Bạch Đạo Sư

Chương 76: Nghi Âm




Vạn Vân Phong ngồi trên người con quỷ, khóa tay nó lên trên đầu, tay còn lại bắt đầu vung đấm. Trong một thoáng ngừng tay khi thấy vẻ mặt hoảng hốt ấy, nhưng việc gì cần làm thì vẫn phải làm. Vạn Vân Phong tung nắm đấm. Đứa trẻ 14 tuổi gào khóc thảm thương nghe nảo lòng.

- "đại nhân tha mạng, tiểu nhân không dám nữa, xin đại nhân tha mạng ...oa oa oa..."

Nắm đấm vẫn tung ra, nhưng khuôn mặt Vạn Vân Phong nhăn nhó. " Vậy là con quỷ này lúc còn sống bị người khác bắt nạt như cái cách hắn ta bắt nạt sao?" .

"Bốp... bốp... bốp..." Liên tục 48 đấm đánh ra trong hoảng loạn của con quỷ. Vạn Vân Phong lúc này ngưng tay một chút mà nói.

° "ngươi sinh ra đã là đàn ông, thế mà giả nữ đi lừa gạt người khác đó là một tội. Phận trời sinh nam nhân mà đòi làm nữ là chống lại sự sắp đặt của ông trời, đó là hai tội. Sinh ra làm con trai nối nghiệp cha, lại từ bỏ không báo hiếu cha mẹ kế nghiệp tổ tiên là tội thứ ba. Ba tội đó đều là tội nặng, nay ta siêu thoát cho ngươi, xuống địa ngục chịu tội đi "

" BỐP..." dứt lời tung liền cú đấm uy lực, đây là cú đấm kết thúc trong chuỗi quyền của hắn. Có gì đó không đúng, khuôn mặt con quỷ vẫn vô cùng kinh hãi, thế nhưng đối tượng vẫn chưa siêu thoát. Vốn dĩ linh hồn nam nhân có bảy điểm quan trọng. Quyền pháp siêu thoát thì chỉ cần đánh vào bảy điểm đó 7x7 tổng cộng 49 quyền là hoàn thành, thế nhưng tại sao linh hồn này vẫn bị kẹt mà chưa siêu thoát? Vạn Vân Phong lẩm bẩm "không thể nào, có gì đó rất không đúng" . Hắn nhìn tiểu Hạ đang run rẩy vì sợ hãi, cảm giác trong lòng thấy khó chịu. Hắn buông tay tiểu Hạ ra, hai tay tóm lấy đầu tiểu quỷ, nhìn thẳng vào mặt nó mà nhăn nhó nói.

° " ta phải kiểm tra lại ngươi một chút, ngươi chịu khó thêm một lúc nữa vậy"

Dứt lời lập tức bật dậy lấy chân đạp mạnh vào bụng con quỷ, hai tay tóm đầu kéo mạnh, xé toạc linh hồn ra khỏi cái xác kia. Một tiếng "XOẸT..." vang lên, quỷ hồn bị xé khỏi quỷ xác tạo nên âm thanh như xé ngàn tờ giấy cùng lúc vậy. Quỷ xác mất quỷ hồn thì bắt đầu phân hủy, tiếng "xèo... xèo...." cùng với làn khói thối bốc lên, thoáng chốc quỷ xác chỉ còn lại bộ xương trắng. Quỷ hồn bị Vân Phong túm đầu treo lủng lẳng, ánh mắt kinh hãi càng kinh hãi hơn. Nó run lên bần bật trong sợ hãi mà không dám chống cự, trông thật sự thê thảm. Nhưng vấn đề không chỉ có thế, vấn đề ở đây là chất liệu quỷ hồn.

Thế giới vạn vật tồn tại hai thứ đối lập nhưng không thể không cuốn lấy nhau. Hai thứ đó là trời và đất, ánh sáng và bóng tối, nam và nữ, âm và dương.... gọi là lưỡng nghi. Linh hồn con người được kết cấu bởi lưỡng nghi, do trời đất hình thành. Sinh khí nam nhân được gọi là dương khí, và linh hồn của nam nhân được cấu tạo từ chất liệu dương của lưỡng nghi. Vạn Vân Phong nhìn chòng chọc vào linh hồn trước mặt, hình thái bên ngoài rõ ràng là đàn ông nhưng chất liệu lại được hình thành từ âm nghi, tức là linh hồn nữ tử, vậy là làm sao?. Hắn nhớ lại lời kể về việc con quỷ này hút dương khí đàn ông, ban đầu hắn không tin. Nếu là quỷ nam thì phải đi hút sinh khí của nữ mới đúng, chứ hút dương khí của nam thì được lợi ích gì đâu. Âm dương bổ sung, dương dương xung khắc, việc con quỷ này hút dương khí đàn ông chứng tỏ linh hồn của nó là thể âm nghi.

