Bạch Lộ

Chương 23




Lộ Sơ Dương đồng thời cũng bị phản ứng dữ dội của Bạch Thiều dọa hết hồn, hai người song song lùi về sau, giống như báo tuyết bị kích thích, Lộ Sơ Dương lắp bắp nói: “Áo ngủ —— Áo ngủ của tôi ở trên giường.”

“À.” Bạch Thiều cầm lấy chồng quần áo chất trên đầu giường nhét vào lồng ngực của Lộ Sơ Dương, “Của cậu này.”

Lộ Sơ Dương tìm ra cái áo ngủ sọc dọc dài tay màu xanh đậm mặc lên người, quy củ cài chặt cái cúc cao nhất, miễn cưỡng biến cái áo ngủ rộng rãi thoải mái thành một bộ đồ Trung Sơn.

Bạch Thiều phì cười một tiếng, anh hỏi: “Nhà tôi rất lạnh hả?”

“Không phải.” Lộ Sơ Dương tủi thân ngồi xuống bên mép giường, “Tôi sợ tôi không cài cúc thì anh sẽ để tôi nằm đất mất.”

“Sao có thể chứ.” Bạch Thiều hơi dịch sang bên phải, tránh ra một chỗ, cho Lộ Sơ Dương trèo lại gần một bên máy sưởi.

Lộ Sơ Dương dựng cao gối lên, dựa vào đầu giường thoải mái duỗi người, ngáp một hơi thật dài, tiện tay cởi hai cái cúc áo ở cổ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Bạch Thiều cảm thấy hơi mất thoải mái, anh tắt đèn trần, để lại đèn ngủ chiếu sáng một chỗ nho nhỏ bên gối, bầu không khí trở nên ấm cúng mông lung.

“Cho tôi xem tay của anh một chút.” Lộ Sơ Dương không đợi Bạch Thiều đồng ý đã nắm lấy tay trái của anh, động tác của hắn nhẹ nhàng, ngón tay khô ráo, lòng bàn tay ấm áp, hắn liếc nhìn bàn tay phải hoàn toàn lành lặn của Bạch Thiều, rồi lại đi so sánh với bàn tay trái đầy rẫy vết thương, lông mày của hắn nhíu lại, ánh mắt vừa mang theo thương tiếc lẫn giận dữ.

Bạch Thiều nói: “Không đau như ngày hôm qua nữa.” Anh thật sự muốn rút tay về, quá kì quái rồi, anh nghĩ, nhất cử nhất động của Lộ Sơ Dương khiến lòng anh bất an.

Bạch Thiều vô cùng quen thuộc với cảm giác này, đã từng có một người thanh niên, cũng giống như vậy xông vào đời anh, để đến khi anh đã làm xong chuẩn bị cho cuộc sống yên ổn sau này cùng người đó, thì người ấy lại biến mất không một câu chào.

Lộ Sơ Dương càng khiếp sợ hơn tâm trạng phức tạp của Bạch Thiều —— Hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy.

Dù sao cũng từng là dân du học Anh quốc, trong giây lát Lộ Sơ Dương đã nhận ra hành động của mình gay cỡ nào, nếu ở Edinburgh sẽ bị kiện vì tội quấy rối tình dục.

Mấy thằng cha người Anh chết tiệt.

Lộ Sơ Dương hoang mang lo sợ tiện tay đổ hết lỗi lầm lên đầu người Anh vô tội, mặc dù trong lòng quay cuồng dâng lên bao nhiêu ý tưởng tự sát cấp tốc, nhưng mặt ngoài của Lộ Sơ Dương vẫn cứ bình tĩnh, hắn thong dong đặt tay Bạch Thiều xuống, chui vào trong chăn, nói: “Tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Bạch Thiều tắt đèn ngủ, đắp chăn, cẩn thận giữ một khoảng cách với Lộ Sơ Dương.

Chính giữa chiếc giường là một đường biên giới thẳng tắp, cả hai nằm cứng đờ, không ai dám cử động mạnh quấy rầy đối phương.

Bạch Thiều có chút phiền lòng, anh đã cực lực tránh né nhớ về những chuyện đã qua, đó là sự bắt đầu cho vận mệnh bất hạnh của anh, nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, anh quay đầu về phía mép giường, cố gắng nghĩ đến các cảnh tượng yên bình, hoặc những giai điệu tĩnh tâm.

Lộ Sơ Dương thì lại đang xoắn xuýt với chuyện “người Anh là gay”, lúc đi học và công tác ở Anh quốc, hắn là một tên trai thẳng tăm tắp, dù gặp qua vô số lần bạn tốt biến gay, hoặc mấy chuyện máu cún như tình địch thành người yêu, hắn vẫn chỉ duy trì hứng thú với gái đẹp.



Ông trời trên cao chứng giám, hắn đi ngang qua bảo tàng Sherlock Holmes luôn tin chắc rằng thám tử Sherlock với bác sĩ Watson là đôi bạn có tình hữu nghị tuyệt vời nhất trên đời.

