Vào đêm trước trận thi đấu với DAG, FA công bố danh sách xuất phát của ngày hôm sau, người chơi ở vị trí hỗ trợ là Thẩm Chính Sơ, điều này đã gây ra một làn sóng xôn xao.
Lúc hơn 12 giờ, Hoàng Dư Dương rời phòng huấn luyện, nhìn thấy mọi người ở phòng truyền thông mới vẫn đang tăng ca làm việc, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng, có người thì chăm chú nhìn máy tính, có người thì đang nghe điện thoại, một cảnh tượng khá hỗn loạn.
Hoàng Dư Dương cũng nhận được không ít tin nhắn, cả những người quen và người lạ đều hỏi cậu về việc Vinh Tắc không được ra sân xuất phát, có phải anh ấy sẽ giải nghệ không, vết thương trên tay có thật không, có chuyện gì liên quan đến gia đình giàu có trong ngành bất động sản mà mọi người đồn thổi không.
Ngoài những người bạn thân thiết, Hoàng Dư Dương không trả lời ai cả.
Sáng dậy, anh mặc âu phục, thắt cà vạt, đi đến tòa nhà văn phòng cao tầng, sống một cuộc sống mà Hoàng Dư Dương khó lòng tưởng tượng được.
Anh đã tham gia vài cuộc họp trong ngày, xem rất nhiều tài liệu, cùng chị gái ở công ty đến tận 11 giờ rưỡi mới chuẩn bị về khách sạn, nói trở về muốn cùng Hoàng Dư Dương chơi đôi xếp hạng.
Khi nhận được tin nhắn, Hoàng Dư Dương và Thẩm Chính Sơ đang sử dụng tài khoản phụ để luyện tập đội hình mà huấn luyện viên đã sắp xếp. Sau khi chơi xong ván này, Hoàng Dư Dương nói với Thẩm Chính Sơ một câu rồi thoát khỏi đội.
Vinh Tắc vẫn chưa về đến khách sạn, vì vậy Hoàng Dư Dương cầm theo thuốc lá cùng bật lửa, đi lên sân phơi ở tầng hai.
Trên sân phơi, Ấn Lạc cùng Phàn Vũ Trạch đang hút thuốc, khi Hoàng Dư Dương bước vào, không gian có vẻ hơi chật chội.
"Cả đám đều ở đây à?" Hoàng Dư Dương lầm bầm, châm một điếu thuốc cho mình, dựa vào góc lan can, nhìn xuống những bụi cây đen sì ở dưới tầng.
Đêm tháng 7 nóng nực, trong khu dân cư cây cối xanh tươi, không khí đầy mùi lá cây bị nắng chiếu rát, tiếng ve kêu từ khắp mọi nơi vọng lại.
"Lo lắng quá, anh Dương," Phàn Vũ Trạch thở ra một hơi khói, nhỏ giọng nói, "Vừa xem qua Weibo của chiến đội, rồi nghĩ lại trận đấu vừa rồi, thật sự thấy hơi đáng sợ."
"Bên truyền thông mới còn bảo tôi quay lại mở một buổi livestream để ổn định tinh thần fan, thật mẹ nó không muốn một chút nào." Ấn Lạc dựa vào lan can đối diện với Hoàng Dư Dương, mặt không biểu cảm nói, "Nếu ngày mai mà không thi đấu tốt, chắc chúng ta phải tìm một công ty khác làm thôi."
Hoàng Dư Dương không lên tiếng.
Mấy ngày hôm trước, cậu vẫn luôn luyện tập phối hợp cùng với đội hai, thi đấu với các đội tầm trung bình thường, không cảm thấy có sự chênh lệch quá lớn. Nhưng buổi tối hôm nay, khi thi đấu với một đội mạnh như ES, cậu mới thật sự cảm nhận được áp lực khổng lồ từ phía sau là như thế nào.
Trước khi gia nhập FA, Hoàng Dư Dương đã xem qua tất cả các trận đấu trong mùa giải thường quy của FA, ít nhất là khi Vinh Tắc vẫn còn ở đó, không ai phải chịu đựng cảm giác như chiều hôm nay --- vì không thể có đủ tài nguyên mà phải chịu cảnh bị đưa trở lại điểm hồi sinh một cách vô vọng.
"Không phải nói Thẩm Chính Sơ không tốt," Ấn Lạc hút hết một điếu thuốc rồi lại châm một điếu khác, nói tiếp, "Chỉ là chênh lệch vẫn có chút, mà cái kiểu tập trung tấn công của DAG thì... "
"Thôi, kệ đi," cậu ta ngẩng đầu nhìn ánh đèn, rồi lại nhìn về phía Hoàng Dư Dương, cười nói, "Dương vương, mai nhớ giữ tay cho chắc nhé."
Hoàng Dư Dương "Hừ" một tiếng: "Ba ba có khi nào tay run đâu."
Ấn Lạc cười: "Hai hôm sau khi Vinh Tắc mới rời đi, không biết là ai đó chơi game như kiểu lần đầu tiên mới biết chơi vậy."
