Khúc Thừa Dỗ bỏ chạy ra ngoài, hắn leo lên con ngựa của mình mà chạy một mạch hơn mười dặm, trong vô thức đến ngay cánh đồng mà hắn và Xuân nhi gặp nhau lần đầu tiên. Trưởng binh Hửu Hoàng chạy ngay sau lưng hắn, nhưng hắn có vẻ không quan tâm. Khúc Thừa Dỗ xuống ngựa, hắn dạo bước đi trên cánh đồng cỏ đầy kỷ niệm. Cảnh vật vẫn như vậy, chỉ có người xưa là không còn, trong lòng Khúc Thừa Dỗ đã nhung nhớ càng nhung nhớ hơn. Hắn cứ thế bước đi trong dòng ký ức tuổi thần tiên, trong những kỷ niệm đẹp đầy hồn nhiên của tuổi trẻ. Trưởng binh Hửu Hoàng lặng lẽ đi theo sau không nói. Khúc Thừa Dỗ bất chợt dừng lại, đôi môi nở một nụ cười xa xôi mà chỉ vào một bụi cỏ rồi nói.
- " trưởng binh, ông biết không? Đây chính là nơi ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, chính là nơi này"
Trưởng binh nghe thiếu chủ nói đến người ấy thì tâm trạng rất không vui. Với toàn bộ người Khúc gia mà nói thì Xuân nhi không khác gì kẻ thù. Thế nhưng Khúc Thừa Dỗ hoàn toàn khác, hắn vẫn nhìn vào bụi cỏ ấy, hai tay ôm lấy nhau và siết chặt, hoài niệm về quá khứ xa xăm.
- " ôi thời gian trôi nhanh quá, thoáng cái đã mười năm rồi. Hồi ấy ta còn là một đứa trẻ mười tuổi, còn nàng thì mới chỉ tám tuổi. Bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi"
Nói đến đây thì trở nên tự sự, tự chìm đắm trong quá khứ êm dịu. Trưởng binh lúc này cảm thấy khó chịu lắm, hắn nhăn nhó mà đánh thức giấc mơ của thiếu chủ.
- " thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thiếu chủ quá u mê rồi. Ả nha đầu đó thứ nhất là có trăng quên đèn, được tên tiết độ sứ để ý thì lập tức bỏ rơi tình nghĩa tám năm với thiếu chủ, đó là bội tình. Thứ hai là đã có hẹn ước với người khác mà bội ước theo kẻ quyền quý, đó là bội nghĩa. Thứ ba là lấy oán báo ơn, Khúc gia ta có ơn cứu mạng với ả, ả ta lại ném trả cho Khúc gia ta một nỗi nhục to lớn, đó là vô ơn. Một kẻ bội tình bội nghĩa bội ơn như vậy mà thiếu chủ vẫn còn yêu thương, vẫn cho rằng ả ta tốt đẹp? Thứ cho thuộc hạ một lần nữa nói thẳng, thiếu chủ NGU SI "
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Khúc Thừa Dỗ nghe xong thì trợn mắt tức giận, trong lòng lửa giận đùng đùng. Hắn tức giận vì bị chửi thì ít mà phẫn nộ vì người yêu bị lăng mạ thì nhiều. Hắn quay phắt sang trưởng binh mà gào lên.
- " CÂM MỒM, TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI NÓI XẤU NÀNG "
Trưởng binh thở dài chán nản , lắc đầu một cái.
- " thiếu chủ cấm được thuộc hạ, liệu có cấm được người trong thiên hạ hay không? Cả Đại La này ai cũng biết chuyện, chỉ có thiếu chủ là u mê bất chấp "
"BỐP..." Khúc Thừa Dỗ vung tay tát thẳng vào mặt trưởng binh. Hai tay túm lấy cổ áo, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc. Hắn gào vào mặt thuộc hạ một cách tuyệt vọng.
- " nàng không có, chắc chắn là có ẩn tình. Chỉ khi gặp được nàng và xác nhận lại, bằng không thì tất cả đều là giả dối "
Trưởng binh Hửu Hoàng bậm môi, đôi mắt buồn hiu. Hắn thấy thiếu chủ u mê bất ngộ như vậy thì cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng là tuyệt vọng theo một cách khác. Bất ngờ lúc này có tiếng nói nữ tử cất lên.
- " Dỗ ca, có phải huynh đó không?"
