[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 11




Date: 23/01/2017

...o0o...o0o...o0o...

Trở lại Cổ Mộ, đã là mùa đông.

Thời gian ta và Long Nhi rời đi, Tôn bà bà trông nom Cổ Mộ chu đáo đến không nhiễm một hạt bụi. Lần này thấy chúng ta bình an quay lại, sau khi biểu đạt tâm trạng vui mừng, bồi tiếp chúng ta tế bái sư phụ, lại chuẩn bị tốt áo cơm, liền trở ra ngoài Cổ Mộ.

Thoáng chốc đã qua một tháng. Cây khô trên núi Chung Nam dần dần đâm chồi nảy lộc thành vài điểm xanh lá nho nhỏ, tuyết đọng trong rừng cũng bắt đầu tan rã.

Ta và Long Nhi đều luyện công mỗi ngày như trước đây. Đợi tắm rửa xong, nàng vẫn nằm tựa lên đùi ta như cũ, để ta vì nàng chải vuốt mái tóc đen dài.

Trong Cổ Mộ, là mảnh trời đất riêng biệt. Không có tiếng động ầm ĩ của trần thế, cũng không bị người bên ngoài quấy rối. Tính tình Long Nhi vẫn an tĩnh đạm mạc như trước, nhưng giữa mi gian nàng dần dần triển lộ tâm tình thoải mái và thỏa mãn mà ta hiếm khi được thấy sau khi rời đi Cổ Mộ.

Đến chạng vạng, ta tắm rửa xong, ngồi trên giường Hàn Ngọc chải thẳng tóc còn ướt đẫm hơi nước. Long Nhi toàn thân bạch y tuyết trắng, nhẹ nhàng bước từ ngoài cửa tiêu sái đến gần ta.

Trên người nàng còn tản ra hàn khí từ băng tuyết do ở bên ngoài quá lâu, ta hơi nhíu mi, ta nắm lấy đôi tay đã sớm lạnh lẽo muốn ủ ấm lên vài phần: "Thế nhưng đi ra ngoài?"

Long Nhi nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hình như có vẻ do dự. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lấy ra thứ gì từ trong tay áo.

Đây là làm từ cành non vừa nhú ra giữa tiết trời đang độ chuyển biến đông xuân. Tô điểm là những mầm lá non xanh nhạt, kết thành vòng tay nho nhỏ, ở giữa thậm chí còn có một đóa hoa cúc mềm mại không gì sánh được.

Chỉ là hiện tại đang ở giữa rừng, hàn khí chưa tiêu tán đước bao nhiêu, bên sườn núi đa phần vẫn là những cây khô chưa thay lá. Long Nhi đã dụng tâm cất công bao lâu, mới có thể tìm được những... nhành cây nụ hoa căng tràn sức đầy khả ái như thế này?

Long Nhi cười khẽ lại cẩn trọng đeo vòng vào cổ tay ta, nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói, hai người đính ước, phải có tín vật. Thế nhưng, Long Nhi lại không biết nên đưa sư tỷ thứ gì mới tốt..."

Nàng nhìn kỹ chiếc vòng trên cổ tay, trên gương mặt khuynh thành như ngọc, dưới ánh sáng chập chờn từ ngọn nến thêm vài phần ấm áp, khóe môi hơi mím lại, hình như có vài phần khẩn trương.

Lòng ta mềm nhuyễn, tinh tế vuốt ve cành lá tươi tắn trên cổ tay, cười nói: "Tốt lắm, sư tỷ rất thích."

Khóe môi Long Nhi liền nâng lên độ cong tạo thành nét cười vui sướng.

Ta mỉm cười, nắm tay nàng, nói: "Ngươi toàn thân hàn khí, ta đã chuẩn bị nước, trước nên đi tắm rửa. Tắm rửa xong, sư tỷ chải tóc cho ngươi."

Long Nhi liền gật đầu thuận theo, đi vào phòng tắm.

Ta nhìn qua ánh nến, thấy quang mang lay động hơi có chút xuất thần, ngực ấm áp.

Đợi Long Nhi toàn thân ôn nhuận hơi nước ngồi vào trước gương đồng, ta liền lấy tấm khăn bông, vì nàng lau khô áng tóc ẩm ướt.

Ánh mắt của nàng từ gương đồng nhìn thấy được ta. Khóe môi hình thành độ cong thanh thiển, là hoan hỉ lẫn hạnh phúc.

Đối mặt với ánh mắt chuyên chú đến vậy, khiến ta có vài phần... vô thố và hoảng loạn không sao hiểu được.

Sau hồi lâu, ta vì nàng chải thẳng tóc đen, lại đặt chiếc lược gỗ hoàng lê hoa lại trước gương, nhẹ giọng nói: "Được rồi."

"Sư tỷ..." Long Nhi đứng lên, đưa tay nắm lấy cổ tay ta.

Lòng ta hòa tan ra, dường như có linh tính, lại tựa hồ chỉ là trống rỗng.

Long Nhi nắm lấy tay ta, đi đến bên giường Hàn Ngọc.

Đầu ngón tay của nàng vẫn còn nhuốm hơi lạnh. Thân ảnh đơn bạc, bạch y như tuyết, tóc đen như nước xõa tung sau lưng, dường như khiến ta có loại cảm giác động phách kinh tâm.

Cự ly giữa chúng ta dần dần rút ngắn lại. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, đã được Long Nhi nhẹ nhàng ấn ngồi xuống giường từ khi nào.

Mà nàng đứng đối diện ta, trong đôi mắt là đồng tử như bầu trời đen thẳm trong suốt được điểm xuyết bởi những vì sao sáng.

