Bạch Lộ

Chương 16




Hôm nay là ba mươi tết, vốn không đến phiên Bạch Thiều trực ban, nhưng anh không về quê, cũng không có hoạt động đón tết, cho nên chủ động thay ca với đồng nghiệp, phụ trách trông nom phòng chăm sóc hôm giao thừa.

Ngoại trừ dàn đồng ca thiếu nhi đến đây để biểu diễn, thì phòng chăm sóc cuối đời còn tiếp đón một vị bệnh nhân đặc biệt —— Dì Tưởng Vĩnh Mai. Nghi thức nhập viện của bà vô cùng long trọng, một nhóm thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi hùng dũng oai vệ đẩy xe lăn đến trước quầy tiếp bệnh nhân, Bạch Thiều nhìn đám người đông nghịt, ngơ ngác hỏi: “Các cậu, ai là người nhà?”

“Là tất cả chúng tôi.” Các thanh niên nói.

“Các cậu có, mười một người.” Bạch Thiều hỏi, “Dì Tưởng Vĩnh Mai đây, có mười một người con trai?”

“Bác sĩ, con trai ruột của tôi mất rồi.” Tưởng Vĩnh Mai đang ngồi xe lăn nói, “Mấy đứa nhỏ là đội viên đội cứu hỏa.”

Bạch Thiều thoáng ngẫm nghĩ, anh hiểu ý của Tưởng Vĩnh Mai, hỏi: “Dì còn có người thân nào khác không?”

“Không có.” Tưởng Vĩnh Mai lắc đầu.

“Bác sĩ, chúng tôi có thể chăm sóc má Tưởng.” Một người trong nhóm nói, “Chúng tôi sẽ thay phiên vào thăm má.”

“Ở đây sẽ không tiến hành cấp cứu.” Bạch Thiều nói, “Hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Tôi biết.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Tụi nhỏ thì muốn chữa bệnh, nhưng tôi lại khăng khăng muốn vào đây.” Bà nắm chặt tay một cậu con trai, mu bàn tay già nua nhăn nheo đan xen những đốm đồi mồi, “Con trai tôi mất rồi, tụi nhỏ chung đội coi tôi như mẹ, tôi một thân một mình, nhưng thu hoạch được mấy đứa con ngoan như vậy, tôi đã rất thỏa mãn.”

“Cũng sắp đến lúc tôi tới gặp con trai mình rồi.”

Bạch Thiều gật đầu, lấy ra một tờ giấy để điền, đưa cho chàng trai dẫn đầu: “Các cậu đông người, cần phải đăng ký danh sách thăm bệnh.”

Phía dưới danh sách điền đầy đủ họ tên của mười một người, trong mắt Tưởng Vĩnh Mai tràn đầy ý cười hiền lành.

“Phòng số ba giường số mười, đi theo tôi.” Bạch Thiều dẫn một đám người vào phòng bệnh, bởi vì quá nhiều người, khiến cho các bệnh nhân khác dồn dập tò mò.

“Mấy đứa nhỏ đông, làm phiền mọi người rồi.” Tưởng Vĩnh Mai nói, ánh mắt bà tràn ra sự tự hào mơ hồ.

“Tôi thấy có phòng nghỉ.” Một cậu thanh niên nói, “Ngày hôm nay có hoạt động gì không?”

“Buổi tối sẽ có tiệc liên hoan.” Bạch Thiều nói, “Mọi người có thể tự tay gói sủi cảo, nấu ăn các thứ.”

“Nấu ăn!” Một cậu trai khác nhìn Tưởng Vĩnh Mai một cách đầy mong chờ.

“Được được được, buổi tối cho mấy đứa nếm thử tài nấu ăn của má Tưởng.” Tưởng Vĩnh Mai cười vui vẻ, “Tiểu Hà đã lâu không được ăn cơm của má Tưởng làm rồi.”

“Chỉ biết ăn thôi.” Thanh niên giống như đội trưởng vỗ đầu cậu trai nhỏ tuổi một cái, cậu ta nhìn Bạch Thiều hỏi, “Có gì cần chúng tôi giúp không?”

“Buổi chiều các cậu không đi làm?” Bạch Thiều hỏi.

“Chúng tôi xin nghỉ hôm nay, để đi theo má Tưởng khám bệnh.”

“Phòng nghỉ ngơi có một số việc cần giúp đỡ sắp xếp.” Bạch Thiều nói, “Cảm ơn các cậu.”

“Không có gì đâu bác sĩ.” Tiểu đội trưởng dẫn một đám thanh niên rời khỏi phòng bệnh, xung quanh bỗng yên tĩnh lại trong chớp mắt.



Bạch Thiều dặn dò những việc cần chú ý cho Tưởng Vĩnh Mai biết, đồng thời cũng hỏi thăm tình huống gia đình của bà.

