Bạch Lộ

Chương 14: Ghi hình riêng




“Bác sĩ Tiểu Bạch!”

Nghe được sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc, Bạch Thiều cài cây bút vào túi áo blouse trắng, quay người nhìn về phía Lộ Sơ Dương: “Đạo diễn Lộ, làm sao vậy?”

“Một buổi sáng không thấy anh, anh bận lắm hả?” Lộ Sơ Dương nhét cho Bạch Thiều một chai nước chanh, “Chắc chắn là không có thời gian uống nước rồi.”

“Hơi bận.” Bạch Thiều nói, “Cuối tuần có ba cụ già đi rồi, cần dọn giường trống để người khác vào ở, với phải viết rất nhiều tài liệu.” Anh vặn nắp bình nước chanh, uống một ngụm, hỏi, “Còn cậu, thế nào?”

“Tôi tới tìm anh để ghi hình riêng.” Lộ Sơ Dương nói, “Quay lại một ngày của anh.”

“Một ngày của tôi?” Bạch Thiều nghi hoặc nhíu mày, “Một ngày của tôi rất tẻ nhạt.”

“Phim tài liệu cần nhất là tính chân thật.” Lộ Sơ Dương nói, hắn bẻ đầu ngón tay đếm, lải nhải, “Tôi đã quay bác sĩ Tần rồi, cũng quay bác sĩ Lưu rồi.” Hắn nhắc lại chuyện cũ, “Trước đó anh cũng đồng ý rồi.”

“Bữa trước cậu cũng đã quay tôi rồi.” Bạch Thiều chưa quên chuyện mình bị một người quay phim thu hình cả ngày.

“Nói là một ngày bình thường, nhưng thực tế cần chi tiết của nhiều ngày gộp lại, không thôi sau này cắt nối biên tập sẽ không đủ tư liệu.” Lộ Sơ Dương nói, hắn lấy ra một cái máy DV nhỏ cầm tay, quơ quơ nói, “Lần này tôi làm cameraman cho anh.”

“Đạo diễn tự mình ra trận?” Bạch Thiều nói, “Quy cách cao như vậy?”

“Tôi phái một ít người đi quay ở khoa nhi rồi, cùng với trước Tết, có người xin nghỉ sớm về quê thăm nhà, không đủ nhân lực.” Lý do của Lộ Sơ Dương rất đầy đủ, “Không nói linh tinh nữa, chúng ta bắt đầu đi.”

“Tôi phải đến quầy tiếp đón bệnh nhân mới.” Bạch Thiều đối mặt với ống kính, khó tránh khỏi không được tự nhiên, hai tay anh đút vào túi, đứng thẳng, nói “Đi thôi.”

Lộ Sơ Dương nhếch môi, cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của Bạch Thiều đặc biệt thú vị, hắn đuổi theo bước chân của Bạch Thiều, cùng anh đi tới quầy đón bệnh nhân.

Bệnh nhân mới là một bác trai, yếu ớt ngồi trên xe lăn, được người nhà đẩy vào phòng. Bạch Thiều đi tới bắt tay chào hỏi cùng thân nhân của ông, hỏi thăm tỉ mỉ tình hình cụ thể, trong đó có một số từ chuyên ngành mà Lộ Sơ Dương nghe không hiểu, hắn chuyển ống kính đến góc mặt nghiêng của Bạch Thiều, chủ yếu thu lại âm thanh và hình ảnh của anh.

“Bác Mễ Nguyên Khai, 76 tuổi, ung thư túi mật thời kì cuối.” Bạch Thiều nói, anh ngồi xổm xuống dò hỏi ông, “Bác còn nhận thức rõ ràng không?”

“Đau…” Người bệnh uể oải nói, sắc mặt ông vàng ố, là do tế bào ung thư xâm nhập vào túi mật gây nên biểu hiện của bệnh vàng da, thân hình gầy gò, bụng sưng, bàn tay nhăn nheo cầm chặt tay của Bạch Thiều, tựa như lữ nhân tuyệt vọng nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng: “Tôi đau…”

“Báo cáo kiểm tra cho tôi đi.” Bạch Thiều nhẹ nhàng vỗ tay của ông, đứng lên, yêu cầu người nhà đưa báo cáo kiểm tra cho anh, dựa theo nội dung trong đó để kê thuốc giảm đau, “Trước tiên dùng một ít Tramadol quan sát thêm tình huống, nếu như còn đau, thì đến tìm tôi.”

Lộ Sơ Dương nhìn chằm chằm màn hình vuông nhỏ của máy DV, xem đến mê mẩn, mỗi người sẽ lộ ra ánh sáng cực kỳ chói mắt ở lĩnh vực chuyên ngành của mình, Bạch Thiều ôn hòa an tĩnh trong thường ngày, nghiêm túc chuyên tâm trong công tác, anh là người đưa bệnh nhân đi đoạn đường cuối đời, cũng là trụ cột cuối cùng trong sinh mạng của họ.

