Bạch Hắc Bạch

Chương 10: Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch [4]




Tiểu Hắc tức giận.

Tiểu Hắc không hiện lên.

Tiểu Bạch rất đau lòng, hậu quả không quan trọng.

Chờ lại chờ thực sự đợi không được, vì thế chủ động xuất quân.

“A lô.”

Tiếng nói của Tiểu Hắc a! “A lô…Tiểu Hắc phải không?”

Tiểu Hắc yên lặng một hồi, khi Tiểu Bạch đang lo lắng gã sẽ cúp máy, rốt cuộc nói một câu: “Tiểu Bạch? Làm sao?”

“55555555555555 máy tính không thể sử dụng nữa, Tiểu Hắc bạn cũng chẳng tìm mình, không phản hồi nữa…” Trước mắt chính là khóc lóc kể lể, Tiểu Hắc bất đắc dĩ: “Ngươi đừng hoảng, không phải là máy tính xảy ra vấn đề sao? Có ta đây.”

Tuy là vẫn còn chút tức giận đi, chẳng qua nghe thấy tên này khóc lóc kể lể thì mềm lòng rồi, lời an ủi tự nhiên phát ra.

“555555 khởi động không tác dụng, ấn như thế nào cũng không dùng được…”

“Ngươi… Cắm nguồn điện chưa?” Không thể trách Tiểu Hắc hỏi như vậy, trên thực tế nơi mua máy tính nào, sau khi bộ phận sửa chữa nhận được điện thoại, bình thường cũng là trước tiên hỏi vấn đề này.  Đủ thấy trên thế giới này ‘điện bạch’ cũng không chỉ riêng mình Tiểu Bạch.

“Mình cũng không phải ngu đần.” Tiểu Bạch kêu lên, “Đương nhiên là cắm rồi!”

“Ngươi lộn xộn cái gì rồi chăng? Thứ bên trong tập tin ‘Tiểu Bạch không được phép’ ta thiết lập kia ngươi có phải loại bỏ hay sửa chữa rồi không?” Nhưng mà lẽ ra cũng không sao a, máy tính Tiểu Bạch trên căn bản không có mối nguy nào, lại vấn đề lớn cũng không thể không mở lên được a.

“Mình có xóa đi một số thứ, nhưng đó là bởi vì tải bt không có chỗ, xóa đi đều là đồ ở nơi khác…” Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng, “Mình tuyệt đối không có làm cái gì kỳ lạ, không có không nghe lời.”

“Ừ, biết rồi, vậy ngươi khởi động thử xem, là như thế mở lên không đúng phương pháp?” Tiểu Hắc hỏi.

“Hoàn toàn… Hoàn toàn không có phản ứng…” Tiểu Bạch nói, “Tiểu Hắc mình làm sao bây giờ a, bạn giúp mình chút đi a…”

Tiểu Hắc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cắn răng một cái: “Lầu phòng ngủ các ngươi quản lí nghiêm không?”

Tiểu Bạch vô tội đáp: “Ký túc xá nam sinh, làm sao có thể quản lí nghiêm?”

“Tốt lắm, ngươi đợi ta, ta bây giờ đi sang.”

Một tên nam sinh rất đáng yêu nhỏ… Ách, kỳ thực cũng không nhỏ lắm ──  đi ra mở cửa, đứng ở cửa là một gã đàn ông hơn hai mươi tuổi thoạt nhìn rất nghiêm trang và chững chạc.

Nam sinh sửng sốt, sau đó vui vẻ bổ nhào tới: “Tiểu Hắc ~”

Tuy là chưa từng gặp qua, nhưng mà đã nhìn thấy trên màn hình vô số lần, vẫn là thoáng cái là có thể nhận ra rồi. Tiểu Hắc nhìn gần càng đẹp trai a, hơn nữa khí phách thế này, cách màn hình không nhìn thấy được bao nhiêu tường lửa, bao nhiêu cao thủ máy tính đã bại dưới tay gã rồi…

Nhưng mà hacker oai phong hiện tại cũng không nhiều ít quá phong thái nghiêm túc, chính là nhìn thấy Tiểu Bạch, cẩn thận nhìn cậu ta một chút.

