Bạch Liên Hoa Tìm Đường Chết

Chương 7: An toàn




- Cậu phải giải thích rõ, vì sao muốn tôi tới đó tìm người này. Vì sao tôi phải đồng ý cho hắn gia nhập Phi Vũ?

- Kẻ có thể biết trước tương lai, không phải đã có cậu rồi à.

- Về sau sẽ biết, được rồi. Vậy hiện tại cần cậu có lợi ích gì?

- Tôi không muốn ở cạnh kẻ uy hiếp tôi.

- Hối hận? Ha hả.

- Được, tôi lại muốn nhìn xem mấy người muốn diễn cái gì.

Tần Trạch Vũ nghiêng người liếc mắt một cái nhìn Tô Viêm đi theo phía sau. Tô Viêm thấy Tần Trạch cũ nói chuyện một mình mà khiếp sợ. Cậu ngừng chân, trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh một phen, không lẽ nam chính nghe được cậu đang mắng hắn trong lòng à. Không phải chứ, mình đâu nhớ nam chính có cái kĩ năng bá đạo vậy.

Ngụy Thừa nhìn lão đại rồi lại nhìn Tô Viêm đang đi theo tự nhiên ngừng lại. Hắn nghi ngờ mở miệng nói:''Lão đại?''

''Cậu tự sắp xếp, chúng ta còn có việc.''Tần Trạch Vũ nhàn nhạt nói.

''Đã rõ, chú ý an toàn.'' Ngụy Thừa nhăn mày không hỏi nhiều, nhìn bọn họ một cái rồi đi. Lão đại lợi hại vậy, chắc không có việc gì đâu.

''Lão đại?'' Tô Viêm ngày càng nhích xa Tần Trạch Vũ, mồ hôi lạnh trên tráng toát thêm. ''Chúng ta muốn đi đâu sao?'' Trời ơi Ngụy Thừa đi mất rồi, sao để mỗi mình tôi chỗ này làm gì.

Tô Viêm vừa mới trả thù nam chính, đương nhiên, cậu chỉ dám nghĩ trong lòng. Cậu chột dạ sợ nam chính nhìn ra gì đó. Tô Viêm cảm thấy hôm nay mình toàn gặp xui xẻo, không lẽ vận may của cậu hết hạn rồi à, ồ no!!

Ngụy Thừa thì đi mất tăm, Tần Trạch Vũ cũng không nói gì. Tô Viêm mếu miệng ngẩng đầu liếc xem Tần Trạch Vũ một cái, sau đó cúi đầu, lấy tay chà chà mặt. Ánh mắt bắn ra tia chột dạ: Hắn ta không có nhìn ra ha? Móa, tui đã hạ thấp âm lượng lắm rồi.

''À, cậu đang làm gì thế?'' Tần Trạch Vũ nhìn động tác của Tô Viêm phụt cười. Chọc tên này vui thật.

''Anh cứ nhìn tôi hoài, bộ không phải trên mặt tôi có gì à? Tô viêm không nghĩ cậu sẽ nói chuyện không kiên nhẫn như vậy, nhưng cậu bị nam chính chọc cho không nhịn được.

Tần Trạch Vũ không nói nữa, duỗi tay nắm lấy Tô Viêm, nháy mắt, hai người liền tiến vào không gian. Tô Viêm bị động tác của anh làm khiếp sợ, chờ cậu hoàn hồn lại thì đã phát hiện mình đang đứng ở một nơi non xanh nước biếc.

Này...không lẽ..đây là không gian của nam chính!!!

Tô Viêm sợ ngây người, cái tình huống gì thế này. Tần Trạch Vũ kéo tay Tô Viêm đi, kéo đến một góc linh tuyền mới buông tay ra.

''Người cậu muốn, tôi đã mang đến.'' Tần Trạch Vũ lạnh lùng nói, nhìn bóng người đang ngâm mình trong linh tuyền. Người kia một thân đen như mực, nhưng có thể nhìn ra dáng người thật đẹp, vai rộng eo hẹp, cơ bắp nở nang. Chỉ là không thể hiểu được vì sao không thể nhìn ra bộ dạng của hắn.

Tô Viêm nhìn hắc ảnh, sửng sốt, chuyện gì đây??? [Mạt thế khuynh thành] có nhân vật này sao? Sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào? Rõ ràng đã đọc bay cái bìa, tại sao lại không biết? Còn có, tìm cậu? Tìm cậu làm gì? Không lẽ người kia biết gì đó, vì sao nam chính lại nghe theo hắn, thật bất thường.

Tô Viêm trong lòng một vạn câu hỏi vì sao, không biết nên chất vấn thế nào, cậu chỉ có thể liếc mắc nhìn Tần Trạch Vũ xin giúp đỡ, mặt đầy hỏi chấm.

''Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn cùng cậu ấy tâm sự.''

Tô Viêm ngạc nhiên, giọng nói trầm thấp của người nọ cũng thật dễ nghe, cậu có chút quen thuộc.

Chỉ là giọng nói này nghe thật thê lương, cảm giác như đã trải qua chuyện gì đó, cảm giác người nọ như đang tuyệt vọng.

Mọa...

Tô Viêm trong lòng tự vả, nghĩ linh tinh làm chi. Kế hoạch đều bị mình làm tung tung hết trơn, nhưng không biết vì sao cậu lại rất để ý.

Tần Trạch Vũ cũng không biết Tô Viêm tự huyễn trong lòng hai vòng trái đất. Hiện tại hắn cũng đang bất mãn, tên kia xem hắn là cái gì, bảo đi là đi à?

''Viêm, anh thật quá đáng. Có chuyện gì không thể để tôi nghe à?