Trong khoảng khắc âm thanh quen thuộc phát ra, cảm giác như không gian lắng đọng lại, những ký ức từ sâu thẳm trong tim ùa về. Khúc Thừa Dỗ từ từ quay lại nhìn, trước mắt hắn là một mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc cột cao bạc trắng cùng với bộ đồ thư sinh màu trắng, nàng đang mỉm cười dịu hiền với hắn. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy , dù mái tóc đổi màu nhưng chắc chắn hắn không nhầm lẫn được, chính là người con gái ấy. Khúc Thừa Dỗ lững thững đi lại,đôi mắt nhòe lệ. Hắn gạt vội nước mắt để có thể nhìn mỹ nữ trước mắt rõ hơn, nghẹn ngào nấc lên.
- " Xuân nhi, là muội đó sao, thật sự là muội sao?"
Mỹ nhân đó nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc, khẽ e ấp gật đầu. Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy phản ứng quen thuộc đó, hắn vui mừng la lên.
- " Xuân nhi của ta, nàng trở về rồi..."
Khúc Thừa Dỗ dang rộng hai tay lao đến , muốn ôm trọn lấy người thương vào lòng, nhưng bất ngờ trưởng binh lao lên cản lại. Khi nhìn thấy Xuân nhi, trưởng binh đã giật mình tự hỏi " nữ tử này xuất hiện từ lúc nào mà mình không nhận ra?" . Khi nhìn thấy thiếu chủ lao đến người phụ nữ ấy, hắn giật mình túm tay thiếu chủ kéo lại, khiến Khúc Thừa Dỗ tức giận mắng.
- " tên nô tài khốn kiếp, ngươi định làm gì thế hả? Buông ta ra, để ta đến với Xuân nhi "
Mặc kệ thiếu chủ vẫy vùng, trưởng binh siết chặt nắm tay kéo lại mà hét lớn.
- " công tử cẩn thận, coi chừng có cạm bẫy. Ả ta bây giờ là nữ nhân của tiết độ sứ rồi, ôm ả ta coi chừng bị khép tội thông dâm với phu nhân của tiết độ sứ, là tội chết đấy "
Khúc Thừa Dỗ giật mình khựng lại. Trưởng binh lo lắng xung quanh có mai phục, cho rằng đây là cái bẫy do Độc Cô Tởm tạo ra, cho nên tâm trạng phòng bị vô cùng. Khúc Thừa Dỗ tuy không nghĩ như vậy, nhưng chuyện Xuân nhi là nữ nhân của tiết độ sứ là thật, hắn không thể ôm vợ của người khác được. Trưởng binh tuốt kiếm chỉ về phía Xuân nhi mà quát.
- " tiện nhân, ngươi tiếp cận thiếu chủ là có ý đồ gì?"
Xuân nhi nhìn thấy cảnh này thì cười khổ, chẳng biết nói điều gì. Khúc Thừa Dỗ nhìn nữ tử trước mặt, cũng chính là người hắn yêu thương nhất , trong tâm chất chứa ngàn lời muốn nói. Trong ngàn lời yêu thương muốn nói, vẫn có một việc ưu tiên hơn cả.Khúc Thừa Dỗ sực nhớ chuyện hệ trọng, liền lấy ra một cái hộp nhỏ. Hắn mở một cái hộp nhỏ đó và lôi ra một lá thư, tay đưa lá thư về phía người yêu mà hỏi với đôi mắt đầy đau khổ.
- " Xuân nhi, nói cho huynh biết đi. Bức thư này là người khác ép muội viết, không phải là những lời thật lòng của muội, có phải không?"
Khúc Thừa Dỗ tay run run đưa lá thư về phía Xuân nhi, trong lòng sợ hãi . Hắn sợ Xuân nhi sẽ nói rằng "đúng như vậy, đây chính là lời thật lòng của muội" , hắn rất sợ đến nỗi run rẩy. Trưởng binh Hửu Hoàng đứng bên cạnh cũng đang chờ đợi câu trả lời, trong lòng tự nghĩ rằng " tiện nhân này sẽ trả lời sao, và sẽ chối tội như thế nào. Có thể ả sẽ chối, tất nhiên rồi, vì đây là cạm bẫy mà" . Cả hai chủ tớ đều hướng mắt tập trung vào mỹ nữ tóc trắng. Xuân nhi nhìn lá thư mà cười đau khổ.
- " Dỗ ca, huynh cũng biết rằng muội là trẻ mồ côi mà, phải không? Từ nhỏ muội đã sống với dì ghẻ, làm đủ việc nhà, cơm ăn không đủ no thì làm gì được cho đi học. Cả tên mình muội còn không biết viết thì làm sao viết thư được cho huynh?"
Lại một khoảng khắc im lặng, một chiếc lá vàng rụng xuống theo gió cuốn đi. Cả trưởng binh Hửu Hoàng và Khúc Thừa Dỗ đều tròn xoe mắt, ngơ ngác vì những gì mình vừa được nghe. Xuân nhi đúng thật là chưa từng được cho đi học, và đương nhiên là mù chữ.