[Bách Hợp] Trời Sinh Một Đôi

Chương 3




Tô Phong Ngâm vừa dứt lời, không một ai kịp phản ứng lại. Tầm mắt của nàng vẫn dừng trên người Yến Quy Chi, thong thả thuật lại: "Ta muốn thành thân với Tộc trưởng Yến Quy Chi."

Yến Tu Linh thu lại dáng vẻ bất cần đời, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Thiếu Tộc trưởng, đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn."

Bên kia mấy vị ca ca Tô gia cũng lúng túng, một lời khó nói hết, Tô Tích Ất thấp giọng nói: "Em gái..."

"Việc hệ trọng cả đời, ta sao dám lấy làm trò cười." Tô Phong Ngâm bổ sung: "Ta hoàn toàn toàn tâm toàn ý."

Yến tứ ca Yến Thần Hoàn từ đầu vẫn không lên tiếng, giờ phút này trầm giọng, nói: "Nếu người được chọn là Quy Chi, tộc chúng ta không đồng ý."

Đại trưởng lão ngồi một bên cũng tiếp lời, "Thiếu Tộc trưởng nói vậy, e rằng hiểu biết của Ngài về con cháu tộc chúng ta vẫn còn thiếu sót, anh hào Tham Lang tộc ta tầng tầng lớp lớp, lão tin hẳn phải có người thích hợp thành thân với Thiếu tộc trưởng hơn!"

Yến Tu Linh đứng lên, tay nắm chặt quạt giấy, sắc mặt nặng nề, nói: "Tô Thiếu tộc trưởng, em gái ta là bậc chí tôn của tộc, thân mang trọng trách lớn, hôn sự không thể nào qua loa, lỗ mãng. Như Đại trưởng lão nói, tộc Tham Lang không ít người xuất chúng, mong Thiếu tộc trưởng cân nhắc lại."

Lúc tới, Yến Quy Chi từng nói đùa rằng nếu Tô Phong Ngâm hợp ý nàng, nàng cưới nàng ấy cũng không sao, ai ngờ một câu thành sấm.

Vốn từ lúc đầu, Yến Tu Linh chưa bao giờ nghiêm túc đắn đo về hôn sự. Ngược lại cũng không ngại, chỉ là thay tộc tạo liên minh, còn nếu có thể tránh được chuyện này, hắn càng thêm vui mừng. Ấy vậy ngàn không muốn vạn không muốn, trọng trách này thế mà lại rơi xuống người Yến Quy Chi.

Hắn chỉ mong Yến Quy Chi tìm được bạn lữ, hai bên tình nguyện, hiểu biết, giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay vì lời hứa hẹn của thế hệ trước mà cưỡng bức thành hôn với một nguời không yêu, là hắn cũng đành tuân theo, nhưng là Yến Quy Chi, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được.

Tô Phong Ngâm nói: "Lúc trước, khi hai tộc làm giao ước, mấy vị điện hạ hẳn còn nhớ, lúc ta tới, cha ta còn kể lại chuyện năm đó, giờ vẫn văng vẳng bên tai."

Nói tới hôn ước hai tộc, đó là chuyện của vài trăm năm trước. Tham Lang, Đồ Sơn, Thanh Ngưu, Đằng Xà tứ tộc hội ngộ, uống rượu đến quên thế sự.

Yến Thiên Khuyết cùng Tô Vãn Lai đang cao hứng tân gẫu, nói miệng muốn để hai tộc làm minh ước ngàn năm, vạn năm, thấy Hoa Xuân Khẳng đang mang thai, nhân tiện hỏi: "Không biết đứa trẻ trong bụng phu nhân là nam hay là nữ đây?"

Tô Vãn Lai đáp: "Trong nhà hiện nay đã có bốn tên tiểu tử, rặt một đám ồn ào nghịch ngợm, đệ đây chỉ hy vọng lần này sẽ là một bé gái."

Yến Thiên Khuyết nhớ tới con gái nhà mình mới chào đời không lâu, nghe Tô Vãn Lai nói mong ước có một đứa con gái liền cười to: "Được được."

