Bạch Đạo Sư

Chương 557: Đứa Bé Gái Năm Xưa.




Bên ngoài phủ Độc Cô đang yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra, người đi ngang qua lại vẫn cứ bình thường như vẫn thế. Bất chợt một tiếng hét khiến tất cả đều nghe thấy. "Cút khỏi nhà ta ngay lũ mặt dày vô liêm sỉ kia" , tiếng hét ấy đánh động mọi người , khiến những người đứng gần phủ Độc Cô đều hướng ánh mắt vô nơi phát ra tiếng hét. Từ trong phủ , mọi người thấy tên Tân Biên cùng con trai và quản gia của mình chạy một mạch ra ngoài, phía sau là Độc Cô lão phu nhân đang cầm dép đuổi theo bọn chúng. Những tên ấy từ trong phủ lao vút ra bên ngoài đường, chạy như là một bọn trộm bị phát hiện vậy. Ngay khoảng khắc bọn chúng lao ra khỏi phủ, chiếc dép của Độc Cô lão phu nhân cũng chọi theo chúng, bay thẳng ngay vào đầu tên Tân Biên một cái. Chiếc dép rơi xuống dưới đất nằm lăn lóc. Tên Tân Biên quay lại nhìn vào bên trong cổng, ánh mắt thất vọng mà nói.

- " Thúy Nga à , Không chịu thì thôi chứ đâu cần phải hung dữ như vậy ? Chúng ta còn gặp nhau nhiều lần mà..."

Lời nói chưa dứt , cánh cổng phủ Độc Cô đã đóng sầm lại , bên trong đã im lìm như chưa từng có gì. Tân Biên nhìn cánh cổng đã đóng kín , hắn thở dài thất vọng, hạ cánh tay xuống đứng thẫn thờ một lúc. Trước cảnh tượng ấy, những người đi đường bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau.

- " Chuyện gì vậy ? Người kia có phải là tổng binh sứ đại nhân không ? Và ông ta vừa mới bị đuổi đánh ra khỏi phủ Độc Cô à?"

- " đúng rồi, rõ ràng trước mắt như vậy mà còn hỏi à? Không thấy chiếc dép chọi thẳng vào người đối tượng hay sao?"

- " Đúng vậy, nhưng mà tổng binh sứ làm cái gì để bị đuổi đánh như vậy chứ ? Điều này thật khiến người khác tò mò"

- " còn phải nói nữa sao ? Chắc đi vô dâm dê goá phụ bị người ta đánh đuổi khỏi nhà rồi , chứ còn là cái gì nữa chứ ? Ngươi nghĩ ngoài trường hợp đó ra thì còn chuyện gì xảy ra?"

Miệng đời luôn luôn có độ tưởng tượng vô cùng nhạy bén, suy luận có chiều hướng phong phú. Những lời xì xầm như vậy phát ra lọt vào tai Tân Biên, hắn quay phắt lại trừng mắt nhìn một lượt những người đi đường , quát lên một tiếng.

- " lũ dân đen lắm chuyện kia , các ngươi đang xì xầm nói xấu gì ta đấy ? Có tin ta bắt trị tội các ngươi không?"

Tiếng quát nạt to vang như sấm động, khiến bọn dân đen đang bàn tán giật mình. Bọn họ biết rằng không nên chạm tới tổng binh sứ, lập tức tản ra rồi đi mất, không ai dám bàn tán gì nữa. Đám đông người vì thế cũng lãng tránh dần đi, trước phủ Độc Cô bỗng nhiên vắng lặng đến lạ thường. Khi mà không khí đã được tên Tân Biên "thanh lọc" trở nên trong lành hơn, Tân Biên lúc này thở dài một tiếng, vẽ mặt tiếc nuối hiện rõ ra bên ngoài. Hắn cúi người lượm chiếc hài của Thúy Nga, chầm chậm đưa lên vuốt ve trên tay mà lẩm bẩm.

- "Chà, người đẹp hài cũng đẹp nữa, vậy mà vẫn chưa thể đưa về nhà của mình, thật là đáng tiếc. "

Tên Tân lập cũng đến gần cha mình, thở dài một tiếng.

