Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Đạo Sư

Chương 417




Hầu gái kia bị đánh đập thô bạo như vậy, lại bị đuổi đi thẳng mặt , thật bạc bẽo. Vừa đau đớn thể xác mà vừa đau đớn tâm hồn, cô ta lết từng bước chân nặng nhọc rời đi. Hầu nữ đi ra sau nhà, lặng lẽ cầm cây chổi làm việc. Với cái thân đau đớn, hầu nữ quét từng quét một, nước mắt ứa ra theo từng đường chổi. Quá ấm ức , hầu gái không kìm chế được mà vứt luôn cây chổi xuống đất, ngồi bệt xuống nền nhà dựa lưng vào cái cột nhà mà ngồi khóc hu hu. Nước mắt ướt đẫm, hai tay che mặt như muốn giấu đi giọt nước mắt của mình, nhưng không giấu được tiếng khóc than. Tiếng khóc của cô phát ra, dù đã cố gắng khóc thật nhỏ để không ai nghe thấy nhưng không thể, thật sự rất đáng thương . Nguyệt Hằng cũng vừa mới rời khỏi tên chủ y quán, nàng chạy vào bên trong làm việc thì nghe tiếng khóc tức tưởi của hầu gái. Cảm thấy thương cảm cho thân phận người phụ nữ phải chịu cảnh ngược đãi, nàng lặng lẽ lại gần, đứng bên cạnh như để muốn chia sẻ bớt những nỗi đau của sinh mệnh kia. Hầu gái đang khóc, thấy có người đến gần thì ngước đầu nhìn lên. Trong một thoáng thất vọng, người mà hầu gái thấy không phải ông chủ mà là Nguyệt Hằng đang đứng cạnh nhìn, hầu nữ lại ấm ức và khóc to hơn.

- " hu hu hu hu... Ngươi tới đây để cười nhạo ta sao? Ngươi vô đây để nhục mạ tấm thân của ta sao? Ngươi thấy ta như vậy, chắc bây giờ rất hả lòng hả dạ có đúng không?"

Oán giận trong lòng tự nhiên sẽ biểu hiện ra bên ngoài thông qua cử chỉ và lời nói. Nguyệt Hằng khựng người lại, cảm thấy trong lòng buồn rười rượi, nàng nhìn hầu gái kia mà cúi đầu một cái.

- " cô nương hiểu sai rồi, ta không hề có ý đó . Ta không hề cười nhạo cô nương, mong cô nương đừng quá suy nghĩ"

Nguyệt Hằng với tấm chân tình của mình mà trả lời, trong lời nói cảm nhận được nỗi buồn đồng cảm. Hầu gái nghe những lời này thì ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt đẫm lệ đầy vẻ hoài nghi. Nguyệt Hằng nhẹ nhàng cúi người xuống, ghé người gần hầu gái kia mà nhỏ nhẹ.

- " cô nương có đau lắm không? Hãy để ta xem thử vết thương thế nào"

Một cô gái mỏng manh mềm mại như vậy mà bị tên quân y đạp một cái thẳng chân , thật sự rất thê thảm. Cú đạp của một người đàn ông không nhẹ chút nào, để lại vết đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Hầu gái ấm ức, nhìn người trước mặt mà òa khóc. Cô ta bất ngờ xô mạnh Nguyệt Hằng một cái khiến nàng té ra sau, mếu máo mà nói .

- " ngươi đừng đạo đức giả nữa, hu hu.. tất cả chuyện này đều là tại ngươi . Ta đã bị đánh đập như vậy đều là tại ngươi . Ngươi dụ dỗ chủ nhân, khiến ông ấy đánh ta, ngươi còn tới đây giả vờ thăm hỏi ta sao? Hu hu hu... Cút đi, ngươi cút đi..."

