Bạch Lộ Ca

Bạch Lộ Ca - Quyển 2 Chương 26




Trái tim nàng đau đến không thể thở nổi.



“Sau khi ta rời đi đã từng muốn uống say đến không biết gì nhưng mua rượu rồi lại không uống được. Ta biết nàng không thích mùi rượu, sợ nam nhân uống rượu. Ta lúc đó còn nghĩ mình còn quan tâm đến nàng làm cái gì, nàng thà chết cũng muốn bao che người khác, tình nguyện đem ta đẩy ra, cũng không chịu để ta giúp nàng. Nhưng biết rõ như thế, ta lại vẫn không uống được bầu rượu kia……”



Hắn tự giễu nở nụ cười, nụ cười chật vật gượng gạo đó khiến nàng càng khó chịu hơn.



“Ta đổ rượu đi rồi ở trong thành đi tới lui một ngày.”



Hắn thật sâu hít một hơi, lại nói: “Ta nghĩ, vì sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng chán nản, tức giận như thế có thật sự là vì ta đã lừa nàng không, hay chính là bởi vì thiếu gia của nàng đã trở lại? Nàng có phải vì còn ân tình với hắn nên mới có thể như thế? Hoặc trong lòng nàng, kỳ thực luôn luôn có hắn, ta chỉ là người thế thân? Ta nghĩ, hóa ra chỉ là ta tự mình đa tình……”



Hắn nới tay, nàng biết, nàng có thể cảm giác được tóc mình rơi xuống trêи mặt đất.



Nàng đau lòng nghĩ rằng hắn phải đi thì lại nghe hắn khàn khàn giọng mở miệng: “Nàng nếu là vô tình với ta thì tại sao lại thay ta chắn đao? Vì sao phải thay ta rửa chân? Vì sao…… Muốn cho ta lên giường của nàng?”



Câu hỏi chua sót kia khiến nàng nước mắt như mưa.



“Ta chỉ là……” Nàng ép chính mình mở miệng, nhưng không cách nào đem lời nói cho hết.



“Chỉ là cái gì?” Hắn hỏi.



“Tịch mịch……” Nàng run môi phun ra hai chữ này.



“Nàng nhìn ta rồi nói.”



Nàng không thể, nàng làm không được.



Lần trước, nàng đã dùng hết tất cả khí lực, nàng không có cách nào nhìn vào mắt hắn mà chém hắn thêm một đao nữa.



Nước mắt nóng bỏng rơi xuống một giọt, lại một giọt.



Nhìn đầu vai nho nhỏ của nàng đang run lên cùng tấm lưng thẳng tắp, hắn liền vươn tay dài ôm lấy nàng, đem tiểu nữ nhân đang kìm nén tiếng khóc kia kéo đến trêи đùi, ôm vào trong ngực.



Nước mắt của nàng rơi trêи cánh tay hắn, làm ướt cổ tay áo.



Nàng không có giãy dụa, nàng làm không được.



Hắn có thể cảm giác được nàng không ngừng run run, cứ thế mà đau khổ.



“Tịch mịch cũng được.” Hắn tựa vào bên tai nàng, nói nhỏ: “Cũng tốt.”



Một câu này, khiến nàng hỏng mất.



Bạch Lộ nắm lấy cánh tay hắn ôm nàng từ phía sau, khóc không thành tiếng, gần như khẩn cầu nói lời xin lỗi: “Là ta…… Là ta sai…… Chàng mau quên ta đi ….. Hãy quên ta đi……”



Những lời này thương tâm biết bao.



Hắn cảm thấy đau lòng theo.



“Ta không thể quên được, ta không có năng lực đó.” Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lệ của nàng, ôn nhu vây quanh nàng nói: “Nàng có biết vài ngày nay, ta nhìn nàng vì nam nhân khác giặt quần áo trải giường chiếu thì hận biết bao. Nàng vì nam nhân khác thêm cơm châm trà, ta cũng thấy vô cùng chán nản. Ta ghen tị đến mắt sắp nổ rồi, hận sao mình không phải Tống thiếu gia, không phải người cứu nàng năm xưa.”