“Tôi không có chồng, một mình nuôi con trai tới lớn, nó không thích học hành, tốt nghiệp cấp ba xong thì không học tiếp nữa.” Tưởng Vĩnh Mai kể, “Cả ngày luôn muốn phụ giúp để đỡ đần cho tôi, tôi cũng không biết nên bảo nó làm gì, thì nó đã chủ động báo danh đội phòng cháy chữa cháy, làm lính cứu hỏa.”

“Khoảng chín năm trước, đội phòng cháy chữa cháy đưa đồng phục và huân chương chiến công của nó về, tôi mới biết thằng bé đã hi sinh trong vinh dự.” Tưởng Vĩnh Mai nói, bà lấy ra một tấm hình từ trong túi áo, hoài niệm vuốt ve khuôn mặt của con trai, “Tôi rốt cuộc sắp gặp được nó rồi.”

Ung thư trực tràng thời kì cuối di căn đến não, thành khối u ác tính, chỉ còn lại từ một đến ba tháng tuổi thọ.

Bạch Thiều cúi người treo bảng bệnh án ở đầu giường, nói, “Dì nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì thì dì cứ ấn chuông.”

“Được.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Cảm ơn bác sĩ.”

Các máy quay được sắp xếp ở khắp mọi góc chân thật thu lại câu chuyện, Bạch Thiều liếc mắt xem máy quay, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy đội viên đội cứu hỏa đang ngồi xổm ở một góc.

“Bác sĩ Bạch, chào anh.” Đội viên đội cứu hỏa đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Thiều, “Tôi là Lưu Phi Việt, đội trưởng đội bảy trực thuộc đội phòng cháy chữa cháy đường Song Tinh.”

“Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì không?” Bạch Thiều hỏi.

“Tôi muốn hỏi một chút, má Tưởng còn lại bao lâu thời gian?” Lưu Phi Việt hỏi.

“Dự đoán dì ấy còn khoảng từ một đến ba tháng.” Bạch Thiều trả lời.

“Tôi nghe nói ở đây có đoàn quay phim tài liệu.” Mười ngón tay Lưu Phi Việt cài vào nhau, băn khoăn hỏi: “Bọn họ có thể quay lại câu chuyện của má Tưởng không?”

“Thật không đúng lúc, tết nhất nên đạo diễn không có ở đây, cậu đợi tôi gọi điện hỏi một chút.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lưu Phi Việt nói.

“Cậu đi theo tôi.” Bạch Thiều gọi lại Lưu Phi Việt đang tính rời đi, “Đến phòng làm việc của tôi gọi video, cậu cũng ra mặt, tôi sợ một mình tôi giải thích không được rõ ràng.”

“Ừm.” Lưu Phi Việt quay người đi theo bước chân của Bạch Thiều, nói, “Tôi tra trên mạng thấy phòng chăm sóc cuối đời của bệnh viện Đồng Tâm có quy mô lớn nhất Bắc Kinh, giàu kinh nghiệm, bố trí toàn diện, không nghĩ tới bác sĩ lại trẻ như vậy.”

“Tôi đúng là bác sĩ trẻ nhất trong phòng chăm sóc.” Bạch Thiều nói, “Nhưng cậu Lưu cứ yên tâm, tôi đứng đầu toàn khoa về bệnh học ở người cao tuổi.”

Lưu Phi Việt nở nụ cười hàm hậu: “Thật tốt quá, tốt quá.”

Bước chân vào văn phòng, Bạch Thiều tiện thể đóng cửa lại, gửi lời yêu cầu gọi video với Lộ Sơ Dương.

Lộ Sơ Dương đang nằm tắm nắng trên bờ biển, hắn lấy điện thoại ra, đột nhiên ngồi dậy, gỡ kính râm xuống, sẵn tiện kéo cái thảm che lại chiếc áo ba lỗ màu mè hoa lá hẹ trên người, rồi tằng hắng một tiếng, bấm vào nút đồng ý, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt đẹp đẽ của bác sĩ cùng với —— Một anh chàng trẻ tuổi.

“Bạn mới à?” Trong giọng nói của Lộ Sơ Dương là vị chanh chua lè mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Người thân bệnh nhân.” Bạch Thiều giới thiệu, “Đây là cậu Lưu Phi Việt, đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy.” Anh hướng màn hình về phía Lưu Phi Việt, “Đây là đạo diễn Lộ.”

“Chào anh, đạo diễn Lộ.” Lưu Phi Việt vẫy tay với màn hình, “Nghe nói đoàn phim tài liệu của anh đang ghi hình ở đây, xin hỏi anh có thể quay lại câu chuyện của má Tưởng được không?”

