Hai người hàn huyên đến nửa đêm, quan Thuyền không chỉ có đem mọi chuyển của tiểu kiều cô nương hỏi thăm rõ ràng, lại trong lúc vô ý, biết được một tin tức khiến nàng kinh sợ một lúc lâu: Nàng ở nữ tôn! Đây đại biểu ý nghĩa rằng tiểu Kiều cô nương sau này phải cáng đáng gia đình, một mảnh trời. Nếu nàng không hay ho vẫn phỉa ở nơi này mà nói, cũng phải hao hết tâm lực lo lắng cho vấn đề sau này. Chính bản thân nàng cúng không dám tùy tiện thử đi tìm chết để xem có trở về hay không.
Tối hôm qua đáp ứng Kiều Vọng Song, nàng đành phải tạm dừng kế hoạch từ biệt nàng, tạm thời ở tạm nhà của nàng. Ở thời đại này, nữ tử mười ba tuổi có thể thành thân, sinh nữ, tách khỏi gia đình. Mặc dù phần đa vẫn là muốn đợi cho đến khi mười lăm tuổi, nhưng tiểu Kiều cô nương lẻ loi một mình, trong nhà chỉ có hai mẫu đất bạc màu, bởi vì mẫu thân bệnh đã bán một nửa. nàng sau này sống như thế nào cũng là vấn đề.
Việc đã từng làm rất nhiều, trong nhà toàn bộ đều dựa vào một mình nàn chiếu khán, lại vì người trong thôn làm thêm chân tạp vụ, để đổi lấy đồ ăn cùng dược liệu, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hôm nay. Nếu là có người đến vì tiểu Kiều cô nương tính toán, người nọ nhất định sẽ nghĩ đến đợi khi nàng mãn tang liền lấy về một phu lang giúp việc trong nhà. Qua một thời gian liền sinh con. chỉ cần hai người chăm chỉ, cũng khồn thể không sống được.
Bữa sáng giống như tối hôm qua, ăn luôn bao mì ăn liền còn lại. Kiều Vọng Song từ trong hũ sành lấy ra một ít gạo, nấu thành cháo loãng giúp Quan Thuyền đổi món. Quan Thuyền cảm thấy nàng còn đang tuoir lớn, từ chối để cho nàng ăn no một chút. Tiểu Kiều cô nương cố chấp thể hiện, nếu khách nhân không ăn, nàng cũng không ăn.
Quan Thuyền "Yêu trẻ" không được, cười sờ sờ đầu của nàng. Sau khi ăn xong, Kiều Vọng Song tính toán đem rơm rạ buộc lại, bởi vì chuyện của mẫu thân trì hoãn đã muốn mục trên đất. Ngày hôm qua lại mưa to, co thể thu lại bao nhiêu được bấy nhiêu, còn lại để nuôi đất.
Buổi sáng đầu tiên Quan Thuyền trở thành người cổ đại, xa lại mờ mịt, lại tò mò, còn lại chính là không có việc gì. Nhìn vùng quê mịt mờ, nắm bả vai Kiều Vọng Song cười nói: "Tỷ lần đầu tiên tới, muội dẫn tỷ đi lên trấn xem được không?"
Kiều Vọng Song cũng không bức thiết phải làm ruộng, nghe nàng đưa ra đề nghị, nghĩ ngợi: "Trấn trên cách khoảng mười dặm đường. Tỷ tỷ đại khái chưa qua đi. Để muội xem xem có thể mượn được lừa của nhà Vương di không?"
Quan Thuyền giữ chạt nàng lại: "Mười dặm đường? Phải đi bao lâu?"
"Hơn nửa canh giờ." Gần hai tiếng, cả đi lần về gần bốn tiếng. Xem xét sắc trười còn sớm, Quan Thuyền nhịn không được nhăn miệng, hỏi: "Mọi người bình thường đều mượn lừa đi lên trấn sao?"
"Có việc gấp mói có thể. Mang cho Vương di cái gì ăn hoặc ít đồng, người trong thôn đều là đi bộ. Muội nghĩ tỷ không có thói quên." Kiều Vọng Song nghĩ đến cái gì lại nhếch miệng: "Lần trước muội giúp Vương di đi đưa thịt cho nữ nhân (con gái), lần này hẳn có thể mượn được."
Quan Thuyền lắc đầu: "Tiểu Song, dù sao không có việc gì. Hai ta chậm rãi đi thôi. Tỷ tỷ không cưỡi qua lừa, sợ ngã xuống dưới."
"Hảo."
