Bạch Dương - Ngôn

Chương 17




Cô nói rất bình thường, như thể đang hỏi Trần Kính lời giải của một bài toán. Trần Kính nghẹn ngào, vô tình để tay cô thoát ra ngoài.

Nghê Thanh Gia lại cầm dương v*t nóng bỏng của anh, mơ hồ cảm nhận được ẩm ướt bên trong, cười nói: "Thích như vậy còn muốn cự tuyệt?

"Bật đèn nhé? Xem bây giờ cậu trông thế nào." "Căng quá, quần cậu sắp rách rồi, Trần Kính."

Không cần bật đèn, Trần Kính cũng biết tình cảnh của mình. Anh thật sự muốn bắn.

Tay cô chạm vào rất thoải mái, nhưng sức hơi yếu. Trần Kính muốn đẩy cô ra nhưng nội tâm mách bảo rằng không nên làm như thế.

Trần Kính lại ngửi thấy mùi thơm trên người Nghê Thanh Gia, hoặc mùi thơm đó vốn dĩ chưa vơi đi, vây chặt lấy anh như đôi tay của cô vậy.

Trần Kính gần như bị cô làm cho choáng váng.

Có người nói chập tối dễ gặp ma, vì sao giờ này trời đã tối hẳn rồi mà Trần Kính vẫn gặp?

Gặp tâm ma của chính mình.

Trên chóp mũi có một tầng mồ hôi, kính cận sắp mờ sương. Cái này không quan trọng.

Trần Kính gian nan hỏi ra vấn đề anh quan tâm nhất: "...Tại sao lại là tớ?" Nghê Thanh Gia nhanh chóng trả lời: "Bởi vì tớ thích cậu."

Trần Kính không cảm thấy vui vì lời nói của cô, Trần Kính chỉ cảm thấy khó chịu.

Cơ thể, trái tim, mọi thứ đều khó chịu.

Tần suất trêu ghẹo của Nghê Thanh Gia càng lúc càng nhanh, Trần Kính không khỏi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng nức nở khó phát hiện, hỏi cô: "Cậu đang chơi đùa với tớ ư?"

Nghê Thanh Gia không giúp Trần Kính đến cùng, cô đè g.ậy th/ịt thẳng đứng xuống, kẹp nó vào giữa hai đùi mình, xoa bóp Trần Kính vài cái, ngọt ngào nói: "Đúng, tớ đang chơi đùa Tiểu A Kính."

Động tác của cô rất giống quan hệ tình dục.

Trần Kính hoàn toàn không thể chịu đựng được, cúi đầu cam chịu, mượn chân của Nghê Thanh Gia để giải phóng cho hạ thân của mình, nơi đó sưng tấy đến mức khiến anh phát điên.

Lý trí vỡ vụn, cuối cùng rơi xuống hang sâu tăm tối.

Trần Kính liều mạng đẩy vào sâu trong cô, cho dù anh cọ xát như thế nào cũng không thể làm nó thoải mái bằng Nghê Thanh Gia. hltm

Bị dục vọng chi phối, Trần Kính nghe thấy chính mình nói, "Giúp tớ."

Những ý nghĩ xấu xa lan ra một cách trần trụi, không giống anh một chút nào.

Trần Kính cảm thấy mình đã bước vào một đầm lầy, vô số hơi ấm bao trùm lấy anh, sự ngọt ngào bủa vây. Biết đây là cấm địa, anh vẫn nguyện ý sa vào.

Trần Kính thậm chí còn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó Nghê Thanh Gia lấy trộm táo từ vườn địa đàng và đưa cho anh, anh sẽ gọt sạch vỏ và để lại phần ngọt ngào nhất cho cô.

Trần Kính thật sự điên rồi.

Anh nuốt nước bọt, cổ họng cô khô khốc, chỉ lặp lại hai từ: "Giúp tớ..." "Sao từ đầu không nói vậy luôn đi."

Nghê Thanh Gia tự hào chiếm thế thượng phong, thân mật hỏi Trần Kính: "A Kính muốn tớ dùng tay, hay kẹp bằng chân?"

Đợi vài giây, không có câu trả lời. "Nói chuyện."

Cuối cùng Trần Kính nói: "Tay..."

Nghê Thanh Gia nắm lấy vật cứng như mong muốn của anh, nhưng vẫn không thò tay vào mà chỉ vuốt bên ngoài, tay kia cầm tay Trần Kính đặt sau lưng mình.

"Trần Kính, ôm tớ."