“Phòng số sáu giường hai mươi.” Bạch Thiều nói, “Đi theo tôi.” Anh dẫn người nhà cùng bệnh nhân đi qua hành lang dài, đồng thời cũng giới thiệu tình huống phòng chăm sóc cho họ, “Phòng bệnh có sắp xếp bác sĩ, điều dưỡng và y tá trực ban, đầu giường có chuông, nếu bác thấy khó chịu thì cứ ấn chuông gọi y tá bất cứ lúc nào.”



“Trong phòng bệnh sẽ tổ chức các hoạt động không định kỳ, chơi cờ, đan len, nhạc cụ, bác Mễ bình thường có sở thích nào không?” Bạch Thiều hỏi.

“Ba tôi biết chơi đàn phong cầm.” Người phụ nữ trung niên đẩy xe lăn nói, “Nhưng ba tôi bây giờ không cầm nổi đàn phong cầm nữa.”

“Không sao, có thể bồi dưỡng một ít sở thích khác.” Bạch Thiều động viên nói, “Giường số hai mươi mốt có bác Trần rất thích đánh bài xì tố.”

“Tôi…cũng biết chơi.” Mễ Nguyên Khai đứt quãng nói, “Đấu địa chủ.”

Bạch Thiều bước vào phòng bệnh số sáu, còn chưa kịp mở miệng, ông bác đang ngồi xếp bằng xem điện thoại di động đã nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, đây là hàng xóm mới của bác hả?”

“Vâng, đây là bác Mễ Nguyên Khai.” Bạch Thiều nói, anh giới thiệu ông bác giường số hai mươi mốt cho Mễ Nguyên Khai, “Còn đây là bác Trần Ổ.”

“Ổ trong thuyền ổ (船坞: ụ tàu), đừng đọc sai.” Tính cách Trần Ổ cởi mở, trông có vẻ vô cùng khỏe mạnh, không giống với dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của Mễ Nguyên Khai, ông hỏi: “Bác bệnh gì?”

“Ung thư túi mật bác ạ.” Con gái Mễ Nguyên Khai trả lời, “Bác đây bị bệnh gì vậy?”

“Tim của tôi không tốt, bác sĩ bảo còn có một năm.” Trần Ổ nói, ông đắc ý vỗ ngực một cái, “Tôi ở đây được một năm rưỡi rồi, cảm giác càng lúc càng khỏe.”

Bạch Thiều bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Ổ: “Kỳ thực bác có thể về nhà tĩnh dưỡng.”

“Không về, ở chỗ này có người chơi bài với bác.” Trần Ổ nói, “Con trai bác cũng cảm thấy ở đây tốt hơn viện dưỡng lão nhiều, khiến nó an tâm.” Tâm thái của ông thoải mái, là hạt dẻ cười làm sinh động bầu không khí của phòng bệnh số sáu, ông dò hỏi Mễ Nguyên Khai, “Bác quê ở đâu?”

“Hồ Bắc, Tùy Châu.” Mễ Nguyên Khai nói, “Theo con gái, đến Bắc Kinh.” Ông run rẩy giơ hai tay làm dấu con số, “Mười bảy năm.”

“Bác ở Bắc Kinh mười bảy năm, thì chính là người Bắc Kinh xưa rồi còn gì.” Trần Ổ nói, ông vỗ ngực một cái, “Tôi quê ở Cát Lâm, đến Bắc Kinh sống năm năm, là dân Bắc Kinh mới.”

Bạch Thiều nhìn hai bác trai lớn tuổi trò chuyện cùng nhau, yên lòng gật đầu, quay lại nhắn nhủ một số việc cần chú ý với người nhà, anh nói: “Mỗi ngày chị đều vào thăm bác hay sao?”

“Phải, mỗi tối tôi sẽ vào thăm.” Con gái của Mễ Nguyên Khai là Mễ Thuần đáp, rồi nhìn xung quanh, hỏi: “Ở đây có giường cho người thân thăm nuôi không?”

“Không có, tôi đề nghị chị nên vào thăm bác một chút vào mỗi tối, rồi về nhà nghỉ ngơi.” Bạch Thiều nói, “Xảy ra bất kỳ tình huống gì, chúng tôi sẽ kịp thời thông báo cho chị, mong chị luôn mở điện thoại.”

“Cái này…” Mễ Thuần do dự nhìn ba mình, miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi.”

“Ở đây chúng tôi sẽ không tiến hành các biện pháp cấp cứu.” Bạch Thiều, “Hy vọng chị chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Anh đẩy gọng kính, tròng kính mỏng che đậy ánh mắt bình thản và xa cách trong con ngươi. Anh đã nói những lời này với vô số người thân của bệnh nhân, thương xót sẽ không ngăn cản được bước chân của tử thần, hướng dẫn thân nhân tiếp thu kết quả một cách tự nhiên là sứ mệnh của mỗi bác sĩ phòng chăm sóc cuối đời, phương pháp của Bạch Thiều là trần trụi nói thẳng ra sự thật, không nói giảm nói tránh.