Hô hấp của nàng khinh thiển, động tác nhẹ nhàng cúi đầu, khí tức lành lạnh quen thuộc phả lên môi ta. Thần tình nàng tỉ mỉ nhìn ta, tựa hồ quan sát tìm biến hóa bất luận là gì trên gương mặt ta dù có nhỏ nhặt thế nào. Ngón tay khựng lại giữa không trung, chậm rãi rơi xuống giữa mi gian ta.

Đầu ngón tay nàng vương theo tình cảm ấm áp nhàn nhạt, thoang thoảng hương khí thanh thoát. Tại khoảnh khắc trong nháy mắt da thịt chạm nhau, thân hình ta khẽ run lên, bất giác đã thả nhẹ hô hấp.

Mi mày, gương mặt, đôi môi, ngón tay nàng chậm rãi dao động, đôi đồng tử nàng đong đầy cảm xúc, ba phần là trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường ngày, ba phần tình ý miên man nhưng cũng thập phần chuyên chú, lẳng lặng chăm chú nhìn vào ta.

Ánh nến giữa không gian yên tĩnh, phát ra thanh âm rất nhỏ.

Nhưng thanh âm ấy khi rơi vào bên tai,lại dường như là tiếng sấm sét. Ta khẽ nhắm mắt, trong đầu vẫn khắc ghi đôi mắt Long Nhi tràn đầy ôn nhu.

"Sư tỷ..." Thanh âm nhỏ đến nỗi tưởng như không thể nghe thấy, nàng càng đến gần thêm, nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu ta, tay còn lại đặt bên cạnh tay ta, bất tri bất giác hai bàn tay đã lại gần nhau, từng chút nhích lại, chậm rãi bài khai, cho đến khi mười ngón giao triền.

"Mạc Sầu..." Nàng nhẹ giọng gọi ta, khí tức như lan.

Ánh nến ấm áp. Bóng từ hàng mi nàng rơi vào đáy mắt ta. Ta có chút chậm chạp mở lớn hai mắt. Khi chữ cuối cùng tiêu thất vào không khí, ta cảm nhận được đôi môi hơi lạnh của Long Nhi.

Gắn bó thân mật.

Cánh tay mảnh khảnh của nàng khoát lên vai ta.

Khóe môi tràn ra tiếng thở dài khẽ khàng dường như không thể nghe được. Tựa như thỏa mãn, tựa hồ mờ mịt.

Ta nhìn hàng mi thực dài như cánh bướm của Long Nhi, hai tay chần chờ, đặt lên tấm lưng đơn bạc lưng của nàng, khẽ khựng lại, hơi cố sức, áp nàng đến dưới thân.

Tóc đen như mực, tùy ý tản mác khắp giường.

Nhìn vào đôi đồng tử trong suốt của nàng, dường như đã rơi vào bầu trời đêm đầy ánh sao. Lấp lánh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại truyền ra tình ý miên man.

Hô hấp giao hòa, quần áo của nàng hơi có chút tán loạn. Xương quai xanh tinh xảo, da thịt oánh nhuận, hai gò má ửng hồng, đồng tử đâng lên hơi nược như làn sương mù và cả... mị hoặc như có như không.

Hai tay nàng chậm rãi ôm chầm lấy bên hông ta, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, giải khai vạt áo.

"Mạc Sầu..." Nàng mềm mại gọi ta, trong thanh âm không hề che giấu mong đợi và kiên định: "Ta nghĩ muốn ở bên cạnh ngươi..."

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng chậm chạp chuyển động trên người ta. Là cảm giác mát lạnh, lại dường như có nhiệt độ của dương quang mùa hạ. Khiến ta hỗn loạn, bất giác đã run lên nhè nhẹ.

Hàn khí từ giường Hàn Ngọc, tỏa ra hơi lạnh. Mà hai tay trắng gầy của Long Nhi lại khiến cơ thể ta dần dần có hơi ấm, lấp đầy trong ngực, khiến ta không kiềm được muốn thở dài.

Trong đầu hình như có chút hoảng hốt.

Ánh nến. Quần áo. Tóc đen mềm mại. Trâm gỗ đơn giản. Khóe môi khẽ cong. Mi mày trầm tĩnh. Hài đồng khả ái thanh thuần như băng tuyết. Thiếu nữ dưới thân thanh nhã như bạch ngọc. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Hồi ức dài đằng đẵng. Nối liền, hiện ra... Từ khi là trẻ sơ sinh bập bẹ tập nói, cho đến thiếu nữ xuất trần thoát tục.

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thuộc về ta, là Long Nhi chỉ thuộc về ta.

Trong đầu hình như có bức tường vô hình nhanh chóng tiêu tán. Mà lúc viên gạch cuối cùng bị phá vỡ, tình cảm ôn nhu tuy thong thả mà kiên định khuếch tán ra.

"Long Nhi..." Ta nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, chăm chú nói bên tai nàng: "Chúng ta cả đời này, không bao giờ... xa nhau nữa."

Thân thể của nàng khẽ run lên, sau đó hai tay càng ôm chặt lấy ta, trong thanh âm hơi có ý nức nở: "Sư tỷ, ta thực vui mừng..."

"Đứa ngốc..." Ta thở dài, che lấp hai mắt nàng, dùng môi ngăn chặn những lời tiếp theo của nàng.

Ánh nến cháy hết, cuối cùng đã tắt.

Tẩm thất trong bóng tối, trên giường Hàn Ngọc, bạch y tuyết trắng và y phục thanh sắc chậm rãi rơi xuống.

Tình khởi, duyên sinh.

Làm bạn bên nhau đã qua rất lâu, năm dài tháng rộng, chung quy chúng ta đã có kết thúc tốt đẹp bên nhau.