Bạch Đạo Sư

Chương 49: Chén Cơm Ngon Nhất





Ngôi nhà của Xuân nhi là một ngôi nhà bình thường như bao nhiêu ngôi nhà khác, không giàu có cũng chẳng nghèo nàn, thế nhưng Xuân nhi lại mặc một bộ đồ rách rưới.

Về đến nơi, Xuân nhi níu vị khách của mình lại mà dặn dò.- " huynh, mẹ ghẻ ta khó tính, không cho phép muội dẫn người lạ về đâu.

Huynh bây giờ ở tạm bụi chuối ngoài này, lát nữa muội đem cơm ra cho"Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì cũng thuận theo, núp mình trong bụi chuối mà nhìn theo bóng dáng Xuân nhi đi vào.

Nhìn bóng hình bé nhỏ của bé gái tám tuổi ấy, sao lại phải vất vả lao động quá nhiều.

Bước chân bé nhỏ của em đã phải làm nhiều việc, em dắt trâu vào chuồng, làm những công việc thường ngày.

Khúc Thừa Dỗ cảm thấy trong lòng thẹn thùng, cậu ở nhà chẳng phải làm gì mà chỉ phải dành thời gian cho việc học, vậy mà còn thường xuyên trốn đi chơi.

Xuân nhi đang làm việc thì có tiếng phụ nữ quát lên.- " con ranh kia đâu rồi, làm việc lề mề như vậy bao giờ mới xong?"Vừa dứt lời, trong nhà bước ra một người phụ nữ vẻ mặt hung ác với cây roi trên tay.

Bà đi thẳng tới vụt vào người bé gái tám tuổi một cách tàn bạo, vừa vụt vừa mắng.- " ranh con hư hỏng, nhờ một chút việc cũng không xong, lười nhác như vậy ai mà chịu nổi hả?"Bé gái tám tuổi im lặng không dám nói, cũng chẳng dám khóc.


Có lẽ việc này xảy ra thường xuyên quá rồi.

Khúc Thừa Dỗ núp ở bụi chuối mà căm phẫn, cậu từ lúc gặp Xuân nhi đến giờ chưa thấy cô bé được nghỉ ngơi chút nào.

Chăn trâu cắt cỏ, về nhà là phải lao vào làm việc, như vậy mà còn bị đánh vì lười nhác ư? Người Giao Chỉ có câu " mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng".

Khúc Thừa Dỗ tựa lưng vào bụi chuối nhẫn nhịn, bởi cậu bé mười tuổi như cậu thì có thể làm được gì?Xuân nhi nhỏ bé phải làm việc liên tục, đến bữa cơm dọn ra cho mẹ ghẻ và con riêng.

Hai mẹ con ăn cơm còn Xuân nhi phải đứng hầu.

Chén cơm ăn hết, mẹ ghẻ lườm mắt nhìn Xuân nhi.- "BỚI CƠM"Xuân nhi vừa nghe vậy thì lập tức cúi đầu " vâng" một tiếng, rồi chạy lại bới cơm vào bát, hai tay dâng lên.- " đây ạ, mời dì"Dì ghẻ cầm bát cơm không quên mắng Xuân nhi thêm vài câu nữa, kiểu như không mắng chửi ăn cơm không ngon.

Cái gì ghẻ thì cũng đều tởm, hiếm khi có trường hợp ngoại lệ.

Không phải không có, mà là rất hiếm.

Bữa cơm ăn xong, lúc này cả mẹ ghẻ và con riêng đều đi nghỉ ngơi.

Xuân nhi chỉ còn lại một bát cơm chan nước mắm và ít cơm thừa cho con chó ở ngoài.

Xuân nhi đem cơm thừa cho chó, em ngó dọc ngó nghiêng không thấy ai, bất ngờ bốc vội vài miếng cơm trước miệng chó, bỏ vội vào mồm nhai ngấu nghiến.

Khúc Thừa Dỗ từ bụi chuối ngoài kia nhìn vào rả rời tay chân, "đến mức độ giành ăn của chó sao?".

Xuân nhi bên trong ăn vội vài miếng, rồi chạy vào lấy chén cơm của mình.

Em ôm chén cơm trên tay, ngó lén xem dì ghẻ ngủ rồi, lúc này rón rén ôm bát cơm ra ngoài tìm Khúc Thừa Dỗ.

Cậu bé quan sát thấy hết, lòng đau nhói.