Nếu như Bạch Thiều là nữ, dòng suy nghĩ của Lộ Sơ Dương đột nhiên cua gắt, đùa gì thế, vậy thì ngày đầu tiên đi làm, hắn sẽ lái chiếc Ferrari đỏ au trong gara, kèm theo một bó hoa hồng tươi rói.

Dùng lời của Tằng Gia Phi mà diễn tả, thì dáng vẻ xòe đuôi của Lộ Sơ Dương giống như một con gà tây giàu sang ngốc nghếch.

Chuyên sắm vai chú bé đần lắm tiền.

Lộ Sơ Dương vừa suy nghĩ vừa bẻ ngón tay, hắn dường như đột nhiên hiểu rõ tại sao mỗi một cuộc tình của mình đều bắt đầu và kết thúc nhanh như chớp.

“Bác sĩ Tiểu Bạch.” Lộ Sơ Dương nhỏ giọng hỏi, “Anh đã ngủ chưa?”

“Chưa.” Bạch Thiều đáp.

“Sao anh không tìm bạn gái?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Xu hướng tính dục không phù hợp.” Bạch Thiều trả lời.

Lộ Sơ Dương cứng họng, cái gì gọi là xu hướng tính dục không phù —— Éc, mạch não vốn đang chạy nhảy lung ta lung tung của hắn đột nhiên đứng máy.

“Còn cậu?” Bạch Thiều hỏi lại.

“Tôi, tôi cũng từng quen mấy người.” Lộ Sơ Dương chột dạ nói, “Cũng không hợp nhau lắm.”

“Ừ, bạn đời phải tìm từ từ.” Bạch Thiều nói, “Phù hợp với tâm hồn là điều quan trọng nhất.”

“Phải đấy.” Lộ Sơ Dương nói, hắn dùng Ferrari cùng hàng xa xỉ đổi lấy những cô gái xinh đẹp như một bình hoa đắt tiền, trao đổi ích lợi, theo như nhu cầu, hắn không quan tâm đến suy nghĩ của những cô gái kia, bọn họ cũng không vui lòng tốn tâm sức tìm hiểu hắn, hoàn toàn khác xa vạn dặm với cái gọi là đồng điệu tâm hồn.

“Vậy anh,” Lộ Sơ Dương ấp a ấp úng, “Từng tìm bạn trai không?”

“Tôi đã ba mươi hai rồi,” Bạch Thiều nói, “Ế từ trong bụng mẹ thật sự không có gì hay để kể.” Anh gián tiếp thừa nhận, “Nhưng tất cả đã là quá khứ, không nhớ rõ mấy chuyện lặt vặt nữa.”

“Ồ.” Lộ Sơ Dương kéo chăn mỏng che đầu, trong lòng xoắn xuýt thành cái bánh quai chèo.

Bạch Thiều cho rằng Lộ Sơ Dương không muốn nói chuyện tiếp, anh bèn nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt lại tìm kiếm cơn buồn ngủ.

Ngay vào lúc Bạch Thiều mơ mơ màng màng sắp ngủ, anh cảm thấy có tiếng sột soạt bên cạnh mình, một cái tay dè dặt mở ra lòng bàn tay trái của anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương chưa lành.



Bạch Thiều khẽ thầm than trong lòng, anh không quan tâm đến động tác nhỏ của Lộ Sơ Dương nữa, chìm sâu vào giấc ngủ.

Lộ Sơ Dương không làm rõ được những tâm tư rối bời như tơ vò, cho nên hắn đơn giản vứt bỏ lý trí, hành động theo trực giác, ngón tay hắn đụng phải xúc cảm thô ráp của băng gạc, bản thân lại tự đau lòng khó chịu.

Lộ Sơ Dương thích những thứ rùng rợn và trào phúng, lúc còn ở Edinburgh quay phim điện ảnh với kinh phí thấp, hắn đã từng đọc vô số kịch bản hồi hộp giật gân cùng châm biến chính trị, nhằm chọn ra cốt truyện yêu thích. Nhưng hắn lại không thích lắm một số đoạn liên quan tới tình cảm yêu đương có trong kịch bản, dưới cái nhìn của hắn, tự thuật tình ái dong dài sẽ không làm giàu thêm hình tượng nhân vật, ngược lại sẽ có chút ảnh hưởng, tuy nhiên biên kịch hợp tác với hắn là Davien lại không cho rằng như vậy.

Davien đến từ nước Ý lãng mạn, am hiểu sáng tác đủ loại tình yêu, để làm bật ra đặc điểm nổi trội ở một phương diện nào đó của nhân vật.

“Tình yêu không phải điểm xuyết của sinh mệnh, Lu thân mến.” Davien lật tới lật lui cuốn kịch bản, tính cách thích ra làm vẻ lãng mạng trời sinh của bản thân khiến anh ta nhất định phải ngồi xếp bằng trên bãi cỏ dưới ánh trăng, nghe radio phát một khúc dương cầm mà đọc kịch bản, “Tình yêu là nhiên liệu duy trì sinh mệnh.”