"Biến đi." Hoàng Dư Dương mắng cậu ta.
"Vị trí hỗ trợ vừa rời đi, tâm trí đã loạn rồi," Phàn Vũ Trạch đột ngột chen vào, "Không biết còn tưởng là thất tình nữa."
"Hoàng Dư Dương và ba Vinh có chút gì đó buồn nôn quá đấy," Ấn Lạc bắt đầu công kích Hoàng Dư Dương, "Không ít lần lén lút chơi đôi xếp hạng với nhau, tối hôm trước có người ở dưới ký túc xá dùng máy tính chơi đôi với ba Vinh, bị đồng đội OBS* lại, video được đăng lên diễn đàn, trở thành bằng chứng Vinh Tắc vẫn còn ở FA."
(*)OBS: có tên đầy đủ là Open Broadcaster Software, đây là phần mềm livestream, quay màn hình máy tình.
Hoàng Dư Dương muốn mắng cậu ta, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện phát sinh vào tối hôm trước ở căn nhà cũ của Vinh Tắc, bỗng dưng im lặng cùng lúng túng, cậu dập tắt điếu thuốc, cắn răng phản bác: "Mấy người có bệnh à, tôi muốn đi đấu xếp hạng."
Nói xong, cậu chạy vội về phòng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện, Hạ An Phúc cùng Thẩm Chính Sơ đang đứng bên cạnh bàn, cùng chia nhau ăn một phần gà rán.
Thấy Hoàng Dư Dương, Thẩm Chính Sơ vui vẻ vẫy tay: "Anh Dương, lại đây ăn gà đi."
Hoàng Dư Dương đi qua ăn một miếng, cậu nhận được tin nhắn từ Vinh Tắc: "Anh đã vào game rồi." Hoàng Dư Dương tháo găng tay, chạy tới máy tính để vào tổ đội cùng Vinh Tắc, ở phía sau Thẩm Chính Sơ cảm thán: "Anh Dương thật sự rất chăm chỉ!"
"Tôi cũng phải cố gắng rồi!" Thẩm Chính Sơ nói xong, liền ngồi xuống máy tính của mình.
Hạ An Phúc nhìn thấy cả hai người đều bắt đầu chơi game, đành phải cởi găng tay ra, nói: "Để phần còn lại cho hai người kia ăn đi, tôi cũng sẽ cố gắng."
"Chính Sơ," cậu ta ngồi xuống, quay đầu lại gọi, "Chúng ta chơi đôi một ván nhé."
Mười phút sau, Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc đã đối đầu với Hạ An Phúc và Thẩm Chính Sơ.
Bởi vì tối hôm trước khi chơi đôi bị phát hiện, gây ra một sự ảnh hưởng không nhỏ, hôm nay Vinh Tắc đã sử dụng tài khoản phụ cùng chơi đôi với Hoàng Dư Dương, cũng không tham gia kênh thoại chung.
"Anh Dương, ở đối diện đấy," Thẩm Chính Sơ hét lên từ phía bên kia, cách một vị trí trống, "Tôi sẽ không nương tay đâu."
"Vị trí hỗ trợ của các cậu là ai?" Hạ An Phúc hỏi, "Chưa thấy bao giờ."
Hoàng Dư Dương không nói gì, ở trong phòng hồi sinh nơi có ánh nắng rực rỡ của Kho hàng Anglosh chọn tướng. Ấn Lạc cùng Phàn Vũ Trạch hút xong thuốc, bước vào phòng.
Hạ An Phúc ở phía sau không biết xấu hổ nói: "Bé Dương, đội hình của các cậu là gì vậy, cho tôi xem với."
"Hạ An Phúc?" Vinh Tắc ở trong kênh thoại đội hỏi Hoàng Dư Dương, giọng nói mang theo ý cười, "Cậu ta và Thẩm Chính Sơ đang chơi đôi à?"
Hoàng Dư Dương "Ừ" một tiếng, khóa tướng Yuri, nhìn một cái về phía Ấn Lạc vừa bắt đầu mở livestream, đang chào hỏi fan. Sau đó, nhắn tin riêng cho Vinh Tắc:【Vinh Tắc, anh bảo vệ em cho tốt, chúng ta cùng ăn hết phần của bọn họ】.
Vinh Tắc xem xong tin nhắn, cười một chút rồi đáp: "Được."
Trận đấu bắt đầu không được bao lâu, Hạ An Phúc cùng Thẩm Chính Sơ đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Thẩm Chính Sơ im lặng, còn Hạ An Phúc bắt đầu mắng: "Hoàng Dư Dương, vị trí hỗ trợ của các cậu làm sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi mở đại chiêu, chẳng khác gì hack vậy."
Hoàng Dư Dương không nói gì, đúng lúc Ấn Lạc đang xếp hàng, đeo tai nghe di chuyển lại gần Hoàng Dư Dương, nhìn một lúc rồi nghi ngờ nói: "Có phải ai đó đang dùng tài khoản phụ không?"
"Thấy hơi lạ," Ấn Lạc đánh giá, rồi hỏi Hoàng Dư Dương, "Người kia có vào kênh thoại không."