Mấy ngày nay, lúc hắn trở lại hòn đảo này, hắn không thể không chú ý tới, nàng cùng Tống thiếu gia có bao nhiêu xứng đôi. Hai người bọn họ một người tuấn mỹ nhã nhặn, một người ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, lúc đứng chung một chỗ thì căn bản là như kim đồng ngọc nữ.



“Ta nhớ lúc mới đến, huyện phủ nha vệ nói cho ta, Tống gia thiếu gia chỉ dựa vào khuôn mặt kia đã có thể mê hoặc khiến các cô nương thần hồn điên đảo. Lúc đó ta đã cười nhạo.”



Hắn ôm ấp nữ nhân quật cường nhưng tàn nhẫn kia, khàn khàn nói: “Mỗi người đều cho rằng nàng là nàng dâu chưa qua cửa của Tống gia, mặc dù ta cuối cùng cũng nhận ra được sự bất đồng trong hành vi của nàng nhưng trong dược đường vẫn có người kiên trì cho rằng nàng là người của hắn. Lúc trước ta còn không hiểu vì sao nhưng lúc thấy hai người đứng cạnh nhau thì ta đã biết.”



Hai người bọn họ đúng là trai tài gái sắc, cho dù là ai nhìn thầy cũng đều sẽ cho rằng bọn họ là ông trời tác hợp cho.



“Tống Ứng Thiên có tiền có tài, tuấn mỹ vô trù, văn võ song toàn, còn ta thì sao? Ta có cái gì? Trừ bỏ thân thể thương tích này cùng vài đồng bạc lẻ thì ta cái gì cũng đều không có. Nếu nam nhân trong lòng nàng là hắn thì nàng chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ không oán hận gì. Dù sao, nàng có thể chọn một người hoàn hảo như Tống Ứng Thiên rồi thì vì sao còn phải chọn một tên thất phu như ta chứ?”



Lời hắn nói làm cho nước mắt nàng rơi càng ác hơn, cả người ở trong lòng hắn cuộn thành một đoàn, phát run như con mèo nhỏ ở trong tuyết. Tuy rằng vẫn không quay đầu, nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng lại giống như người chết đuối vớ được cọc, gắt gao nắm lấy tay hắn đang ôm lấy nàng.





“Phải không?” Hắn đem mặt chôn ở gáy nàng, nhỏ giọng hỏi lại: “Nàng vì hắn giặt quần áo làm cơm, vì hắn sửa sang lại phòng, vì hắn kinh doanh dược đường, là vì nam nhân trong lòng nàng là hắn phải không?”



Mỗi một câu hắn nói đều cào vào lòng nàng, đau đến nỗi nàng khó có thể hô hấp, khiến nàng khóc sướt mướt.



Dưới sự ép hỏi của hắn, nàng rốt cục nhịn không được lắc đầu khóc nỉ non, nước mắt vẫn giống như chuỗi trân châu rơi xuống không ngớt.



“Nàng để A Linh muốn làm gì thì làm với ra có phải vì ghét bỏ ta không?” Hắn hỏi lại.



Nàng lại khóc lắc đầu.



Nàng như thế nào ghét bỏ hắn? Như thế nào ghét bỏ? Nàng không thể a —



Hắn ôm nàng thật chặt vào trong ngực.



“Ta không muốn nàng vì hắn khâu áo, sửa sang phòng ốc, cũng không thích nàng vì hắn kinh doanh dược đường. Ta sẽ không ep nàng tin ta, cũng sẽ không muốn nàng đem mọi chuyện nói rõ, không bắt nàng phải để ta hỗ trợ. Ta trở về không phải vì tra án, ta trở về, chính là muốn biết một việc –”



Bầu trời càng ngày càng tối.



Tuyết vẫn bay ngoài cửa sổ, nhưng cơ thể hắn đã sưởi ấm nàng.