Tô Vãn Lai lại nói tiếp: "Ta đây vô cùng hâm mộ huynh trưởng, trong nhà vừa có trai lại có cả gái, không chỉ vậy, mỗi người đều là anh tài bất phàm."

Yến Thiên Khuyết đắc ý, "Hiền đệ, nói tới kết minh, hai người không bằng một người, nếu như ta muốn hai tộc vạn năm chung sống hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì chi bằng hai tộc kết làm một nhà."

Tô Vãn Lai khen: "Huynh trưởng nói đúng quá, chỉ là không biết làm sao kết thân như lời huynh nói đây."

Yến Thiên Khuyết chỉ chỉ tay vào bụng Hoa Xuân Khẳng, nói rằng: "Đính hôn với đứa trẻ này đi, mặc kệ nó là nam hay nữ, mai sau đến tuổi lập gia thất, vừa mắt ai trong tộc liền để nó tự mình lựa chọn."

Tô Vãn Lai rất tán thành, kêu lên một tiếng: "Được!" Quyết định xong xuôi, hai người lại trở lại với bàn rượu, cuối cùng còn không quên kí một tờ khế ước.

Đương lúc tán gẫu vui sướng, Yến Thiên Khuyết không ngờ một câu "để nó lựa chọn" vô tình "hãm hại" con gái nhà mình.

Tô Phong Ngâm lấy ra tờ giấy khế ước, bày trước mặt mọi người.

Toàn bộ tộc Tham Lang hai mắt nhìn nhau, không còn lời nào để nói, ban đầu bọn họ trọng chữ tín, nghe tin Tô Phong Ngâm ưng ý Yến Tu Linh, cả đám sống chết đóng gói đem Yến Tu Linh đến, hiện tại Tô Phong Ngâm lại muốn Yến Quy Chi, bọn họ sao có thể từ chối được.

Tam trưởng lão trầm ngâm một lát, nói rằng: "Thiếu tộc trưởng trời sinh đã là Cửu Vĩ, thiên phú dị bẩm, tộc nhân một lòng sùng kính. Tộc trưởng tộc ta trời sinh đã là Ngân Lang, kế thừa hình dáng của tổ tiên, cũng được tộc nhân yêu quý."

Tô Phong Ngâm hỏi: "Trưởng lão, ngài nói vậy là có ý gì?"

Tam trưởng lão đáp: "Hai vị đây đều là bậc tôn quý, chúng tộc nhân hâm mộ, nay càng hi vọng hậu duệ hai Ngài đông đủ, phụ trợ dòng tộc để bộ tộc được hưởng phúc lâu dài."

Tam trưởng lão thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Yêu giới khác với Tiên giới, không kỷ không cương, tự do tự tại, mặc dù không phải hoàn toàn như vậy, chỉ là Yêu giới có quy củ riêng của Yêu giới, vì vậy khi Tô Phong Ngâm đưa ra yêu cầu muốn cưới Yến Quy Chi thì không kẻ nào lên tiếng, chửi rủa.

Dù thế, nếu trong tộc có đại yêu đầu đàn cường hãn, tộc nhân càng mong muốn kéo dài huyết thống của hắn nhằm đạt được yêu lực thuần khiết, mạnh mẽ, vấn đề nan giải hiện tại chính là Yến Quy Chi cùng Tô Phong Ngâm đều là nữ, làm sao có thể sinh con.

Tô Tích Ất cùng không muốn gả em gái mình đi, lại thấy tộc Tham Lang đang ra sức từ chối khiến cả người hết sức khó chịu, trách mắng: "Tờ giấy hôn ước là do hai nhà đồng thời ước định với nhau, không phải là do tộc Đồ Sơn chúng ta bắt ép, bốn chữ "để nó lựa chọn" cũng do Tộc trưởng trước đó của bên ngươi chính mồm nói ra. Thế mà bây giờ, em gái ta đã chọn được người vừa ý, các ngươi lại mượn cớ, tìm mọi cách chối từ, tộc các ngươi nghĩ Đồ Sơn chúng ta dễ ức hiếp sao?"

