Bạch Lộ Ca

Bạch Lộ Ca - Quyển 2 Chương 38: Chương 38





Nàng không thể không theo hắn, cũng không thể không bởi vậy buông lỏng tay ra, lùi lại đối mặt nhìn hắn.


Nam nhân trước mắt vẫn còn mặc quần áo, cái áo mùa đông nàng may cho hắn, mà vạt áo lúc này đã bị nàng nắm đến nhăn lại.


Hắn vẫn nhìn nàng, dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn thân thể của nàng, trong đôi mắt thật sâu kia có lửa cháy rừng rực, khiến cả người nàng cũng đỏ lên.


Hắn không động tay với nàng, chỉ chậm rãi bỏ đi kiện áo mùa đông trêи người, sau đó là kiện áo đơn cũ, làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc.


Trong lúc đó hắn luôn nhìn nàng, thậm chí chẳng nháy mắt. Nàng xấu hổ đến mức muốn che khuất bản thân mình nhưng hắn nhìn đến mê mẩn như thế, lại cởi áo lộ ra chính mình.


Khí lực của hắn luôn luôn cường kiện, dưới làn da ngăm đen đầy vết sẹo kia là cơ bắp rắn chắc, lúc hắn giơ tay nhấc chân thì vô cùng hữu lực.


Nàng nhịn không được muốn nhìn, muốn chạm vào hắn.


Nàng cảm giác hắn ở trong cơ thể mình chấn động. Hắn lại nhẹ vo vê kia bộ ngực sữa mẫn cảm của nàng khiến nàng nhịn không được co rúm lại nhẹ rêи rỉ. Trong nháy mắt đó hắn dường như lại càng trở nên to lớn cứng rắn hơn.


Lúc nàng rêи rỉ, hắn cũng phản ứng theo, làm cho nàng cũng biết được cảm giác của hắn.


Nàng cả người nóng đến dọa người, hoàn toàn không còn là chính mình, chỉ có thể e lệ mặc hắn muốn làm gì thì làm, mặc hắn khiến nàng mở rộng cơ thể và cả tâm hồn.


Hắn chậm rãi dụ hoặc nàng, dỗ nàng vong tình ngồi ở trêи đùi hắn nhẹ lay động, thẳng đến khi nàng run run ngồi phịch ở trong lòng hắn, thì hắn mới không chịu nổi để nàng nằm lên giường, một lần nữa tiến công vừa nhanh vừa mạnh, cùng nàng dây dưa không dứt.


Lúc sóng triều kịch liệt đánh úp lại, hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen sâu thẳm trêи khuôn mặt góc cạnh kia chỉ toàn hình ảnh của nàng.


Nữ nhân này là của hắn.


Đều là của hắn.


Hắn khó có thể kiềm chế được cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm của nàng, đem tiểu nữ nhân này ôm chặt vào trong ngực, mà nàng cũng vươn hai tay ôm hắn —


Trong chớp mắt, hắn biết, cả đời phiêu bạt của hắn đã đến đích.


Một tháng cuối đông này lạnh thật lâu.


Trong mùa đông giá lạnh đó, hắn cùng với nàng trải qua mọi chuyện, mỗi ngày bọn họ đều chậm rãi cảm thụ cuộc sống chân thật này rốt cuộc không phải mộng.


Ngẫu nhiên, nàng sẽ mơ vẫn còn ở trong lao, nhưng hắn vẫn ở bên cạnh nàng.


Hắn quang minh chính đại chuyển vào trong phòng nàng ở, mà cũng chẳng ai nói gì.


Từ lúc hắn đem nàng từ trong lao cứu ra, mọi người trong dược đường lại càng thêm nghe lời hắn hơn. Về sau nàng khỏi bệnh thì có một số việc bọn họ vẫn đến hỏi hắn mà không phải nàng.


Bạch Lộ xem ở trong mắt nhưng cũng không để ý, chỉ chuyên tâm chăm sóc hắn, giúp hắn rửa chân, giúp hắn xoa bóp lưng, yêu thương hắn hơn.