“Bạch Lộ……”



Hắn khàn giọng gọi tên nàng, bàn tay to ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi một câu.



“Nam nhân trong lòng nàng có phải ta không?”



Hắn hỏi rất nhỏ, tiếng nói lại ngân vang, mang theo khát vọng khó giấu, còn có bất an và cả ước ao.



“Có phải ta không?”



Nàng run lên, lại khóc. Nếu nàng trả lời đúng thì hắn sẽ không đi nữa, nhưng nàng sẽ cho hắn hy vọng ngắn ngủi rồi lại làm tổn thương hắn.



Nếu nói đúng thì nàng rất ích kỷ. Nhưng nàng làm sao có thể nói không? Làm sao có thể đẩy hắn xa nàng? Nàng có thể nào tổn thương tâm hắn?



“Nhưng là……”



Giọng nói của hắn khe khẽ run.



Nước mắt nóng bỏng vì đau lòng mà tràn đầy, cuồn cuộn mà rơi.



Nàng trong lúc đó gật đầu nhưng nhẹ đến nỗi gần như không thấy được.



Hắn run run hít một ngụm thật sâu, đem tiểu nữ nhân trong lòng ôm càng chặt, hốc mắt cũng ẩm ướt.



“A Linh giúp ta rửa chân có khiến nàng ghen tị không?”



Nàng nghẹn ngào, lã chã rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.



Cái gật đầu này làm cho lòng hắn vừa ấm vừa đau, lại xóa tan hờn dỗi nhiều ngày tích tụ.



Hắn say đắm lấy mũi ma sát gáy nàng, lại nhẹ giọng nói: “A Linh vì ta rửa chân, nhưng mà ta không cần, ta muốn nàng cơ, cô nương khác là không được. Nàng có hiểu không?”



Nghe vậy, lòng của nàng vừa đắng lại chát nhưng cũng ngọt và ấm.



Nàng rưng rưng, kìm lòng không đậu lại gật gật đầu.



Cổ họng hắn co rút nhanh, nói cho nàng hay: “Nàng không tin ta cũng không sao, là ta không nên lừa nàng, nhưng ta chỉ muốn ta và nàng bên nhau.”



“Mặc dù…… Ta đã giết người?” Nàng phát run hỏi.




“Ta cũng đã giết người.”



Nhưng hắn ở trêи chiến trường, hắn là bất đắc dĩ —



Nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên Bạch Lộ nín thở, lo sợ không yên ở trong lòng hắn quay đauà lại, hai mắt đẫm lệ có thể thấy được con ngươi đen thẳm của hắn phía trước.



Cặp mắt kia, lộ ra thâm tình khiến lòng nàng run rẩy, còn có sự hiểu biết không cần nói ra.



Trong khoảnh khắc, nàng hiểu được, hắn đã biết.



Biết nàng thực sự làm cái gì, lại không có làm cái gì.



Nàng không hiểu được hắn làm thế nào có thể biết được, lại làm sao có thể tìm được đáp án, nhưng hắn quả thực hiểu được những lời nàng chưa bao giờ nói ra miệng.



“Vô luận nàng đã từng làm cái gì……” Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, lấy ngón cái lau nước mắt cho nàng, nói nhỏ: “Mặc kệ là cái gì, mặc dù là tổn thương lòng của ta thì cũng chỉ làm cho ta yêu nàng hơn mà thôi……”



Nàng kinh sợ nhìn hắn, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.



Nhưng nàng biết mình không nghe nhầm.



Mặc dù là tổn thương lòng của ta……



Mỗi lời hắn nói đều lọt vào tai, vào lòng nàng.



Đều chỉ làm cho ta càng yêu nàng hơn mà thôi……



Lời nói thâm tình như vậy khiến nàng run sợ, lại bị lay động thật sâu.



Nam nhân như vậy khiến nàng không thể không yêu hắn?