Tam trưởng lão nhanh chóng phủ định: "Việc này, lão e rằng ngài đã hiểu nhầm chúng ta."

Tô Tích Ất vỗ bàn một cái, quát lên: "Vậy các ngươi có ý gì, em gái ta trời sinh đã là Cửu Vĩ, là Đồ Sơn chí tôn, kẻ nào được nhìn thấy nàng là diễm phúc của hắn."

Yến Nhân Trạch thấy hắn thất lễ như vậy đồng thời phát hỏa, nhanh chóng đáp trả: "Em gái ta trời sinh đã là Ngân Lang, được toàn tộc kính yêu, tất nhiên không phải kẻ tầm thường nào có thể sánh bằng."

Bên này Tô Tích Giáp thấy hai người kia đang cãi nhau cũng không chịu được, hắn tiếp lời: "Thử hỏi trong thiên hạ ai sánh được dung mạo em gái ta, vua chúa đều muốn tranh giành, vạn yêu đều muốn lấy lòng, bao nhiêu người cao quý mong mà không được!"

Yến Tu Linh đáp: "Dung mạo em gái ta đứng hàng thứ nhất, đoạt mất trái tim nữ tử, cướp mất tâm hồn nam nhân, làm sao, nàng kém em gái nhà ngươi sao?"

Tô Tích Ất nói rằng: "Em gái ta đẹp đệ nhất thiên hạ!"

Yến Tu Linh nói rằng: "Em gái ta mỹ đệ nhất thế gian!"

Hai bên đấu khẩu đến khi miệng khô lưỡi khô, quên luôn mục đích tới đây, chủ đề chuyển hẳn thành khẩu chiến khen em gái.

Yến Quy Chi ngồi một bên, hờ hững uống trà, từ lúc Tô Phong Ngâm nói câu kia, nàng đều giữ im lặng, không bàn luận.

Tô Phong Ngâm cũng không để ý đến đám người đang cãi nhau không ngừng kia, lười biếng tựa trên bàn, tay chống cằm, ngắm nhìn Yến Quy Chi.

Cho đến khi hai bên tạm đình chiến, lấy sức, lúc này Yến Quy Chi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Tô Phong Ngâm, nhẹ giọng nói rằng: "Ta đồng ý."

Trong lều im lặng vài giây, Dại trưởng lão hoảng hốt vội vàng đứng dậy, cúi người nói: "Tộc trưởng, không thể nào!"

Yến Nhân Trạch nhíu mày nói: "Thất muội, muội không cần phải làm vậy!"

Yến Quy Chi cười động viên hai người, nàng nói: "Nếu là cha mẹ chúng ta đã hứa như vậy hà cớ gì lại dám vi phạm, tại sao lại dám lật lọng, bỏ lỡ đại sự giữa hai tộc."

Yến Nhân Trạch nói rằng: "Nhưng..."

Yến Tu Linh lo lắng, chặn ngang lời Yến Nhân Trạch, vội vàng nói: "Thực sự không được, ta có thể cho người gọi Nhị tỷ, Ngũ đệ, Lục muội đến đây, cùng với đám tráng niên hào kiệt trong tộc để cho nàng ta lựa chọn. Duy chỉ có muội, chỉ có muội là ta không đồng ý, chúng ta hi vọng muội tìm được một người yêu thương thật lòng mà không phải do hôn ước."

Yến Quy Chi nói; "Tam ca, ca hi vọng muội tìm được một tình yêu 'ta tình ngươi nguyện', muội cũng hi vọng ca ca tìm được một người để ân ái, quyến luyến. Không chỉ thế, làm sao ca biết được muội miễn cưỡng thuận theo hôn ước hay không?"

Yến Tu Linh làm gì có chuyện tin lời nàng nói, em gái nhà mình từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, không để bọn họ phải phiền lòng, hiện tại e rằng Yến Quy Chi đưa ra quyết định như vậy cũng chỉ là để bọn hắn không phải đắn đo mà thôi.