Hoàng Dư Dương không biết nên trả lời như thế nào, chỉ lạnh lùng nói: "Đang chơi game, đừng làm phiền ba cậu."
Vinh Tắc nghe thấy được, ở trong kênh thoại của đội cười.
Không biết tại sao, mặt Hoàng Dư Dương có chút nóng. Cậu chuyển giao diện, định xem tình hình của các đồng đội còn lại, nhưng không ngờ Ấn Lạc với đôi mắt sắc bén đã phát hiện ra dấu hiệu chơi đôi giữa vị trí hỗ trợ và xạ thủ, liền hét lớn trong phòng huấn luyện: "Đệt, Dương vương của chúng ta đang chơi đôi với vị trí hỗ trợ đấy!"
"Á?" Hạ An Phúc hỏi, "Ai thế?"
"Đầu óc cậu bị sao vậy!" Hoàng Dư Dương trợn mắt nhìn cậu ta, nhận ngay hai phát đạn từ Montgomery bên phía đối phương, lập tức nhảy xuống đống rơm, chờ Vinh Tắc hồi máu cho mình.
"Rốt cuộc là ai vậy, có gì phải giấu giếm à?" Hạ An Phúc lại không thuận theo hỏi một câu, nhưng vừa dứt lời thì như chợt nhận ra điều gì, bỗng nhiên im bặt.
Ấn Lạc cũng phản ứng kịp, thấp giọng nói với Hoàng Dư Dương: "Là tài khoản phụ của Vinh Tắc đấy à."
"Ừ." Hoàng Dư Dương đành phải thừa nhận, nhảy lên đúng lúc hạ gục được đầu của Hạ An Phúc.
Hạ An Phúc trở lại điểm hồi sinh, an an tĩnh tĩnh, không mắng mỏ gì cậu.
Ấn Lạc ngẩn người một chút, rồi đột nhiên "Đệt" một tiếng, nói: "Tôi hình như đang livestream."
Cậu ta quay lại máy tính của mình, bắt đầu lắp bắp tương tác với khán giả, thậm chí bật cả webcam lên để tạo trò vui, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của fan khỏi việc Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc vẫn đang chơi đôi với nhau.
Hoàng Dư Dương và Vinh Tắc đã thắng ván đấu này, cả hai mở phòng luyện tập bắn súng.
Sau một lúc luyện tập, bên phía Vinh Tắc có người gõ cửa, nghe như là chị gái của anh. Chị ấy nói vài câu, nhưng Hoàng Dư Dương không nghe rõ chị ấy nói cái gì, chỉ nghe thấy Vinh Tắc trả lời với chị là "Em biết rồi" và "Được".
Sau khi chị của Vinh Tắc rời đi, Vinh Tắc im lặng một đoạn thời gian ngắn, Hạ An Phúc cùng Thẩm Chính Sơ vào một ván game mới, Ấn Lạc cùng Phàn Vũ Trạch cũng vào trận, cả nhóm bắt đầu ồn ào trong phòng huấn luyện.
Vinh Tắc nghe một lúc, vừa luyện súng vừa nói với Hoàng Dư Dương một cách khá bình thản: "Phòng huấn luyện hôm nay ồn ào thật."
Hoàng Dư Dương không như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, cậu trả lời Vinh Tắc: "Cũng bình thường, vẫn như mọi khi thôi," rồi lại hỏi Vinh Tắc, "Chị của anh tìm anh có chuyện gì không?"
"Không có gì," Vinh Tắc thấp giọng nói, "Chỉ bảo anh đi ngủ sớm thôi."
Hoàng Dư Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, mới có 12 giờ 40, còn lâu mới đến giờ bọn họ đi ngủ, cậu ngừng một chút rồi hỏi Vinh Tắc: "Vậy anh đánh xong ván này thì đi ngủ luôn à?"
"Em hôm nay định mấy giờ về?" Vinh Tắc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoàng Dư Dương.
Hoàng Dư Dương nghĩ một lúc, rồi nói: "Hôm nay 2 giờ đi."
Vinh Tắc im lặng vài giây, nói: "Chờ đến 2 giờ, anh có thể đến đón em không?"
Hoàng Dư Dương sửng sốt một chút, Vinh Tắc lại nói: "Cùng anh ngồi trong xe một lúc cũng được."
Vinh Tắc nghe có vẻ không vui, Hoàng Dư Dương hơi vội vã, không suy nghĩ kỹ đã trả lời: "Được."
Sau đó, Hoàng Dư Dương nhớ lại lúc đang hút thuốc, Ấn Lạc nói cậu "buồn nôn quá mức", nhưng cậu vẫn không thể kiềm chế được. Ở trong kênh nhắn tin riêng, cậu gõ từng câu từng chữ, xóa đi xóa lại, thử rất nhiều cách nói buồn nôn nhưng đều cảm thấy xấu hổ không thể gửi đi. Cuối cùng, cậu chỉ có thể gửi cho Vinh Tắc một câu đơn giản: "Em cũng nhớ anh."