Tô Viêm nghe Tần Trạch Vũ nói thế suýt không nhịn được, gì?? Viêm gì cơ??

Sau đó Tần Trạch Vũ cùng hắc ảnh nói chuyện, Tô Viêm liếm liếm môi khô, trong lòng khiếp sợ, cái sự trùng hợp gì đây?

Mặc kệ sự tình thế nào, hiện tại cậu chỉ muốn làm người trong suốt. Không khí nói chuyện nghiêm trọng tới mỗi chỉ thiếu ai châm mồi lửa. Tô Viêm lặng lẽ cách ly, cậu trốn xa xa hai người này một chút, sợ mình dính dáng tới, mất nhiều hơn được.

Không khí thật trầm mặc, thật áp lực, hai người kia tự nhiên giận dỗi gì nhau, không ai mở miệng nói nữa. Tô Viêm không chịu không nổi mà cũng chẳng rời đi được. Cậu định nói gì đó đánh vỡ sự trầm mặc này thì bên kia linh tuyền vọng lại một tiếng thở dài.

Ngụy Thừa vừa trở lại liền bị mấy người anh em bu quanh. Trương Quân Hạo ỷ mình sức trâu, đẩy đám người ra bớt rồi lo lắng hỏi han Ngụy Thừa:''Sao rồi, cậu ra ngoài có bị sao không?''

''Tôi cũng không yếu như con gái, nghĩ vớ vẩn gì vậy.'' Ngụy Thùy trừng mắt mắng hắn.

''Ủa, rồi lão đại đâu?''

Trương Quân Hạo nghe hắn nói thế hơi dỗi, Lý Dũng bên cạnh hóng hớt cũng trêu, cậu còn ngước ngước nhìn qua Trương Quân Hạo rồi nói:''Người anh em, cậu cùng lão đại đi ra ngoài, lão Quân lo lắng cho hai người rất nhiều. Thật sự đứng ngồi không yên nha~''

Trương Quân Hạo đổi đề tài:''Lão đại đâu rồi, sao không thấy hắn.''

''Hắn có việc.'' Ngụy Thừa nhàn nhạt trả lời, vẫy vẫy tay.''Được rồi mấy đại ca, đừng bu lại nữa, ai làm việc nấy đi.''

Trương Quân Hạo ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Thừa, toan mở miệng nhưng lại thôi. Hắn xoay người dùng lực thúc khuỷa tay vào Lý Dũng ''Lần sau không cho cậu nói lung tung, coi chừng tôi đánh chết.''

Trương Quân Hạo sau đó lơ Lý Dũng lải nhải, hắn thấy phiền trong phòng. Không biết phải làm sao mới tốt, ài...

Hai người Tô Viêm cùng Tần Trạch Vũ về tới nơi tập trung, Tần Trạch Vũ vứt người cho Ngụy Thừa, tùy ý nói:''Xắp xếp cho cậu ta.'' Sau đó đi đâu mất tiêu.

Tô Viêm nhìn bóng dáng cao gầy thon dài đi mất, trong lòng gào thét muốn ôm đùi lớn.

Ngụy Thừa năng lực làm việc cao, không lâu đã giới thiệu xong Tô Viêm cho 7749 người anh em, còn cấp cho đồ ăn với chỗ nghỉ.

Tô Viêm dựa tường im lặng ôm chặt lấy ba lô leo núi, thật không hổ là Ngụy Thừa, không để ý đồ trong ba lô của cậu, làm việc hiệu xuất cao lại còn đẹp trai lai láng. Quả là người đờn ông lý tưởng, nhưng mà đáng tiếc là cậu không có cái phúc đó.

Trong [Mạt thế khuynh thành], đến cuối truyện Ngụy thừa vẫn lẻ loi đơn bóng một mình. Tô Viêm nhìn Trương Quân Hạo phía xa mà đánh giá, hẳn là không có vấn đề gì đi. Nếu như mình đã xuất hiện rồi, thì chắc tình tiết cốt truyện sẽ thay đổi...

Tô Viêm nghĩ tới kết cục của Trương Quân Hạo mà không nhịn được xót xa, Trương Quân Hạo là nhân vật cậu thích nhất. Tính cách tùy tiện, là người hiền lành, lớn lên đẹp trai lại chung tình. Chỉ là....Tô Viêm nhắm mắt lại, thầm hạ quyết tâm. Nếu như đã xuyên tới, mình nhất định sẽ không để Trương Quân Hạo xảy ra việc gì.

Cách đó không xa, Trương Quân Hạo hắt xì, hắn sờ sờ mũi, nói thầm:''Lạ ghê, bị cảm à?''

Tô Viêm trải người năm lên đất, lăn lộn qua lại không ngủ được. Trong đầu luôn nghĩ tới cái người gọi là Viêm kia. Lòng bất an, cậu bực bội đứng dậy, gãi gãi tóc. Cứ như vậy mãi thì không được, thật khó chịu.

Cậu đứng dậy đi vệ sinh, nước ở đây không thể uống nhưng mà dùng cho mấy việc rửa ráy vẫn được. Tô Viêm bị nước áp lạnh ngắt mà giật mình, cậu cũng hết buồn ngủ luôn. Nhưng may mắn là tâm trạng bực bội cũng dần hồi phục. Tô viêm ngầng đầu nhìn qua gương, nhìn thấy có một bóng đen đang di chuyển. Cậu khiếp sợ, hét to.

Cậu lúc này gì cũng quên hết, trong đầu toàn là quỷ.

''Quỷ.Ưm..''

''Câm mồm.''

Mọa nó!

- ------------------------------------------------------------

CCT: ủa sao mấy chương đầu edit dễ lắm mà, sao càng về sau đọc càng không hiểu câu từ....