Tô Tích Ất thấy bên kia vẫn sống chết từ chối, trong lòng buồn bực: "Các ngươi làm vậy khác gì để chúng ta phó mặc vào vận may mà chọn! Bọn ta cũng không đành lòng để em gái gả đi nhưng vẫn phải nén đau làm theo! Tới đây rồi, không những không được tiếp đón chu đáo còn phải nhìn bộ mặt này của các ngươi, các ngươi không quý trọng em gái ta, tự có người khác liền muốn! Các ngươi từ chối, chúng ta cũng không bắt buộc, lập tức trở về!"

Nói đoạn, Tô Tích Ất đứng lên, ba huynh đệ khác cũng đứng dậy theo, tỏ vẻ muốn đi, chỉ có Tô Phong Ngâm còn bình tĩnh ngồi, dù bận vẫn ung dung nhìn Yến Quy Chi.

Yến Quy Chi vội vàng đứng dậy, hướng Tô Tích Ất nói rằng: "Nhị điện hạ, mong ngài chậm bước, việc hôm nay do bên tộc ta thất lễ, xin hẹn ngày khác bồi tội, chỉ là hôm nay đến đây thương nghị hôn sự, xét cho cùng vẫn nên quyết định cho xong việc."

Tô Tích Ất nhìn bằng nửa con mắt, nói: "Ta xem tộc các ngươi đang ra sức từ chối, nào cần quyết định thêm gì nữa."

"Ngài chớ phiền não, ta hoàn toàn tình nguyện..."Yến Quy Chi nhìn về phía Tô Phong Ngâm, chân thành nói: "Cùng Thiếu Tộc trưởng kết hôn."

Tô Phong Ngâm mỉm cười, chìa tay về phía Yến Quy Chi, đứng trước mặt nàng, nói: "Nếu nàng quyết định như vậy thì hãy đem tín vật đưa cho ta, phòng việc nàng đổi ý trong tương lai."

Yến Tu Linh thấy vậy, muốn khuyên can nhưng bị Yến Thần Hoàn ngăn lại, hắn quay đầu nhìn, Yến Thần Hoàn lắc lắc đầu, đành thu tay, thở dài.

Yến Quy Chi tháo vòng cổ bằng ngọc thạch để vào lòng bàn tay người đối diện, Tô Phong Ngâm nhận xong cất vào lồng ngực.

Về lí do tại sao lại có vòng cổ này thì lại phải tốn thêm giấy mực.

Tộc Tham Lang vốn từ xưa tới nay, từ những dòng họ đứng đầu cho đến tiểu yêu vô danh đều một lòng trung trinh, một phu một thê cho đến hết đời.

Khi một đứa trẻ tộc Tham Lang lớn lên chúng sẽ thay răng, lúc đó người nhà thay chúng giữ lại, dùng linh lực rèn thành một viên ngọc thạch, đeo trên cổ, chờ tới khi trưởng thành gặp được "mệnh trung chú định" sẽ trao cho người đó. Tập tục này đã được lưu truyền cho tới nay.

Chủ động trao vòng cổ ngọc thạch mang ý nghĩa "Một đời một người, đến chết không đổi", mai sau bất luận ra làm sao sẽ không thay lòng.

Đưa ra ngọc thạch, tương đương với hoàn thành xong nửa hôn lễ.

Các ca ca bên Tô gia thấy Yến Quy Chi chủ động đưa ngọc thạch thì sắc mặt trở lại bình thường. Trưởng lão Yến tộc thấy Tộc trưởng đưa ra ngọc thạch thấy khuyên bảo đều vô dụng, đành phải cúi đầu thở dài.

Hai nhà cuối cùng mới chậm rãi tỉ mỉ thương nghị xong công việc.

Yến Quy Chi đương Tộc trưởng, Tô Phong Ngâm đương Thiếu Tộc trưởng, vì Tô Phong Ngâm chưa chính thức kế thừa thế nên địa vị Yến Quy Chi hơn nàng một bậc, do đó hai bên thỏa thuận Yến Quy Chi cưới, Tô Phong Ngâm gả, chỉ có điều tập tục, quy củ lại theo bên tộc Đồ Sơn.

Hai tộc thương nghị tỉ mỉ, cụ thể từng việc, sau đó mới cáo biệt trở về địa phận của mình.

17/11/2020