Mỗi khi mặt trời mọc, hắn sẽ cùng nàng đi dạo xung quanh, có khi cưỡi ngựa, có khi chỉ đi bộ.


Hắn đặc biệt thích nắm tay nàng, hoàn toàn chẳng kiêng dè người ngoài đang nhìn.


Nàng cũng để cho hắn nắm, cũng nắm tay hắn thật chặt.


Ngày tuyết lớn bay tán loạn, hắn cùng nàng trốn ở trong phòng, nàng sẽ tiếp tục vì hắn khâu áo mới, còn hắn thì xem sách thuốc, vừa xem vừa nhìn nàng, sau đó thừa dịp nàng không chú ý, đã đem nàng dỗ lên giường.


Mỗi một ngày đi qua, nàng đều rúc trong ngực hắn. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hạnh phúc đến mà nàng không cần cầu, cũng không muốn nhiều hơn.


Thẳng đến một buổi sớm có một vị quan sai cưỡi ngựa đến, mang theo một phong công văn đưa cho hắn.


Khi đó, nàng mới nhớ tới, hắn vẫn là quan sai.


Nàng đứng từ xa, cách toàn bộ dược đường nhìn hắn đứng với vị quan kia đọc thư.


Nàng vốn định đi qua, nhưng đột nhiên lại thấy sợ hãi, rất sợ hãi.


Nàng sợ bức thư kia là yêu cầu hắn hồi kinh.


Hắn là người của Hình bộ, là bổ đầu tra án, hắn có tài năng và sự thông minh mà không phải quan sai nào cũng có.


Không biết vì sao trong lòng nàng trở nên luống cuống.


Hắn đã nói muốn cùng nàng sống chết bên nhau, nhưng đó là lúc nàng gặp nạn. Hắn nói hắn yêu nàng, nhưng sau khi giúp nàng rửa sạch tội danh thì lại không nói đến.


Hiện tại nghĩ lại, ngày nào đó nàng có hỏi hắn có thể để nàng hàng năm khâu áo cho hắn không thì hắn không trả lời, không thực sự đáp, hắn chỉ muốn nàng.


Nếu hắn phải đi, thì có về không? Có nhớ nàng không?


Thiên hạ lớn như vậy…… Lớn như vậy……




Hắn xem lá thư này rất lâu, sau đó hắn nói gì đó với vị quan sai kia và người nọ đi mất.


Nàng thấy hắn đốt lá thư thì trong lòng căng thẳng, đúng lúc đó hắn như cảm nhận được tầm mắt của nàng, liền quay đầu nhìn lại.


Bông tuyết trắng noãn nhẹ nhàng hạ xuống trong viện.


Nàng vội vàng rũ mắt, không dám nhìn hắn nữa, sợ sẽ nhìn thấy điều gì đó.


Lúc hắn hướng nàng đi tới, nàng theo phản xạ muốn xoay người rời đi. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt, nàng không muốn nghe hắn nói và cần thêm chút thời gian để suy nghĩ.


Một ngày đó nàng trốn tránh hắn.


Thẳng đến tối, nàng không thể không về phòng mình, không thể không đối mặt hắn.


Trong phòng nàng vẫn sáng đèn.


Nàng có thể thấy bóng hắn phủ ở trêи bàn, chiếu lên cửa sổ.


Bạch Lộ nhìn hắn, vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng nhưng chỉ có một giả thuyết rõ ràng.


Tâm thật chua sót, lại nhẹ đau.


Nàng ép chính mình đẩy cửa ra, đi vào.


Hắn ngồi ở chỗ kia, ngay tại trước bàn, chờ nàng.


Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn dừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng, trong con ngươi đen có tràn đầy nhu tình.


Trong giây lát, nàng đều muốn ghi nhớ cảnh tượng này, nam nhân này, nhớ hắn ngồi trêи ghế của nàng, cầm bút của nàng, dùng đôi mắt thâm tình nhìn nàng.


