kiếm một bà cô, mày học hỏi nó đi.”

“Mẹ mày,” Tằng Gia Phi nhăn mũi một chút, “Nghĩ tốt cho tao cái.”

Cửa văn phòng mở ra, Bạch Thiều đút tay vào túi bước ra, đúng lúc đối mặt với Lộ Sơ Dương đang thò đầu nhìn xung quanh, Bạch Thiều không để ý cười hỏi: “Bận xong rồi?”

“Chưa xong đâu, vừa nói chuyện hai ba câu với Garfield.” Lộ Sơ Dương bước nhanh tới bên cạnh Bạch Thiều, “Không ai ăn tết chung với cậu ta, nên rảnh rỗi đi tìm người tán dóc ấy mà.”

Tằng Gia Phi nghe thấy Lộ Sơ Dương nói xấu mình, cau có giật giật khóe miệng: “Tao rảnh mới đi lo việc cho mày đó.”

Bạch Thiều nói: “Nếu muốn làm chút chuyện, có thể đến phòng nghỉ xem thử, ở đó có tổ chức một ít hoạt động giải trí.”

“Ồ?” Tằng Gia Phi cảm thấy hứng thú, “Có hoạt động gì?”

“Chơi cờ, vẽ tranh, ca hát các kiểu.” Bạch Thiều liệt kê, anh chỉ về phía cửa phòng nghỉ, “Ở bên kia kìa.”

“Được, tôi muốn xem thử coi đạo diễn Lộ mỗi ngày làm gì ở đây.” Tằng Gia Phi đi tới phòng nghỉ, để lại Lộ Sơ Dương một mặt sầu não.

“Cậu ta thật sự phiền phức.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh để ý tới cậu ta làm gì.”

“Ai lại đi chê bạn mình phiền phức.” Bạch Thiều nói, anh vỗ lưng Lộ Sơ Dương, “Tôi kiểm tra phòng đây, cậu tiếp tục làm việc đi.”

“Ừm.” Lộ Sơ Dương đáp lại, tha thiết nhìn Bạch Thiều đi xa, hắn hoài nghi mình cũng bị rối loạn lo âu chia ly.

Bạch Thiều đi một vòng kiểm tra bảy phòng bệnh, thăm hỏi tình trạng gần đây theo thường lệ, cần kê thuốc giảm đau thì kê, tình hình chuyển biến tốt thì báo cho thân nhân, nếu có dấu hiệu xấu thì ước tính thời gian còn lại. Anh vừa bắt đầu bận rộn, cameraman Tiểu Lý cũng không rảnh rỗi theo, hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh thứ bảy là đã qua năm giờ hơn, còn khoảng nửa tiếng là tới lúc ăn tối. Bạch Thiều quẹo bước chân, vào phòng nghỉ, xem bạn của Lộ Sơ Dương đang làm gì.

Tằng Gia Phi đang ngồi chơi bên cạnh Mễ Nguyên Khai, nhìn ông vẽ tranh, ông Mễ ít nói, Tằng Gia Phi lảm nhảm ba câu, ông chỉ “ừ” đáp lại. Dù như vậy, Tằng Gia Phi lại có thể trò chuyện với người ta cả một buổi chiều, cũng coi như một loại tài năng.

“Bác sĩ Bạch.” Nhìn thấy Bạch Thiều, Tằng Gia Phi vẫy tay, đứng lên, nhiệt tình giới thiệu tác phẩm hội họa của Mễ Nguyên Khai, “Xem cẩm lý mà chú Mễ vẽ này, đẹp quá trời, linh động hết sức.”

Mễ Nguyên Khai chầm chậm nghiêng đầu, nhìn Tằng Gia Phi một chút.

Bạch Thiều có thể miễn cưỡng đọc ra hai chữ cạn lời trên khuôn mặt vô cảm xúc của Mễ Nguyên Khai, anh hỏi: “Cậu cảm thấy phòng nghỉ như thế nào?”

“Rất tuyệt, đặc biệt yên tĩnh.” Tằng Gia Phi hình như đã nhìn trúng chỗ này, “Thoải mái hơn cả phòng tập yoga, khiến người ta mau chóng trở nên bình tĩnh.”



Bạch Thiều nhìn quần áo của Tằng Gia Phi, có hơi bất ngờ, anh nói: “Một câu trả lời ngoài dự đoán của tôi.”