Nói cho cùng trước kia đều là hình ảnh, dòng số liệu, bây giờ thực sự mặt đối mặt, ngược lại có chút cảm giác trái ngược. Như là không thể xác nhận đối phương chân thật hay không vậy, hai người nhìn nhau ở cửa vào, mãi đến khi người qua lại trên hàng lang đụng phải Tiểu Hắc.

“A, vào đi.” Tiểu Bạch đã tỉnh hồn lại, mời Tiểu Hắc vào nhà. Phòng thường xuyên không có ai, người vùng này đã về nhà, người vùng khác đến thư viện, đó cũng là một trong những nguyên nhân Tiểu Bạch có thể mỗi ngày dùng máy tính hào phóng nói chuyện.

Tiểu Hắc tiến vào, ánh mắt dừng lại trên máy tính của Tiểu Bạch. Tuy là chưa từng nhìn thấy vẻ bên ngoài của nó, nhưng mà thứ gì bên trong, gã có thể quen thuộc hơn so với Tiểu Bạch chủ sở hữu. Hơn nữa, cảnh đối diện máy tính này gã lại quen thuộc hơn hết.

Tiểu Bạch thấy gã quan sát, vẻ mặt có chút đỏ lên. Mặc dù sau khi Tiểu Hắc nói muốn qua đây, cậu lập tức thu dọn một chút rồi, nhưng mà phòng ngủ của nam sinh nhất là nơi ở của nam sinh loại ‘tiểu bạch’ đầu đất như vậy, hi vọng trong thời gian ngắn như vậy thu dọn thật không thực tế. Bởi vì trên bàn rất lộn xộn, còn trên mặt đất với trên giường nữa, chỉ có thể đảm bảo “phần lớn” có thể nhìn được thôi.

Đương nhiên Tiểu Hắc có thể đoán trước được tình huống này, cũng không khiến cậu thêm khó xử, trực tiếp dò xét phía dưới khởi động máy.

Ừ, quả thực không có phản ứng.

Dò xét phía dưới, bàn tay đến phía sau hộp máy, sau đó…

“Ngươi đần thật! Là phía sau bị lỏng rồi!”

“A?” Tiểu Bạch cứng họng.

… Chỉ lo nhắc nhở cậu xem nguồn điện, như thế nào đã quên khiến cậu kiểm tra đầu bên kia của nguồn điện.

Ngớ ngẩn quả nhiên là có khả năng lây truyền.

Kết quả đương nhiên là báo động sai, sử dụng bình thường, Tiểu Hắc mở máy tính của Tiểu Bạch, lại giúp cậu dọn dẹp đồ vật bên trong máy tính một chút, sau đó dò xét thử sửa đổi mấy ngày nay.

“Ôi chao? Ngươi lưu trữ cái gì đây?” Tiểu Bạch không đọc sách nhiều, thỉnh thoảng xem thử vài thứ huyền huyễn YY đến nơi đến chốn. Mà những thứ này… rõ ràng còn có Tiểu văn hóa của Lý Ngân Hà[1]…

Xoay người, Tiểu Bạch vò đầu, đau thương như vậy mà nói: “Tiểu Hắc, mình thật không có ý gì khác, mình chỉ muốn biết thêm một chút thôi…”

Thực ra cậu từ đầu đến cuối không biết Tiểu Hắc vì sao lại để tâm, càng không biết gã vì sao lại tức giận, chỉ là dựa vào trực giác để giải thích.

Tiểu Hắc nhìn vào mắt cậu thật sâu, trong lòng hiểu được, thực ra đơn giản thuần khiết như Tiểu Bạch, là thật sự không có ánh mắt kỳ thị và phân biệt đối xử của đại chúng. Đối với Tiểu Bạch xem ra, không có gì là đáng sợ. Có thể cùng hacker quấy nhiễu chuyện trò vui vẻ, trong máy tính chứa vô số vi-rút, là bởi vì Tiểu Bạch căn bản sẽ không đề phòng mọi nơi, sẽ không nghĩ tất cả đều mang nguy hiểm.

“Không cảm thấy bọn họ ghê tởm sao?” Gã hỏi.

“Nam nữ càng… A…” Nhớ tới cái AV kia, quả thực bị thương tổn a, “Vì sao lại ghê tởm?”

“Hai người đàn ông, không phải sao?” Tiểu Hắc hỏi.