Sau đó, hắn hướng nàng vươn tay.


Cổ họng Bạch Lộ nghẹn lại, quay người đóng cửa, đem gió tuyết chặn ở bên ngoài.


Nàng hướng hắn đi đến, tiến vào trong lòng hắn.


Hắn vẫn ngồi đó ôm thắt lưng của nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn, đem mặt chôn ở hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu, run giọng lẩm bẩm: “Trời ạ, ta rất nhớ nàng, hôm nay cả ngày đều không thấy nàng đâu.”


Nàng ôm gáy hắn, nghe tiếng hắn thở dài, chỉ cảm thấy tâm buộc chặt, nói: “Không phải ta ở đây rồi sao?”


“Đúng vậy.” Hắn siết chặt cánh tay dài, nhẹ ôm lấy nàng, nở nụ cười, bàn tay to vuốt ve thắt lưng nàng, đột nhiên mở miệng gọi tên nàng, “Bạch Lộ.”


“Ân?”


“Ta hôm nay thu được một ít tin tức.”


Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền nói đến chuyện chính, nàng hít sâu, mở miệng hỏi: “Tin gì?”


“Ngụy Nghiêm ở trêи đường lưu đầy, còn chưa có ra trăm dặm đã bị dân oán thán lấy tảng đá ném chết.” Hắn ôn nhu vỗ về lưng nàng nói.


“Ta nghe nói.” Nàng cười nói.


“Ngụy Lãnh tháng này sơ cũng đã bị hành hình.” Hắn lại nói.


“Cái này ta cũng nghe nói rồi.” Nàng biết, sầm thúc đã nói với nàng.


“Tống gia lão gia và phu nhân đang trêи đường về.” Hắn lại nói.


Cái này thì đúng là nàng không biết, bất quá tính tính thời gian, lão gia và phu nhân cũng nên đã trở lại rồi. Bọn họ mỗi lần về Dương Châu cũng sẽ chỉ nghỉ ngơi một tháng, huống hồ cũng sắp mừng năm mới rồi.


Nhưng đây không phải trọng điểm, nàng biết.


“Còn gì nữa?” Nàng hỏi.


“Còn có……” Hắn khàn giọng, đem nàng ôm càng chặt.


Nàng cuộn mình ở trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, cảm nhận trái tim hắn chậm rãi đập gia tốc, chờ hắn nói.


Nàng có thể cảm giác được hắn đang khẩn trương, khiến nàng càng đau lòng, muốn thay hắn nói ra chuyện đó.


Ít nhất, điều này chứng tỏ hắn có tình cảm với nàng, vì vậy mới khó mở lời.


Nếu hắn thế nào cũng phải đi, nếu hắn nguyện ý thì nàng cũng sẽ cùng đi với hắn, kể cả phải chịu khổ nàng cũng nguyện ý.



Nàng nghĩ tới những ngày ở đây tuy rằng an ổn, nhưng không có hắn thì những ngày an ổn đó cũng chẳng có ý nghĩa gì?


Nàng muốn cùng hắn ở cùng nhau, cả đời cùng nhau, vĩnh viễn cùng nhau……


Ai biết được hắn lại dùng cái mũi cọ cổ nàng, thật sâu hít vài lần, phun ra lại là một câu khác.


“Ta nghĩ ra một chuyện, nàng có thể giúp ta nhìn một cái không?”


Nàng sửng sốt, rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn hắn.


Trong con ngươi đen của hắn lộ ra khẩn trương.


“Cái gì vậy?”


Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi khô ráp, nhìn về phía bàn.


Nàng theo tầm mắt của hắn nhìn về phía bàn.


Trêи bàn là một quyển sổ hồng đang mở.


Đó là một tờ giấy đỏ tươi.


Trêи giấy, hắn đã viết được mấy chữ.


Đó là thứ hắn viết trước khi nàng vào phòng, từng chữ giống như những tên lính nhỏ ngăn nắp ở trêи giấy hồng xếp hàng chỉnh tề.