Hai tay Trần Kính ôm lấy eo Nghê Thanh Gia, vùi cái đầu đen của mình vào cổ cô, khi anh hô hấp, hơi nóng bốc lên, mắt kính đọng đầy hơi sương, vì không nhìn thấy nên anh càng cảm nhận rõ những biến hóa của cơ thể mình. hltm

Đôi tay nhanh nhẹn đó di chuyển lên xuống, Trần Kính tập trung toàn bộ sự chú ý vào giữa háng, nhắm mắt lại, khóa chặt lông mày, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn theo chuyển động của Nghê Thanh Gia.

"Đã có ai từng nói với cậu rằng giọng cậu rất hay chưa?" Nghê Thanh Gia lẩm bẩm, "Tớ bị hơi thở của cậu làm cho ướt rồi."

Trần Kính sửng sốt một chút, đè nén không chịu nói ra.

Nghê Thanh Gia đột nhiên dùng sức chà xát nó hơn chục lần, tay bên kia mân mê cục thịt tròn bên dưới, Trần Kính khó chịu khịt mũi.

Cô biết Trần Kính sẽ sớm lên đỉnh, vậy nên cô đã cố tình chặn lỗ q.uy đ/ầu. "Kêu đi." Nghê Thanh Gia cũng động tình, giọng nói mê người.

Trần Kính đánh chết cũng không hé một tiếng.

Nghê Thanh Gia không buông tay, không bỏ cuộc cho đến khi nào nghe thấy anh rên lên mới thôi.

Cô đổi cách khác, mềm mại nhỏ giọng thì thào: "A Kính, tớ muốn nghe."

Cái đầu trên cổ cô lúc lắc, Trần Kính run rẩy thở dốc bên tai cô, kiềm chế hết sức, nhưng lại là sự giải thoát lớn nhất của anh.

Tim Nghê Thanh Gia lỡ nửa nhịp.

Có trời mới biết Trần Kính lúc này gợi cảm đến nhường nào.

Cô đột nhiên vui mừng vì Trần Kính là một chàng trai ít nói, điều này khiến mỗi tiếng ngâm nga của anh đều rất quý giá. Hơn nữa, đây là thanh âm độc quyền mà chỉ cô mới có thể nghe được.

Động tác trên tay Nghê Thanh Gia lộn xộn, nhớ mình đã chặn anh được một lúc, sợ anh sẽ chết ngạt bèn nới lỏng tay và xoa nhẹ hai lần, thế này đối với Trần Kính đã là quá đủ.

Trần Kính ôm eo Nghê Thanh Gia, nặng nề kêu lên.

Cơn ngứa ngáy vô tận không tìm được lối thoát bùng phát biến thành khoái cảm ngập đầu. Như một cơn mưa lớn đã ủ từ lâu, trút xuống làm ướt đẫm mọi ngóc ngách.

Anh bắn.

"Á... A Kính, cậu đụng trúng vết bầm trên lưng tớ rồi, đau quá." Nghê Thanh Gia sờ soạng gáy Trần Kính, eo cô bị anh siết chặt.

Lý trí còn sót lại bảo Trần Kính buông ra, nhưng anh không muốn buông hoàn toàn bèn cẩn thận bám vào sườn eo Nghê Thanh Gia, quay đầu hôn lên tóc cô.

Nghê Thanh Gia cảm thấy cái đầu trên vai mình khẽ run lên, bên tai truyền đến âm thanh nức nở vang động, như một dòng điện nhẹ nhàng xoa bóp màng nhĩ cô.

Muốn đẩy anh ra để xem chuyện gì xảy ra nhưng Trần Kính không chịu, cương quyết bám chặt Nghê Thanh Gia, không cho cô rời đi.

"Nè, cậu đang phê đó hả?"

Trần Kính trở về trạng thái không nói lời nào.

"Trần Kính, đừng nói với tớ là cậu đang khóc đấy nhé." "Không."

Vừa dứt lời, anh liền sụt sịt.

"Cậu..." Nghê Thanh Gia sắp bị sự đáng yêu của Trần Kính làm cho ngây người, "Sao lại khóc?"

"Không khóc."

Thanh âm này rất bình thường.

Nghê Thanh Gia không tin: "Ồ, tớ xem nào." Trần Kính không nói gì.

Nghê Thanh Gia chắc chắn: "Cậu vừa khóc."

"Không có." Trần Kính nhắm mắt lại, đắm chìm trong dư vị cao trào, nhẹ nhàng nói: "Để tớ ôm cậu một chút."