- "Đúng là thật đáng tiếc. Bà ta giữ đứa con dâu ở nhà làm gì chứ ? Không xài thì để người khác xài đi , keo kiệt thì cũng vừa phải thôi."



Hai cha con này nhân sinh quan thật giống nhau, và đều là có vấn đề không bình thường cả. Cả hai cha con này nói chuyện đều rất là ô uế giống như nhau, quả là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bọn chúng nhìn vào trong phủ với đôi mắt còn tiếc nuối, nhưng không có một chút gì thể hiện ra là mình biết xấu hổ cả. Tên quản gia thì khác , hắn cảm thấy mọi chuyện như vậy không vừa ý chút nào, liền lại gần tên Tân Biên ngập ngừng nói.

- " Đại nhân , xin phép cho tiểu nhân nói thật một câu. Đại Nhân đường đường là tổng binh sứ nắm giữ quân đội bảo vệ hoàng cung , chức quan Tam phẩm, cảnh giới Võ Hoàng đầy oai phong . Vậy mà lại để một người đàn bà đuổi đánh như thế , người không thấy xấu hổ hay sao? Còn đâu sự oai phong của một vị quan to lớn nữa?"

Tên tổng quản này thực sự rất không vui vì những chuyện như vậy, nên muốn nói những lời thật lòng ấy . Hắn chỉ nhắc nhở cho hai cha con kia biết là thân phận bọn họ như thế nào, đừng quá luồn cúi mà mất mặt. Thế mà cả hai cha con họ Tân kia đều quay sang nhìn ông ta với ánh mắt bình thường, nhếch mép một nụ cười đểu.

- " Nhà ngươi không hiểu đâu , thật khó để giải thích cho một người ngoại đạo như ngươi hiểu. Chúng ta là "dân chơi đàn bà" , chứ không phải dân chơi "hệ" đàn bà. Đã đi chinh phục phụ nữ mà thất bại thì thôi , chứ chẳng lẽ thất bại rồi ngươi bảo ta cầm đao tới chém người phụ nữ ấy để trả thù hay sao ? Ngươi nghĩ ta là ai chứ?"

Tên quản gia méo mặt , dường như vẫn chưa hiểu được ý nghĩa câu nói của chủ nhân mình. Tân Lập thì khác, hắn là đứa con trai rất giống cha, những lời mà cha hắn nói hắn lập tức hiểu ngay ý. Hắn nhìn thấy tên quản gia khuôn mặt còn đần thối ra, thì lại hướng tên quản gia mà giải thích.

- " Là một người đàn ông theo trường phái dân chơi đàn bà, thì khi đi tán gái mặt phải dày , và không bao giờ có chuyện hận thù với phụ nữ. Nếu tán tỉnh được thì ta hưởng thụ, mà nếu không chinh phục được thì thôi, chứ không có chuyện như đám tiểu nhân hèn kém ghi thù với cả một người phụ nữ, đó không phải là bản chất của đàn ông."

Vừa nói vừa đưa tay và đặt vào giữa hai chân mình , nhấc nhẹ lên hướng về quản gia như thể hiện rằng mình sở hữu một bảo mật to bự, thứ bảo vật mà chỉ có người đàn ông mới sở hữu.

Tên quản gia thấy thế thì im lặng, thật sự hắn chẳng còn biết nói gì nữa. Tân Lập lại quay sang cha mình, vẻ mặt tiếc nuối và trong lòng còn điều gì đó chưa cam tâm, ngập ngừng hỏi.

- "Phụ thân à , chẳng lẽ bây giờ đầu hàng luôn rồi ? Không lẽ người thực sự bỏ qua phi vụ này?"

Tân Biên ánh mắt vẫn nhìn về hướng phủ Độc Cô, liếm mép mỉm cười.

- " Không đâu, làm gì có chuyện ta bỏ qua. Người đàn bà này ta đã nhắm rồi , thì ta nhất định phải chơi cho bằng được, tuyệt đối không có chuyện bỏ cuộc bây giờ. Chỉ là lúc này mọi chuyện chưa thuận lợi, tạm thời chúng ta rút lui , nhưng vài ngày nữa lại tới. Biết đâu được trước mặt mọi người bà ta xua đuổi, nhưng trong lòng đã thầm chấp nhận rồi thì sao?"