Vừa mới bắt đầu, nàng còn chưa thấy rõ, sau đó nàng xem kỹ mới thấy trêи đó viết tên họ hắn, còn có tên họ của nàng, tuổi tác của hai người, còn có câu chữ biểu đạt ý nguyện.


Nàng nín thở xem những chữ đó, kϊƈɦ động hiện lên trong mắt, khắc ở đáy lòng.


Trong giây phút, nàng chỉ thấy trái tim bỗng đập như điên.


Bạch Lộ nắm chặt áo hắn, đọc đi đọc lại, sợ mình hoa mắt nhìn nhầm.


Nhưng từng câu chữ vô cùng đơn giản lại sáng tỏ.


Đó là giấy hôn thư.


Nhà trai, là Tô Tiểu Mị, đã ký tên.


Nhà gái, là Bạch Lộ, phía dưới còn chưa ký tên.


Lúc nàng nhìn chỗ trống kia, hắn đem bút trêи bàn nhét vào tay nhỏ của nàng đang để trêи ngực hắn, ở bên tai nàng nhỏ giọng yêu cầu.


“Nàng gả cho ta, được không?”


Nàng ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ doanh tròng nhìn hắn, chỉ thấy hắn ɭϊếʍ môi, khẩn trương nhìn nàng.


“Ta biết nàng không muốn tái giá, nhưng nàng là của ta, ta muốn làm nam nhân của nàng, muốn là người có quyền nắm tay nàng……”


Hắn siết chặt bàn tay đặt ở trêи lưng nàng, nói giọng khàn khàn: “Ta muốn …… Nàng là thê tử của ta……”


Trong lúc nhất thời, nàng không thể nói, chỉ có thể vỗ về mặt hắn.


Cho rằng nàng còn chần chờ, trong mắt hiện lên hoảng loạn, không yên nói: “Nếu nàng nguyện gả thì bắt ta làm gì cũng –”


Ngón tay nàng để trêи môi hắn ý bảo hắn yên tĩnh lại.


Hắn ngậm miệng, lại nín thở, chỉ thấy nàng rưng rưng, quyến luyến không tha vỗ về môi hắn, nhếch khóe miệng, cười nhìn hắn.


Dù vậy, hắn còn lo lắng, còn có chút không dám tin.


Cho đến khi nữ nhân ngồi ở trong lòng một tay đè nặng môi hắn, một tay kia nắm bút ở trêи hôn thư viết lên tên mình một cách rõ ràng.


Chữ của nàng thật tú lệ giống con người nàng vậy. Nàng đem tên mình viết ở cạnh tên hắn, mỗi nét bút đều rõ ràng, kiên định, không chút do dự.


Hắn xem nàng viết, cảm giác nàng đem tên mình viết vào lòng hắn.


Sau đó, nàng đặt bút xuống, quay người lại thân, bỏ ngón tay ở trêи môi hắn xuống, lại hôn môi hắn.


Đến tận đây, hắn mới dám hít vào.


Một nụ hôn đó có hơi thở như lan của nàng, còn có giọng nói nhỏ vụn.



“A Mị, ta yêu chàng, chỉ cần chàng muốn, vô luận chàng đi nơi nào, Bạch Lộ đều sẽ đi cùng chàng……”


Hắn ngóng nhìn nàng, chỉ cảm thấy cổ nghẹn lại, tim nóng lên, bị tình cảm của nàng làm cho cả người sôi trào.


Hắn biết nàng bị dọa sợ, biết nàng không muốn tái giá, biết nàng thích nơi này, biết nàng kỳ thực không thích đông người cho nên hắn mới mở miệng trước, hắn rất sợ bị cự tuyệt, hoặc làm chuyện nàng không muốn.


Nhưng chủ nhân Tống gia sắp trở về, hắn biết Tống lão gia không thoải mái như Tống thiếu gia. Hắn nghe qua mọi người nói Tống Thanh Vân coi Bạch Lộ như con gái nhà mình, nếu thật như vậy thì làm sao bọn họ để hắn không có quy củ, cùng nàng ở một chỗ mà không danh không phận thế này được.