“Tôi biết.” Mễ Thuần nói, lau khóe mắt, thở dài, “Tôi biết.”

Bạch Thiều vỗ nhẹ cánh tay của Mễ Thuần, ra hiệu cho nhân viên điều dưỡng dịch Mễ Nguyên Khai từ xe lăn lên giường bệnh, anh nói với bác Trần Ổ: “Mấy ngày sau này, làm phiền bác và bác Mễ Nguyên Khai hỗ trợ lẫn nhau.”

“Yên tâm đi bác sĩ Tiểu Bạch, bác bảo đảm mỗi ngày dẫn ông anh Mễ chơi.” Trần Ổ cười nói.

Mễ Nguyên Khai nghe được Trần Ổ gọi ông là “Ông anh”, khuôn mặt sầu khổ bởi vì bệnh tật hiện lên một nét mỉm cười, ông nói, “Cảm ơn chú em.”

Bạch Thiều quay người rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng nghỉ ngơi, bảy phòng bệnh của khoa chăm sóc cuối đời được xây dựng theo hình vòng tròn, ở trung gian là phòng nghỉ ngơi hình chữ nhật, cũng là nơi tiến hành các hoạt động giải trí cho các bệnh nhân.

“Sắp tới Tết rồi, nhân viên điều dưỡng và y tá của chúng tôi đang trang trí một chút trong phòng nghỉ ngơi.” Bạch Thiều nói, “Hôm giao thừa, chúng tôi sẽ mời dàn đồng ca thiếu nhi quận Triều Dương đến biểu diễn tình nguyện.”

Lộ Sơ Dương theo sát bước chân của Bạch Thiều, đi vào phòng nghỉ ngơi. Các cụ các bác ngồi khắp nơi, đánh cờ, chơi bài, mạt chược, đan len, hội họa, thậm chí còn có một tập thể nhỏ tụ tập cùng nhau cầu nguyện.

“Tôn giáo ở một mức độ nào đó cũng có thể giảm bớt tâm trạng trầm cảm lo âu.” Bạch Thiều nói, “Có người nói, người càng già càng sợ chết, người già luôn muốn nhìn thế gian này lâu hơn một chút.”

“Nhưng tử vong không nói chuyện ân nghĩa.” Bạch Thiều nói, anh bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, “Có một số bệnh quả thật không thể chữa khỏi, không thể không lựa chọn chăm sóc giảm nhẹ*, mọi người cũng chỉ đành chấp nhận kết quả này.”

*Là phương pháp nhằm giúp bệnh nhân giảm bớt các cơn đau, tạo mội trường thoải mái thân thiện, cải thiện chất lượng cuộc sống cho bệnh nhân, giảm gánh nặng cho thân nhân bệnh nhân.

“Có người không chấp nhận sao?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Đương nhiên là có.” Bạch Thiều nói, anh chỉ về hàng rào sắt ngoài cửa sổ phòng nghỉ, “Người già không muốn tiếp tục trị liệu thống khổ, nhưng con cái không chấp nhận, dẫn đến hậu quả quyết liệt.” Anh nhìn về phía Lộ Sơ Dương, “Có lẽ đây là nội dung không thể phát sóng?”

“Kệ nó.” Lộ Sơ Dương nói, “Không được thì cắt.”

“Con người già rồi sẽ chết, không xem như là một chuyện tiếc nuối.” Bạch Thiều nói, “Điều đáng tiếc chính là những sinh mệnh chưa nở rộ đã úa tàn, ví dụ như các em bé ở khoa ung bướu nhi đồng.”

“Anh đã gợi ý cho tôi một đề tài mới.” Lộ Sơ Dương nói, “Bệnh viện Đồng Tâm có khoa ung bướu dành cho trẻ em không?”

“Không có, nhưng bệnh viện nhi đồng có.” Bạch Thiều nói.

“Ừ, tôi sẽ nhờ người đi nghiên cứu một chút.” Lộ Sơ Dương nói, hắn chuyển động ống kính, thu hình toàn cảnh của phòng nghỉ, “Ở đây trông giống như một viện dưỡng lão bình thường.”

“Có thể tới phòng nghỉ ngơi hoạt động là các bác có tâm thái tốt.” Bạch Thiều nói, “Có âu lo thì cũng trôi qua một ngày, có vui vẻ thì cũng trôi qua một ngày, thế sao mình không vui đi.” Anh nghiêng đầu nhìn Lộ Sơ Dương, “Đúng không.”

Lộ Sơ Dương cười cong đôi mắt: “Đúng đấy.”