Kìm lòng không đậu, nàng nâng tay lên nhẹ vỗ về mặt hắn, hai mắt đẫm lệ doanh tròng nói: “Ta không có biện pháp…… cùng chàng trải qua một đời…… Không có khả năng cùng chàng…… dắt tay nhau đến đầu bạc…… Chàng có hiểu không?”



Hắn ngóng nhìn nàng, chỉ nói hai chữ.



“Ta biết.”



Ta biết.



Hắn nói hắn biết.




Một cơn phong ba mãnh liệt nổi lên, từ trong lòng khuếch tán tới toàn thân, nàng cả người run rẩy nhìn nam nhân trước mặt, khó mà tin được hắn thực sự nguyện ý như vậy, không thể tưởng tượng được hắn lại dung túng nàng đến thế.



Bộ dáng, vẻ mặt của hắn, cùng lời hắn nói thật sâu lay chuyển lòng nàng.



Lòng nàng tràn đầy nhu tình không thể áp chế được.



“Thực xin lỗi……” Nàng run run vỗ về mặt hắn, miêu tả từng đường nét trêи mặt hắn, hôn lên đôi môi khô nứt vì phong sương mấy ngày nay của hắn, nói nhỏ lời xin lỗi: “Thực xin lỗi……”



“Đừng xin lỗi.” Thấy nàng như vậy, hắn đau lòng nói cho nàng: “Nàng chẳng làm sai gì cả. Nàng chỉ làm chuyện mình nên làm.”



Lời nói của hắn làm cho lòng nàng lại thít chặt lại.



Chưa bao giờ có người nào đối với nàng như thế, nàng không biết chính mình lại muốn nghe câu ấy đến vậy.



Nàng hai mắt đẫm lệ sương mờ, đau lòng luyến tiếc nói: “Nam nhân trong lòng ta nghĩ đến chỉ có chàng…… Luôn luôn đều là chàng……”



Những lời này khiến con ngươi hắn sáng ngời, trong lòng run rẩy.



Nàng đè nén cảnh giác như vậy nên hắn không nghĩ nàng sẽ thừa nhận, lại nói ra miệng như vậy.




Hắn kìm lòng không đậu cúi đầu hôn môi nàng, nàng cũng vô cùng nhiệt tình đáp trả hắn.



Nụ hôn này vừa bắt đầu thì càng không thể vãn hồi, cũng không có người muốn thu thập.



Lúc hắn kéo đai lưng của nàng, nàng cũng tháo mở đai lưng của hắn, sau đó là áo khoác, áo đơn, bàn tay cởi áo đều run lên. Hắn và nàng đều ẩn nhẫn lâu lắm, đều khát vọng lâu lắm.



Hắn không có cởi hết áo váy của nàng, vì nàng mặc rất nhiều tầng, hắn không muốn chờ. Hắn thiếu chút đã xé rách xiêm y của nàng. Lúc bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng chui vào trong áo hắn, nhẹ chạm lên ngực hắn thì hắn đã xúc động đem nàng áp đảo bên dưới nhưng rồi hắn nhớ ra làm thế nàng sẽ sợ.



Hắn bắt buộc chính mình dừng lại, nân người dậy, dùng tay chống đỡ, nhìn nữ nhân dưới thân. Nhưng trêи mặt nàng không có sợ hãi, trong mắt chỉ có yêu say đắm. Nàng nhẹ thở gấp, phun ra hơi thở như lan, đôi mắt như làn thu thủy phản chiếu hình ảnh của hắn, mái tóc dài như đêm đen xõa ra trêи sàn càng tôn thêm khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn của nàng.



Nàng dùng bàn tay trắng noãn nhỏ bé, vỗ về ngực và bụng của hắn, vòng ra sau lưng, tay kia ôm lấy cần cổ tráng kiện kéo hắn xuống dưới.



Mắt hắn co lại, không cố kìm nén nữa mà như một con mãnh thú lao đến hôn cắn cánh môi mềm của nàng.