Ai biết được nàng không chỉ nguyện ý gả cho hắn, còn nguyện ý cùng hắn đi thiên nhai……


Hắn gắt gao ôm lấy nàng, dán lên môi nàng, mắt ẩm ướt, lại run run nói: “Ta chỗ nào cũng không đi, ta chỉ muốn cùng nàng ở lại chỗ này.”


Nàng sửng sốt, nhẹ giọng dò hỏi: “Chàng không phải về kinh sao?”


“Vì sao phải hồi kinh?” Hắn miết lên môi nàng hỏi lại.


“Buổi trưa vị quan gia kia đến……”


Hắn nghe thấy nghi hoặc của nàng, lại thấy trong mắt nàng có hoang mang thì mới hiểu được, nàng đúng là đã trốn hắn một ngày này.


Nàng cho rằng hắn sẽ đi sao?


Nhưng dù vậy, nàng vẫn muốn cùng hắn ở một chỗ, đi một đường.


Tâm hắn lại càng nóng hơn.


Hắn tháo trâm của nàng, để mái tóc đen của nàng xõa xuống đầy tay.


“Đó là Hình bộ thượng thư cho ta biết, Nhạc Châu thứ sử đã đem ta điều đến làm đương sai tại Nhạc Châu.” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hôn môi nàng, nhỏ giọng nói cho nàng: “Ta vốn định từ quan để ở bên nàng nhưng đây là điều kiện lúc trước hắn đưa ra để giúp chúng ta.”


Bạch Lộ ngẩn ra, nhìn hắn, mới biết hóa ra hắn thực sự muốn ở cùng nàng.


“Cho nên, chàng sẽ không trở về kinh thành nữa?”


“Không trở về.” Hắn đưa tay luồn vào tóc nàng, cười nhìn nàng, yêu say đắm nói: “Ta vốn không định trở về.”


“Kia…… Chúng ta phải đến Nhạc Châu sao?”


Nàng nói “Chúng ta” làm cho khóe miệng hắn càng mở rộng.


“Không cần.” Hắn hôn lên cánh môi ướt át của nàng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ở nơi này, nếu có án thì ta mới qua đó.”


“Có thể như vậy sao?” Nàng hỏi lại.


“Đương nhiên.” Hắn nói cho nàng hay: “Ta là quan sai bắt tội phạm nhận tiền, nếu không có ai để bắt thì ta sẽ ngồi chơi, khi đó ta có thể cùng nàng làm ruộng, bào chế thuốc, được không?”


Nàng nhìn nụ cười của hắn. cũng cười theo.


“Hảo.” Nàng nói xong, lại gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nhận lời, lặng lẽ hứa hẹn: “Hảo……”


Con ngươi đen của hắn lộ vẻ đau lòng, lại hôn nhẹ lên môi nàng, nhẹ gọi tên mình của nàng.


“Bạch Lộ.”


“Ân?”


Giọng nàng nhẹ như vậy, mềm như vậy, như dòng nước dập dờn quanh tai hắn.


Nhẹ ôm lấy tiểu nữ nhân đang ngồi trêи đùi hắn, rúc trong lòng hắn, Tô Tiểu Mị nắm lấy một bàn tay bé nhỏ của nàng, nhẹ mở miệng.


“Ta rất yêu nàng.”


Nàng nắm chặt tay hắn, vừa cười vừa khóc, nước mắt thấm vào vạt áo hắn.


Đêm hôm đó, hắn cứ như vậy ôm nàng, để tình yêu ấm áp của nàng vây quanh.


Trêи bàn đèn đuốc chiếu rọi giấy hôn thư kia, mà tên nàng và hắn liền nương tựa vào nhau, giống như hai người lúc này gắn bó.


Ngoài phòng, gió tuyết vẫn bay tán loạn.


Một tháng cuối đông này rất lạnh a.


Nhưng hắn biết, có nàng, hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.