Nàng cho đưa cho Quan Thuyền bộ áo lụa trước kia mẫu thân vạn phần không muốn măc, là hồi khi phụ thân vẫn còn tự mình làm ra. Về sau, vẫn bỏ đó nhiều năm, vẫn chưa lây bệnh khí. Áo choàng có vẻ rộng, Quan Thuyền vẫn mặc y phục bên trong của mình, thắt đai lưng mới miễn cưỡng vừa người. Nàng phất phất ống tay áo, dùng giọng nói kỳ quái khom lưng cúi người: "Tiểu nương tử, tiểu sinh ta chính là anh tuấn tiêu sai, ngọc thụ lâm phong?"
Kiều Vọng Song bị chọc cho cười: "Tỷ tỷ, nếu tỷ như thế này chỉ sợ hôm nay chúng ta không thể từ trên trấn trở về."
"Vì cái gì?"
"Bộ dạng của tỷ tỷ, nói không chừng sẽ bị công tử nhà giàu coi trọng, ném cho tỷ một cái khăn tay, giữ tỷ lại làm chủ thê." Kiều Vọng Song nhìn gương mặt trong trẻo của nàng hơi đỏ mặt cúi đầu. Đột nhiên còn nói: "Tỷ tỷ, tóc của tỷ quá ngắn."
"Vậy làm sao bây giờ? Tóc ngắn ở trên đường sẽ bị người bắt lại sao?" Thứ cho nàng không hiểu phong tục bản địa. Kiều Vọng Song vốn định nói đùa bảo nàng giả trang thành công tử, nhưng chính mình đang có tang lại đột nhiên cùng một công tử xa la, xinh đẹp thân cận. Chỉ sợ sẽ khiến người khác đồn đại, khiến cho mọi nhà xa lánh, đành phải ra đề nghị khác: "Muội lấy cho tỷ một cái khăn để trùm lại, người khác hỏi thì nói là bị phong hàn, không chịu được gió."
"Được rồi cho dù hình tượng không đẹp, Quan Thuyền cũng không so đo được, dù sao thời đại này không cẩn thận một chút là có thể rơi đầu. Hai người thu thập thỏa đáng, đem bao để ở nhà, ra ngoài mang theo móc trang trang trí hình con rùa trên bao, hy vọng có thể đổi ít tiền trinh cũng tốt.
Ra khỏi cổng thôn, dọc theo đường khó tránh khỏi gặp mấy hương thân. Đột nhiên thấy Kiều nha đầu xưa này luông một mình bỗng nhiên có một "Nữ tử" xinh đẹp đi cùng, không khỏi đi lên thăm hỏi. Kiều Vọng Song tránh nặng tìm nhẹ nói: "Là họ hàng xa của phụ thân, khó khăn lăm mới tìm được đến nơi lại thấy mẫu thân ta qua đời... Liền ở lại là bạn."
Các hương thân đương nhiên có vô hạn tò mò, tiểu Kiều cô nương cũng không giải thích nhiều, lôi kéo Quan Thuyền mau chóng ra khỏi thôn, tuy rằng vẫn ở thôn, nhưng người nhận thức không nhiều lắm, sẽ không chọc người chú ý. Quan Thuyền nghĩ vừa rồi gặp, thấy mấy người phụ nhân dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt ngăm đen, làm cho nàng không nói được gì. Trownglongf hiểu được các nàng vì cái gì đối với mình tò mò như vậy. Vũng là nữ nhân, vẻ ngoài rất không giống nhau!
Kiều Vọng Song kéo cổ tay áo của nàng ngượng ngùng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng lấy làm phiền lòng, các nàng không có ác ý gì... Bingh thường đều hiền lành, cũng thực quan tâm muội."
"Tỷ không trách, bất quá biểu muội bà con xa a. Một con lùa giá bao nhiêu tiền đây?" Biết nàng cười vì mình đem nàng từ người mơi nhận thức thành người thân, tiểu Kiều cô nương đỏ hồng mặt, ngượng ngùng: "Đại khái là một qua tiền đi. Tỷ tỷ, tỷ có mệt mỏi hay không? Chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Quan Thuyền lắc đầu, cười nói: "Tỷ chỉ là tò mò -------- đem lừa cho người khác dùng, đổi được đồ ăn cùng tiền. Đại khái mất bao lâu mới có thể kiếm lại được một quan tiền?"
"Muội không biết..." Tiểu cô nương hổ thẹn lắc đầu. Nàng mỗi ngày kiếm được bao nhiêu đồng đều đổi hết ra thuốc cùng đô fawn, nghĩ đến tình trạng lương thực cùng bệnh của mẫu thân, chưa tùng nghĩ đến những cái khác, cũng không tính toán được cái này.
Ý thức được lòng tự trọng của nàng, Quan Thuyền xấu hổ kéo lại cái khăn trùm đầu, hai tay đặt lên đầu vai nàng, nhìn ánh mắt của nàng nghiêm túc cam đoan: "Tiểu Song muội không biết không qua hệ gì, không cần có lỗi hay thương tâm. Muội không tiếp xúc qua, về sau chậm rãi sẽ quen."