Xuân nhi chạy ra bụi chuối, hai tay đưa bát cơm cho câu bé, với một nụ cười thiên sứ.- " đây, phần cơm này cho huynh, ăn đi"Khúc Thừa Dỗ nhớ lại nắm cơm lúc sáng, lúc này cậu mới biết nắm cơm đó với Xuân nhi quý giá cỡ nào.

Khúc Thừa Dỗ hai tay bưng chén cơm chan nước mắm, ít ra thì cơm này cũng không khô cứng như nắm cơm nguội lúc sáng cậu ăn, nước mắt ứa ra, cậu bật khóc.- " hu hu hu...ta....!không ăn đâu..."Xuân nhi vẫn nụ cười ngây thơ ấy, nhìn cậu với đôi mắt long lanh.- " sao thế? Không phải huynh rất đói à? Ăn đi"Khúc Thừa Dỗ lắc đầu, đưa chén cơm lại cho Xuân nhi mà nghẹn ngào.- " ta...!ăn rồi...!muội sẽ đói.

Ta không ăn đâu"Xuân nhi không biết là câu bé đã theo dõi mình, hoặc có thể Xuân nhi bị bạo hành quen rồi nên xem đó là việc bình thường, thế nên cô bé không hiểu tâm trạng của cậu bé.

Xuân nhi đẩy chén cơm về phía Khúc Thừa Dỗ mà dỗ dành.- " huynh ăn đi, muội lúc nãy ăn no rồi, cơm nóng này phần huynh"Trái tim Khúc Thừa Dỗ lúc này nghẹn lại.

" Muội lúc nãy ăn no rồi" là cái lúc bốc vội mấy nắm cơm chó đó sao? Khúc Thừa Dỗ nhìn chén cơm chan nước mắm mà không một chút cá thịt nào, cậu đưa về phía trước mà nói.- " cơm này ta ăn không hết, hay là chúng ta cùng ăn đi"Cái gì mà không ăn hết chứ? Một chén cơm cỏn con không đủ một người ăn.

Cậu bé không nỡ ăn nên nói thế.

Xuân nhi nghe vậy thì lại nở nụ cười thiên thần, trong bụng em cũng chỉ có mấy miếng cơm nhai vội, em gật đầu.- " vậy thì...!mình cùng ăn nha "Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mừng lắm, nước mắt vẫn còn ướt, cậu gật đầu lia lịa.

Hai đứa bé nhỏ nhắn này cùng nhau ăn một chén cơm chan nước mắm trong bụi chuối, vừa ăn vừa nhìn nhau cười trông hạnh phúc lắm.

Đối với khúc Thừa Dỗ mà nói thì chưa bao giờ cậu phải ăn bữa cơm vừa ít vừa tệ như vậy, nhưng lúc này cậu lại thấy cơm rất ngon, có lẽ đây chính là bữa cơm ngon nhất trong cuộc đời của cậu.

Bé gái bốc một miếng cho vào mồm nhai, bé trai cũng bốc một miếng, hai bên cứ thay nhau bốc ăn như vậy, thoáng chốc đã hết chén cơm.

Xuân nhi và Khúc Thừa Dỗ nhìn nhau cười, cảm giác trong lòng hạnh phúc và bình yên lắm.


Với Khúc Thừa Dỗ thì hiện tại đang chạy trốn sát thủ, không biết có thoát được hay không, nhưng ít nhất bây giờ là lúc bình yên.

Còn về Xuân nhi thì đây là lúc thảnh thơi hiếm hoi của em.

Lát nữa thôi em lại phải trở về với công việc dày đặc của mình, cùng với sự khắc nghiệt hành hạ của dì ghẻ , vì vậy giây phút thảnh thơi này thật sự quý hóa.

Hai đứa trẻ ngây thơ nhìn nhau cười hạnh phúc, cái hạnh phúc của một đôi chim nhỏ trong hốc đá giữa cơn bão lớn.

Một câu chuyện ngụ ngôn kể về một đôi uyên ương tránh bão.

Khi mà bên ngoài mưa bão gào thét thổi bay và nghiền nát tất cả, có một đôi uyên ương núp trong một hốc đá lưng chừng núi đá.

Mặc kệ tất cả giông tố hiểm nguy, đôi chim dựa sát vào nhau nghỉ ngơi, đó chính là khoảng khắc bình yên nhất.

Ở trong bụi chuối tại một ngôi làng ngoại thành Đại La, có hai đứa trẻ đáng yêu đang vui đùa hạnh phúc, ngây thơ trong sáng chơi đùa mà quên hết cả bão tố bên ngoài..