“Khác với một nam một nữ sao? Ách… Chắc là vị trí không giống…” Tiểu Bạch vẫy tay, “Đừng khiến mình nhớ lại, mình còn muốn ăn cơm…”

“Hì hì, Tiểu Hắc, mình mời bạn ăn cơm nha.” Bỗng nhiên để ý thời gian hiện tại, Tiểu Bạch kéo Tiểu Hắc chạy ra ngoài, “Chúng mình tới thử nhà ăn rất ngon mới mở, để báo đáp bạn tới thăm sửa máy, mình mời bạn ăn một bữa thiệt lớn ~”

… Bữa thiệt lớn ở nhà ăn của trường học… Tên tiểu bạch này có biết chi phí mời gã là bao nhiêu không? Tiểu Hắc không biết nên khóc hay nên cười.

Thôi thì quên đi, cậu ta muốn mời mà.

Hậu quả…

Cuối tháng —— “Tiểu Hắc, mình cháy túi rồi >_<~~ Có thể đến chỗ của bạn ăn hai bữa cơm không?”

“Đến đây đi, còn nhớ rõ ở chỗ nào không?”

“Còn.”

Sau đó…

“Tiểu Hắc bạn ở đâu, mình lạc đường rồi…”

“Ngươi đợi ta đi ra ngoài tìm ngươi, nói nghe thử dấu hiệu tính chất công trình gần đó.”

“Có đường quốc lộ, có một cột đèn giao thông…”

“Thừa lời!”

“Còn có một tòa nhà Thiên Khách Long…”

“… Cũng đến Thiên Khách Long rồi…” Giọng Tiểu Hắc trầm xuống, sau đó lại lớn tiếng, “Ngươi nhìn lên phía trên bên phải!”

“A, hóa ra đã tới rồi, mình đã nói gần như vậy, kỹ như thế…”

Sau đó…

“Tiểu Hắc bạn gái lão tam tới phòng của tụi mình.”

“Phòng các ngươi hiện nay không phải chỉ có lão tam và ngươi sao?”

“Đúng vậy a… Việc đó, ý lão tam là dù sao hiện tại nghỉ định kì không ai trông nom, để bạn gái của hắn ở lại trong phòng.”

“A?”

“Cho nên…” Tiểu Bạch do dự cả buổi, vẫn là đưa ra câu hỏi, “Mình có thể đến chỗ của bạn ở hai ngày không? Mình không muốn làm kì đà a!”

“Đến đây đi. Chỉ cần đừng lại đụng chạm phá hư đồ nhà ta là được, cây xương rồng ngươi cũng có thể giết chết, thật là…” Còn thiết bị điện tử, chỉ có thể để chúng nó tự cầu xin đừng bị Tiểu Bạch vừa ý đi.

“Biết rồi.”

Về phần đến ở này, từ hai ngày sửa thành một tuần, một tuần sửa thành nửa tháng, nửa tháng sửa thành một tháng, sau đó là nửa năm, một năm…

Bất quá vấn đề con số trên, hai người tự nhiên ai cũng không tính toán.

Lại sau đó…

“Ta đã về. Ừ? Ngươi đâu rồi?”

“Về rồi? Mình đang làm việc nhà.”

“Làm cái gì?” Tiểu Hắc kinh hãi, vội vàng chạy qua. Ừ, chưa sao, không có một sàn đầy nước, xem ra máy giặt còn tốt, lò vi sóng cũng không có nổ tan tành.

Chẳng qua…

“Mình đang rửa bàn phím a, xem mình cón nhớ gỡ ra để rửa, rất lợi hại chứ.” Tiểu Bạch như tranh công nói.

“…” Ngươi tháo ra còn đem đồ bỏ vào…

“Còn có con chuột, cực khó gỡ a…” Tiểu Bạch than phiền.

“… Rất khó gỡ ra, ngươi vất vả rồi.” Con chuột quang mới mua…

Quên đi, người này vui vẻ là tốt rồi.

Sau cùng…

“Tiểu Bạch a, đến ngày mai ta với ngươi ở chung được một năm rồi.”

“Mình biết, hi hi, quà tặng sớm chuẩn bị xong rồi.”

Sói xám vì thế lộ ra nụ cười chảy nước dãi. Tuy rằng nói người này từng bảo cậu ta là thẳng, nhưng mà cùng ở lâu như vậy, dường như cậu ta cũng ít nhiều có thể tiếp nhận được rồi, bây giờ xuống tay… dù sao cũng không vấn đề gì chứ?