"Nếu là muội nguyện ý, ta mua hai con lừa về nuôi thử xem.!"
"Ngoan, ngẩng đầu lên. tỷ tỷ còn dựa vào muội dẫn đường, dựa vào muội chăm sóc nữa. Muội vẫn cúi đầu, tỷ không biết đường nhỡ lạc làm sao bây giờ?"
"Ân!" Kiều Vọng Song ngẩng đầu lên thẳng tắp, phát hiện xung quanh mấy lối nhỏ rẽ ngang không ít, nắm tay áo của Quan Thuyền, vừa đi vừa nói cho nàng nghe đây là chỗ nào, có đặc điểm gì, đi như thế nào mới không bị lạc. Quan Thuyền cười tủm tỉm nghe, đến mấy chỗ dễ nghe lại gật đầu phụ họa, trong lòng lại không nhớ kỹ mấy cái.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện, càng quen thuộc lẫn nhau. Đều là người trẻ nên đi cũng nhanh. Gần đến trưa đã vào trong trấn. Dựa trên chữ trên tấm bia ven đường, nàng miễn cưỡng đọc được: Hồi Yên trấn.
Tiểu Kiều cô nương nói cho nàng: Ngoài thôn trấn có núi cao, thường xuyên thổi gió ngược, khói bếp trong trấn thường xuyên bị thổi trở về, nên gọi là Hồi Yên trấn.
Quan Thuyền không nói gì chỉ nheo khóe mắt. Tế bòa nghệ thuật của người cổ đại các ngươi thật là đủ thâm sâu đủ cụ thể a! Hôm nay không phải phiên chợ, trong trấn đều là cư dân hàng ngày, người đi trên đường không nhiều lắm. Trừ bỏ những vùng lân cận đến họp chợ, mua bán cái gì cũng đầy đủ.
Kiều Vọng Song chính là nhìn qua, không có ý định mua gì. QUan Thuyền mặc dù có vài phần tò mò, nhưng đáy mắt nhìn con buôn tán loạn, cũng không giống hiện đại bày các loại đóng gói bắt mắt, không thấy có cái gì chính mình muốn. Nang nhìn quét qua mỗi góc, hỏi: "Nơi này có tiệm cầm đồ hay không?"
Kiều Vọng Song kinh ngạc vội la lên: "Tỷ tỷ muốn làm cái gì? Nếu là vì muội --------" Quan Thuyền ngắt lời nàng: "Không phải. Chính tỷ cần, muội dẫn tỷ đi xem."
"Tỷ tỷ ------------"
"Mang tỷ đi xem thôi, nếu không tỷ cũng chỉ có thể chết đói ở chỗ này rồi!" Kiều Vọng Song không còn cách nào khác, nghe nàng nói đến chữ chết nàng liền sợ hãi, mang nàng đi đến một cửa hàng duy nhất mở trong trấn. Nàng sở dĩ biết là bởi vì nó cách nơi nàng thường bốc thuốc cho mẫu thân không xa.
Chưởng quầy tiệm cầm đồ là một trung niên nữ nhân. Nhìn khuôn mặt phi nam phi nữ của nàng thật lâu. Đôi mắt to khôn khéo quét qua khuôn mặt bất đồng với người địa phương cảu nàng mấy lần, khách khí hỏi: "Tiểu thư muốn cầm cái gì?"
Quan Thuyền đem đồ trang trí hình con rùa thả ở trên quầy, đẩy qua hỏi: Chưởng quầy có thể cầm sao?"
"Có thể cầm, mười hai đồng tiền." Chưởng quầy liếc mắt qua, cho giá. Nàng đưa tay cẩm lấy con rùa xoay qua xoay lại nhìn một lần, nói: "Vật nhỏ này còn thật tinh xảo, hiếm ở màu sắc tươi đẹp khó có được, vật này có giá trị như vậy."
Quan Thuyền lấy ra từ trong túi quần lấy ra một cái vòng trang sức thả lên, bày ra, hỏi: Cái này có thể được bao nhiêu?"
"Hình thức tinh xảo, chất liệu hiếm thấy. Hai đồ này, ta có thể cho tiểu thư hai quan tiền."
Kỳ thật hai thứ này ở hiện đại mua có đắt hơn cũng chỉ được hai mươi ba đồng, mà ở cổ đại hai quan tiền đã là rất nhiều. Quan Thuyền lạnh sắc mặt, khách khí cười: "Chưởng quầy, ta coi như là sắp chết, ngươi liền cho ra giá thích hợp đi."
Chưởng quầy cũng sảng khoái, cho nàng hai mươi lăm đồng, ở trong lòng lẫn nhau đều cảm thấy là mình kiếm được.