“Má Tưởng?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Cậu có thể kể tường tận hơn chứ?”



“Má Tưởng tên đầy đủ là Tưởng Vĩnh Mai, là mẹ của Tưởng Nhạc, một đội viên đã hi sinh trong vinh dự của đội phòng cháy chữa cháy chúng tôi. Tuy rằng Tưởng Nhạc đã qua đời, nhưng vào ngày lễ tết, má Tưởng vẫn sẽ tự tay nấu ăn đưa đến cho cả đội trong suốt chín năm trời, còn tự mình đan áo len và găng tay cho chúng tôi, chăm sóc chúng tôi như những đứa con trai ruột của má.” Lưu Phi Việt kể, “Bốn năm trước, má Tưởng phát hiện mình bị ung thư trực tràng thời kỳ cuối, đã từng làm một cuộc phẫu thuật lớn, bây giờ lại tra ra di căn não, dự đoán chỉ còn lại khoảng ba tháng, tôi muốn càng nhiều người biết thêm về câu chuyện của má Tưởng.”

“Chỉ cần có người nhớ đến má Tưởng, thì sẽ không coi như má Tưởng thật sự mất đi.” Lưu Phi Việt nói.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp người đến phỏng vấn má Tưởng.” Lộ Sơ Dương nói, “Cho tôi trân trọng gửi lời hỏi thăm đến má Tưởng.” Hắn vô cùng mừng là hồi nãy mình hành động theo bản năng, không thôi áo ba lỗ lòe loẹt tuyệt đối sẽ hủy diệt hình tượng đạo diễn của hắn.

“Cảm ơn anh.” Lưu Phi Việt nói, rồi lùi khỏi màn hình, nhanh chóng chạy ra văn phòng, vội vàng chia sẻ tin tức tốt này với các chiến hữu của mình.

Chỉ còn Bạch Thiều và Lộ Sơ Dương đối mặt với nhau, Bạch Thiều hỏi: “Sri Lanka như thế nào?”

“Thoải mái lắm, có nắng vàng, bãi cát, cún con.” Lộ Sơ Dương giơ điện thoại quay một vòng, để cảnh sắc lọt vào ống kính, “Lát nữa tôi sẽ xuống biển lướt sóng, quay video cho anh coi. Đương nhiên, tôi sẽ cắt cái khúc mình bị té xuống nước, để giữ lại tư thế oai hùng đẹp trai của tôi.”

“Có khi sẽ cắt hết không còn gì.” Bạch Thiều nói.

“Kỹ thuật lướt ván của tôi hơi bị đỉnh nhất Edinburgh nhé, anh chờ xem.” Lộ Sơ Dương không phục nói.

“Chơi vui vẻ.” Bạch Thiều nói, “Nhớ sắp xếp chuyện quay phim.”

“Khoan, không trò chuyện thêm hai câu?” Lộ Sơ Dương ngăn cản, “Lúc này anh có bận việc không?”

“Không tính bận, trò chuyện cái gì?” Bạch Thiều hỏi.

“Ừ thì.” Lộ Sơ Dương muốn nghe Bạch Thiều nói chuyện, nhưng chưa nghĩ ra được đề tài, hắn thuận miệng hỏi, “Mấy anh có ngồi trực phòng khám hôm giao thừa không?”

“Đương nhiên không, chỉ có bác sĩ trực ban.” Bạch Thiều lộ vẻ kinh ngạc, như thể nghi ngờ nửa năm ở phòng cấp cứu của Lộ Sơ Dương, ngay cả chuyện thường thức ấy mà lại không biết.

“Ờ ha tôi quên mất.” Lộ Sơ Dương quẫn bách tìm cách đỡ quê cho bản thân, “Thôi, tôi đi lướt sóng đây.”

“Ừm, bai bai.” Bạch Thiều cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ về sự khác thường của Lộ Sơ Dương, anh đoán có lẽ đối phương phân biệt rõ ràng giữa thời gian công tác và thời gian nghỉ ngơi, hay người ta thường gọi là được nghỉ thì xõa mất não.

Lộ Sơ Dương ngồi trên ván lướt sóng, chỉ huy cháu gái hỗ trợ quay phim, bản thân thì đang lăn lê bò lết biểu diễn cá heo rớt vô nước.

“Chú của con đang làm gì thế?” Lộ Quan Thái đứng bên con gái hỏi.

“Lướt sóng ạ.” Tình Tình trả lời.

“Lướt sóng? Sóng lướt chú con thì đúng hơn.” Lộ Quan Thái nói, anh trơ mắt nhìn Lộ Sơ Dương lần thứ hai đâm đầu vào trong biển, “Hiểu rồi, chú của con đang tập nhảy xuống nước.”

 

------oOo------