Phong cách ăn mặc của Tằng Gia Phi cũng giống tính cách thích thể hiện của gã, bộ vest được may đo riêng, áo sơ mi hoa văn, giày da bóng lộn, chỉ thiếu mấy chữ “Anh là đại gia” in lên mặt. Gã thần bí lại gần Bạch Thiều, đang muốn nhỏ giọng nhiều chuyện, thì lúng túng phát hiện vóc dáng của mình thấp hơn Bạch Thiều nửa cái đầu, vì vậy đành lùi về sau nửa bước, hỏi: “Lần trước tụi tôi liên hoan, đạo diễn Lộ gọi điện cho anh phải không?”

Bạch Thiều gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không ngờ cái tên này thật sự có thể quen được một người bạn tốt khác.” Tằng Gia Phi nói nhỏ.

“Lúc nãy ở cổng, cậu nói cái gì mà Ferrari của đạo diễn Lộ?” Bạch Thiều hỏi.

“Hả, cậu ta không kể cho anh biết à.” Tằng Gia Phi nói, “Có một quãng thời gian cậu ta thích chơi xe, trong nhà chứa không ít xe xịn. Quan hệ của hai người tốt, anh hỏi mượn cậu ta một chiếc chạy chơi chơi mấy ngày cũng không thành vấn đề.”

“Như vậy à.” Bạch Thiều đẩy mắt kính một cái, trong đồng tử thanh tĩnh không nhìn ra cảm xúc, “Trông cậu ấy không giống như người thích chơi xe.”

“Cái thằng đó trước giờ toàn làm bộ khiêm tốn, giả heo ăn thịt hổ đấy.” Tằng Gia Phi vô tâm vô phế nói, “Cậu ta có chơi Twitter, không tin anh tìm xem thử.”

“Được.” Bạch Thiều nói, “Cảm ơn cậu.”

“Bác sĩ Tiểu Bạch.” Lộ Sơ Dương đi ngang qua phòng nghỉ, nhìn thấy Tằng Gia Phi và Bạch Thiều trò chuyện thật vui với nhau, hắn tự dưng giật mình, chạy vội hai bước tới trước mặt anh hỏi, “Anh ăn tối không?”

“Ừm.” Bạch Thiều biểu hiện giống như bình thường, anh hỏi Tằng Gia Phi, “Ăn cơm chung chứ?”

“Được… À thôi.” Tầm mắt của gã đụng phải Lộ Sơ Dương, gã nuốt nước bọt, vội vàng đổi giọng, “Không được, không được đâu, buổi tối tôi còn có bữa tiệc.”

“Vậy chúng tôi đi ăn trước.” Bạch Thiều nói, “Bai bai.”

“Bái bai.” Tằng Gia Phi chịu đựng ánh mắt chẳng lành của Lộ Sơ Dương, kiên trì vẫy tay chào tạm biệt.

Trên đường đến nhà ăn, Lộ Sơ Dương hỏi: “Garfield không làm phiền anh chứ?”

“Không có, cậu ấy nói mình rất thích phòng nghỉ.” Bạch Thiều hỏi, “Cậu ấy làm nghề gì?”

“Chủ một công ty nhỏ.” Lộ Sơ Dương trả lời, “Chuyên bán máy điều hòa.” Hắn hết sức nhược hóa quy mô kinh doanh của bạn thân mình, để tránh cho Bạch Thiều sinh nghi về tình bạn chênh lệch gia thế quá lớn của bọn họ.

“Ồ…” Bạch Thiều nói, “Trông cậu ấy khá chú trọng cách ăn mặc.”

“Dĩ nhiên rồi, một ngày cậu ta nhậu bảy, tám tăng, từ khu đến phố , không có cái bar nào mà cậu ta không biết.” Lộ Sơ Dương nói, “Có lẽ cậu ta thích phòng nghỉ là vì phòng nghỉ khá yên tĩnh, không có âm nhạc đinh tai nhức óc.”

“Cậu ấy quả thật có nói thích phòng nghỉ.” Bạch Thiều nói, anh nhìn Lộ Sơ Dương một chút, “Cậu hiểu rõ bạn mình nhỉ.”

Lộ Sơ Dương bị chột dạ bởi ánh mắt của Bạch Thiều, thầm mắng cái đồ thiếu EQ như Tằng Gia Phi nhất định đã nói những thứ không nên nói, hắn cười gượng bảo: “Bạn thân hồi nhỏ mà, tình bạn từ cái thời mặc tã nghịch bùn chung với nhau, trong mắt tôi thì cậu ta chả khác gì một người trong suốt.”