Nàng ôm hắn, cọ xát hắn, cùng hắn nhiệt tình, cùng hắn trao đổi khát vọng, nàng hoàn toàn mở rộng bản thân đối với hắn. Nàng vì nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng của hắn rải trêи khắp da thịt nàng mà cảm thấy như thiêu đốt.



Ngoài phòng gió tuyết còn đang thổi, trong phòng lò sưởi lại đang cháy bùng ánh lửa nóng rực.



Hắn dùng môi lưỡi cùng bàn tay to làm cho nàng thở gấp, thở dài, thậm chí nín thở thẳng đến khi mồ hôi đầm đìa.



Lúc hắn cùng nàng hợp làm một, thế giới phảng phất chỉ còn lại một mình nam nhân trước mặt nàng.



Hắn dán lên môi nàng, cùng nàng mười ngón giao triền, thân hình va chạm.



Hắn ở trêи người nàng, đi vào vừa nhanh vừa mạnh nhưng vẫn chưa đủ.



Nàng cần nhiều hơn, muốn cảm giác hắn nhiều hơn.



Hắn nâng lên môиɠ và thắt lưng nàng, nắm lấy mắt cá chân còn mang tất của nàng, làm cho đùi phải của nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, khiến hai chân nàng càng mở rộng hơn. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì tình ɖu͙ƈ mà đỏ bừng, thấy lông mày nàng nhíu lại, phấn môi hé mở, mỗi khi hắn tiến vào thì không nhịn được mà ngâm nga ra tiếng. Hắn vuốt ve, cọ vào người nàng, cả người tiến càng gần, đi vào càng sâu, thẳng đến khi giữa hai người không còn một khe hở.



Trêи mắt Bạch Lộ còn vương nước mắt, thở gấp nhìn nam nhân trêи người mình.



Thoạt nhìn hắn thật hung dữ, cực bá đạo, giống như dã thú.



Hắn chưa bao giờ cường thế như vậy. Hắn biết nàng sẽ sợ bị đè nặng, cho nên đều để nàng ở phía trêи nhưng hôm nay, nàng không sợ nữa, vĩnh viễn đều sẽ không sợ hắn, nàng biết nam nhân này sẽ không thương tổn nàng.



Nàng siết chặt lấy cổ hắn, cảm giác cơ bắp trêи người hắn đều cứng lại.



Tư thế này vô cùng thân thiết, làm cho nàng có thể cảm giác được hắn càng nhiều.



Tim của hắn dán cùng một chỗ với trái tim nàng, cả hai cùng đập thật nhanh.



Tai nàng có thể nghe thấy tiếng hắn, lưỡi có thể nếm được mùi vị của hắn. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được hắn đang ở trong cơ thể mình, lấp đầy, khiến nàng thấy nóng bỏng nhưng cũng sưởi ấm nàng, bổ sung vào chỗ trống trong lòng nàng bấy lâu nay.



Cả đời này, nàng chưa bao giờ từng cảm thấy hoàn chỉnh như vậy.



Phảng phất như từ khi sinh ra nàng đã thuộc về hắn, mỗi một hơi thở, mỗi lần tim đập đều là vì hắn.



Nàng toàn tâm toàn ý dùng hai tay, dùng thân thể, dùng linh hồn mà ôm hắn.



Nếu có thể, nàng hy vọng có thể cùng nam nhân này hòa hợp làm một, trở thành gió, thành nước, để hắn hít vào, để hắn uống đến, trở thành máu thịt, xương cốt, hồn phách của hắn, cùng hắn vĩnh viễn bên nhau.



Nếu có thể cùng hắn bên nhau thì khổ thế nào nàng cũng chịu được, cũng nguyện ý.



Nhưng nàng không làm được…… Không thể……



Những gì nàng còn ở kiếp này chỉ có thể là hiện tại, một chút thời gian ăn cắp được này.



Ngẩng đầu hôn hắn, nàng muốn đem hắn ghi tạc vào trong lòng, khắc vào linh hồn, đời đời kiếp kiếp cũng không quên.