Ngày hôm sau.

“Giáo trình Windows, kỹ xảo QQ… Đây là cái gì?” Loại sách lừa trẻ con này, Tiểu Bạch cầm tới làm cái gì?

“Cho bạn a, quà tặng kỉ niệm tròn một năm.” Tiểu Bạch rất vui vẻ nói, “Không cần cảm ơn mình đâu, mình thấy bạn thường xuyên dùng cái kia xấu xấu gọi là dos gì đó, còn luôn không cần QQ nói chuyện phiếm mà là dùng notepad xấu như thế, mới đặc biệt mua cho bạn.”

“…” Không thể nhịn được, kéo người, tiến vào phòng ngủ.

Tiểu Bạch vẫn luôn rất thuần khiết, đối với vật thể hình vòng kỳ quái kia còn tò mò nửa ngày, nghiên cứu nó rốt cuộc là bong bóng hay là cái gì. Mãi đến khi chịu đến đau thương mới biết được…

Hóa ra đây là phương pháp… trong truyền thuyết…

Hóa ra đây là… trong máy tính bảo là rất lợi hại, sau đó có chút kì quái…

“Đừng, phía sau tới giống như con cẩu cẩu a…”

“Vậy phía trước?” Tiểu Hắc lúc này kiên nhẫn mười phần.

“Giống con ếch…”

“Vậy ngồi đi.” Tiểu Hắc lắng nghe.

Làm được một nửa, Tiểu Bạch cuối cùng cười một tràng: “Giống gấu túi a… A!”

Tiểu Hắc thẹn quá hóa giận dùng sức, rốt cuộc trừ bỏ tiếng kêu của cái tên ồn ào này.

Câu nói của Tiểu Bạch trước khi mơ mơ hồ hồ ngủ là

“Thực sự rất giống…”

PS cuối cùng…

“Ách, chặt rồi, chen vào không lọt.”

“Bên kia, không đúng…”

“Hình như là rộng quá rồi…”

“Rút ra rồi lại cắm vào?”

“Không… À… Có phải cần dầu bôi trơn không?”

Tiểu Hắc vẫn là ngừng điều khiển từ xa, từ nhà bếp chạy đến.

“Ngươi ngu đần! Lỗ này là dây nối điện thoại, này là gờ cắm usb! Dây nối mạng phải cắm ở chỗ này!” Còn cái gì dầu bôi trơn, may mà gã nghĩ ra.

Bị mắng… Tiểu Bạch ủy ủy khuất khuất rưng rưng nhìn về phía Tiểu Hắc, nhìn gã đến ngây ngẩn ra.

Sau đó cúi người xuống hôn Tiểu Bạch, sau đó lăn lăn lăn trên sàn nhà.

Sau đó…

“Đồ ăn khét rồi…”

Sự thật chứng minh, đúng là có thể lây truyền…

Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch · HOÀN



[1] Lý Ngân Hà – Li Yinhe (李银河) là một nhà xã hội học và tình dục học người Trung Quốc, ủng hộ quyền bình đẳng cho người đồng tính.

Bà có rất nhiều tác phẩm về vấn đề tình dục, trong đó có cuốn《同性恋亚文化》(Subculture of Homosexuality), China Today Press, 1998 (tạm dịch: Tiểu Văn Hóa Đồng Tính Luyến Ái) —— là tác phẩm được nhắc tới ở đây.

Lý Ngân Hà đã và đang tích cực trong việc kêu gọi sự thông cảm cho những phương thức tình dục không truyền thống ở Trung Quốc. Bà cho rằng quốc gia đang trải qua một cuộc cách mạng giới tính De facto (được thực hành nhưng không có luật định), và khuyến khích mọi người xem xét lại những thái độ truyền thống đối với tạp hôn (có nhiều bạn tình) và đồng tính luyến ái. Bà kiến nghị không xét tội truy hoan (quan hệ nhiều người) và mại dâm (đều hiện thời là phạm pháp ở Trung Quốc). Bà còn cho rằng chế độ một vợ một chồng là quyết định cá nhân của cặp đôi, không nên do ép buộc bởi luật pháp và áp lực xã hội.

(Nguồn tham khảo: http://en.wikipedia.org/wiki/Li_Yinhe)

Thấy hứng thú với lối suy nghĩ cùa bà này  ~