Vạn Vân Phong suy nghĩ. Theo lý thuyết thì những linh hồn âm nghi sẽ đầu thai thành nhi nữ, còn dương nghi sẽ đầu thai thành nam nhân. Nhưng trong lúc đầu thai đã xảy ra một lỗi gì đó khiến cho âm nghi đầu thai thành nam nhân và ngược lại, dương nghi đầu thai thành nữ nhân. Từ cái lỗi này mà hình thành nên những cá nhân đồng tính. Vậy việc nữ thích nữ hay nam thích nam đó là lỗi của việc "trời đất không vẹn toàn" đây sao? Hắn trước giờ hay nghe câu "trời đất còn không vẹn toàn, huống chi con người" , nay mới tận mắt chứng kiến.

Linh hồn này rõ ràng là linh hồn nhi nữ với hình dáng nam nhân. Vạn Vân Phong buông đầu của tiểu Hạ ra, hắn chuyển sang nắm tay và thái độ cũng dịu dàng hơn. Hắn nhớ lại lúc nãy hắn đánh tiểu Hạ thô bạo như thế nào. Cái lúc hắn đấm vào háng người ta, chụp cổ vật xuống nền, rồi ngồi lên đấm người ta túi bụi. Nghĩ đến lúc này cảm giác như mới bạo hành một thiếu nữ 14 tuổi khiến hắn nhăn nhó khó chịu lắm.

Trước đây hắn rất khinh thường bọn đồng tính, cho rằng lũ ấy là một đám bệnh hoạn, nhưng bây giờ suy nghĩ của hắn đang có sự chuyển biến dữ dội. Việc những người đồng tính động lòng với những người cùng giới tính đâu phải là lỗi của họ, là lỗi của hệ thống đấy chứ. Có thể những người đồng tính cũng không muốn bản thân mình đồng tính chút nào, nhưng cảm xúc của họ là từ bên trong sâu thẳm linh hồn mà ra, đâu có phụ thuộc vào ý chí của họ. Đồng tính có lẽ là một tai nạn , và thay vì cảm thông chia sẻ với người không may thì con người lại quay sang chì chiết lăng mạ họ, xa lánh xua đuổi họ. Trong số những người khinh thường xa lánh họ đã có hắn, có Vạn Vân Phong trong đó.

Vạn Vân Phong cảm thấy hối hận, hắn vỗ về tiểu Hạ một cách nhẹ nhàng.



° " ngươi yên tâm đi, ta không thô bạo với ngươi nữa đâu. Bây giờ theo ta ngồi xuống đây"

Nói xong thì dắt linh hồn đó đến bàn, cùng ngồi xuống ghế. Tiểu Hạ bây giờ chỉ còn quỷ hồn, lặng lẽ theo Vân Phong mà yên vị, lúc này vẫn còn run rẩy mà hỏi.

- " công tử không đánh ta nữa chứ?"

Vạn Vân Phong nhìn linh hồn âm nghi trước mặt mình, hắn không trả lời trực tiếp, chỉ mỉm cười dịu dàng nói.

° " được rồi tiểu cô nương, yên tâm đi, đừng sợ nữa"

Tiểu Hạ khựng người ngơ ngác, dòng nước mắt ứa ra. Dù tiểu Hạ chỉ còn là linh hồn, Vạn Vân Phong vẫn đưa tay áo lên lau nước mắt mà dịu dàng hỏi.

° "tiểu cô nương vẫn giận ta vì đã đánh cô nương sao? Tha thứ cho ta, ta sai rồi"

Tiểu Hạ đang sụt suỵt, khẽ lắc đầu trong nước mắt.

- " không, công tử không sai gì cả. Chỉ là ta đa cảm mà thôi. Trước giờ người ta biết thân phận của ta đều chỉ mỉa mai lăng mạ, nhưng chỉ có công tử không kỳ thị, vẫn gọi ta một tiếng là tiểu cô nương, khiến ta cảm thấy rất ấm áp"

Trong cơn đói cùng cực thì dù chỉ một miếng thịt cũng làm người ta sướng vui, trong cuộc sống đầy rẫy sự mỉa mai lăng mạ thì một lời nói dịu dàng của người đàn ông trước mặt cũng đã chạm đến trái tim của linh hồn bé nhỏ. Vạn Vân Phong mỉm cười hiền từ. Hắn lúc này nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay tiểu Hạ mà vỗ về.

- " được rồi, cô nương có tâm sự gì muốn nói thì hãy nói ra đi, có tâm nguyện gì chưa làm thì để ta làm giúp. Cứ nói ra đi, đừng ngại" .

Tiểu Hạ ngước nhìn Vạn Vân Phong với hai hàng lệ chưa khô, trong giây phút này cảm giác ấm áp và hạnh phúc . Cảm giác hạnh phúc dường như từ trong lòng tỏa ra lan tỏa khắp căn phòng bé nhỏ.