Nói đoạn quay sang nháy mắt với thằng con một cái. Thằng con nghe vậy thì cười híp mắt , gật đầu lia lịa.

- " phải đó , phải đó . Có thể là như vậy, chứ cha con ta phong độ thế này , hai người phụ nữ góa kia làm sao có thể chống cự được sức hấp dẫn này cơ chứ?"

Tân Biên nghe vậy cũng thích lắm, gật đầu một cái.



- " con nói không sai, chính là như vậy. Hai người phụ nữ ấy đã siêu lòng trước cha con ta rồi , nhưng trước mặt bao nhiêu người thì họ e thẹn không dám nói ra mà thôi . Vậy thì vài bữa nữa cha con ta quay lại , lần đó nhất định sẽ chơi được hai người phụ nữ kia, có đúng không?"

Tân Lập cười híp mắt, ưỡn ngực sung sướng gật đầu.

- " vậy đều nghe theo ý Phụ thân, vài bữa nữa chúng ta quay lại hưởng thụ thành

quả"

Mèo khen mèo dài đuôi , cha con tự khen nhau rồi cười khoái chí, bọn chúng quay lưng bước đi. Bọn này không biết đúng là ảo tưởng thật, hay là chỉ nói chơi cho vui. Nhà đó chỉ có một góa phụ, chứ Diệp Lan có phải góa phụ đâu? Làm gì có người mẹ nào đem con dâu gả cho người khác , trong khi con trai mình vẫn còn đang sống đó. Tuy là như vậy , nhưng mà bọn chúng vẫn cứ thích thú với những lời nói của mình. Ba tên ấy bước đi chậm chậm về lại phủ tổng binh sứ , trên đường vẫn còn trầm ngâm suy tính. Tân Lập sực nghĩ đến điều gì đó, hướng cha mình mà hỏi.

- " Phụ thân à , con nghe nhà Độc Cô còn có một đứa con gái , đứa bé sở hữu mái tóc màu xanh lam ấy , sao mà vô không thấy đâu nhỉ?"

Tân Biên mỉm cười , khuôn mặt vẫn cứ phơi phới, bước chân đủng đỉnh.

- "À, là đứa bé gái 5 tuổi đó hả. Chắc là chạy đi chơi đâu đó rồi , đúng là đã lâu rồi ta chưa thấy nó. Nếu mà ta lấy Thúy Nga về làm vợ , chắc có lẽ cũng sẽ nuôi thêm một đứa trẻ 5 tuổi vậy"

Tân Lập nghe vậy thì bật cười , vẫn ngẩng cao đầu như cha mình mà gật đầu.

- " Người nói gì vậy, chứ chẳng lẽ tổng binh sứ oai phong mà lại không thể nuôi được một đứa trẻ con sao ?"

Bọn họ nói chuyện với nhau sảng khoái, nhưng chỉ có tên tổng quản lúc này thấy điều gì đó mơ hồ. Hắn lúc này bước lên trước, hướng hai cha con mà lắc đầu.

- " Lão gia à, công tử à . Hai người có nhầm lẫn gì không vậy? Đứa bé 5 tuổi là chuyện của 10 năm về trước rồi. Nếu theo lý mà nói , đứa bé gái 5 tuổi ấy bây giờ đã là 15 tuổi , là thiếu nữ trưởng thành mới đúng. Không lẽ suốt 10 năm qua đứa trẻ ấy không xuất hiện trước mặt người khác sao?"

Lời của tên quản gia vừa xong, hai cha con kia khựng người đứng lại , quay phắt sang nhìn hắn. Quả thật là như vậy , sao điều cơ bản như thế ấy mà bọn họ vẫn có thể quên được nhỉ? Độc Cô Yên Nhiên bây giờ phải là thiếu nữ 15 tuổi rồi mới đúng chứ , vậy mà suốt 10 năm qua không thấy mặt đứa bé gái ấy đâu, là nghĩa làm sao?