Lộ Sơ Dương trợn mắt coi thường, thoải mái nằm lắc lư trên chiếc võng mắc trong rừng cây, hắn hỏi: “Cho nên anh đã tìm được nhiên liệu của mình rồi à?”

“Nhiên liệu có rất nhiều loại, giống như các loại xăng dầu khác nhau.” Davien nói, “Cậu sẽ gặp phải một người khiến cậu bùng cháy hết một trăm phần trăm, tin tôi đi, từ ánh mắt đầu tiên, cậu sẽ biết người ấy khác với tất cả mọi người.”

Lộ Sơ Dương khịt mũi khinh bỉ, hai cánh tay hắn gối dưới đầu, ngửa mặt thưởng thức ánh trăng, trong lòng chỉ tràn ngập kế hoạch quay phim điện ảnh.

Đau đớn nơi bàn tay khiến Bạch Thiều mơ thấy cuộc tranh chấp vào hai năm trước, anh mang theo vui mừng cùng kỳ vọng ngồi máy bay về quê. Anh sinh ra ở Giang Tây, lớn lên ở Giang Tây, dựa vào nghị lực cùng trí thông minh hơn hẳn người thường thi đậu đại học, rời khỏi Giang Tây, cuộc sống sau đó thuận buồm xuôi gió, khiến anh hầu như quên đi cực khổ của tuổi ấu thơ cùng thuở thiếu niên, cũng quên đi sự thiên vị của ba mẹ dành cho mình không phải xuất phát từ tình thương nơi đáy lòng.

“Mày nói cái gì?!” Ba anh là Bạch Đức Thông nghe anh kể xong về kế hoạch tương lai của mình, ông ta đã đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào anh rồi nói, “Mày với thằng đó đều là nam, hai thằng đàn ông sao có thể, mày đang nói nhảm cái gì vậy hả!” Ông ta nôn nóng đi qua đi lại, như một con sư tử đực cáu gắt, “Nhất định là do mày ra ngoài đi học, học đến hư đầu hư óc rồi!”

Mẹ anh là bà Tống Xảo không tin nhìn Bạch Thiều, như thể đang nhìn một người xa lạ: “Tiểu Thiều, con đừng làm mẹ sợ, để mẹ đi nói với dì Vương của con, nhờ dì ấy giới thiệu giùm mấy cô gái đàng hoàng, điều kiện con tốt như vậy, chúng ta từ từ mà chọn.”

Bạch Tú Trúc không hiểu suy nghĩ của Bạch Thiều, nhưng cũng cố gắng hòa giải: “Em con cũng lớn rồi, học vấn cao hơn chúng ta…” Cô còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Đức Thông ngắt lời: “Cũng chính là vì học nhiều, mới không nghe lời nữa!”

Bạch Thiều nhíu mày: “Đây là sự lựa chọn của con, có liên quan gì đến chuyện đi học?”

“Bỏ ra cả đống tiền cho mày, đi học ròng rã mười năm trời, đến bây giờ mày vẫn chưa phải là bác sĩ chính thức!” Bạch Đức Thông nói: “Thằng Tiểu Thắng nhà hàng xóm cũng cỡ tuổi mày, mày với nó học chung cấp hai, nó chỉ học trường dạy nghề, bây giờ lái xe tải chở hàng, nhưng mỗi tháng kiếm được hai, ba mươi ngàn tệ, ngay cả hai đứa con cũng học tiểu học rồi, còn mày thì sao?”

Bạch Thiều cảm thấy nghẹt thở, anh nhìn Bạch Đức Thông mở miệng la lối, cảm giác bất lực dâng lên khắp người, hình ảnh lúc sau như thể được ấn nút tua nhanh, cãi vã tranh chấp, mâu thuẫn thăng cấp, Bạch Đức Thông tức giận chạy ra sau cánh cửa, chộp lấy cây búa, đập về phía Bạch Thiều.

Bạch Thiều dùng tay trái đỡ theo bản năng, nhưng bị ông ta túm chặt lấy ngón tay, dùng búa đập xuống khớp xương một cách tàn nhẫn, vừa đập vừa quát: “Ai bảo mày đi học! Ai bảo mày thích đàn ông! Ai bảo mày không nghe lời!”

Đọc sách, thích đàn ông, không nghe lời.

Bạch Thiều đau khổ phẫn nộ, anh đột nhiên mở mắt ra, há miệng thở hổn hển.

“Anh bị sao vậy?” Lộ Sơ Dương nửa đêm ngồi dậy đi uống nước, vừa quay đầu thì thấy Bạch Thiều hô hấp gấp gáp như thể do sợ hãi phát tác, hắn vội vã chạy về bên giường, nhẹ giọng động viên anh, “Gặp ác mộng à? Đừng sợ đừng sợ, có tôi ở cạnh anh đây.”