Con người thật kỳ lạ, mặc dù biết rõ vấn đề là gì vẫn cố chấp không muốn nhìn nhận. Hầu nữ mặc dù biết rõ mình bị tên quân y kia bội bạc, mặc dù biết rõ rằng người trước mặt không hề có lỗi với mình, nhưng vẫn trách móc. Dù biết như vậy, nhưng cơn ấm ức này không biết đổ đi đâu, lại đổ thừa cho người trước mặt là một người không hề có lỗi . Hầu gái biết rõ ràng Nguyệt hằng chẳng có lỗi gì, nhưng bây giờ chỉ cần có một người để đổ lỗi là đủ rồi. Nguyệt Hằng dường như cảm nhận điều này, nhưng không cảm thấy tức giận mà chỉ thấy thương cảm. Nàng thấy người phụ nữ trước mặt mình đang đau đớn tức giận, không muốn tranh luận nên nhẹ nhàng cúi đầu nói.

- " tôi thật sự rất tiếc, tôi xin lỗi cô nương..."



Nguyệt Hằng cúi đầu, một cái cúi đầu rất thấp như để an ủi người phụ nữ trước mặt. Trong cuộc sống này, con người ta nhiều lúc phải xin lỗi những việc mà mình chưa từng làm, phải nhận lỗi những việc mà mình không hề có lỗi . Trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, đôi khi chúng ta phải xin lỗi không phải vì chúng ta có lỗi, mà là lời xin lỗi này chỉ như một liều thuốc xoa dịu đi nỗi đau trong tâm hồn của người khác. Nguyệt Hằng xin lỗi chỉ vì muốn cho hầu gái kia bớt đi phần nào đó sự ấm ức trong lòng, đó là sự vĩ đại của tình yêu thương. Hầu gái đó tròn xoe mắt, ngạc nhiên trước sự bao dung nhân hậu của Nguyệt Hằng. Cô ta không nói được gì nữa, ngồi lặng im gạt nước mắt. Nguyệt Hằng thấy vậy cũng không nói gì, nàng lặng lẽ đến bên cạnh ngồi xuống gần hầu gái ấy . Cả hai im lặng một lúc, trong một khoảng im lặng như vậy, người ta đang cố gắng trấn tĩnh mà suy nghĩ lại những việc mình đã làm, xem mình làm đúng hay làm sai . Hầu gái trầm ngâm một chút, gạt đi những dòng nước mắt, lau khô mặt mình bằng chính tay áo của mình , lúc này thở dài một tiếng.

- " cô nương thật là nhân hậu, có thể không chấp nhất ta chuyện lúc nãy, còn hạ mình xin lỗi khiến ta thật sự xấu hổ . Tại sao cô nương lại làm như vậy, tại sao cô nương không tới đây sỉ nhục ta như lẽ thường vẫn thế, mà lại tới đây để hỏi thăm ta?"

Khi bình tĩnh lại, con đường nhận thức của nhân sinh cũng sẽ rõ ràng hơn. Nguyệt Hằng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn hầu nữ mà lắc đầu nói .

- " tại sao ta phải tới để cười nhạo cô nương chứ? Hai chúng ta thân phận giống nhau, đều chỉ là những người hầu làm thuê trong cái nhà này . Hôm nay ta là người mới , ông ta đánh đập cô nương để bênh vực ta. Biết đâu một thời gian tới ông ta lại nhận một người mới khác vào làm , thì người bị đánh đập có khi là ta cũng không chừng . Ta thật sự không hề cảm thấy vui vẻ gì khi nhìn cô nương bị đánh đập như vậy . Ta chỉ cảm thấy rằng chúng ta rất giống nhau, và biết đâu có một ngày nào đó người bị đánh lại chính là ta cũng nên"

Hầu gái tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ nữ tử ngồi bên cạnh mình lại sâu sắc như vậy . Cả hai lại lặng im một chút nữa, không nói gì . Hầu gái trong lòng nhiều tâm sự, phá vỡ sự im lặng mà mở lời trải lòng mình.

- " ta sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngôi làng phía tây trấn này . Gia đình ta là một gia đình trọng nam khinh nữ quá mức, bao nhiêu tài nguyên đều dồn hết cho tiểu đệ của ta. Khi ta sống đến năm 13 tuổi, phụ thân ta đã muốn gả ta đi để không còn tốn cơm gạo gia đình . Lúc đó trời xui khiến thế nào tên quân y kia tới nhà, thấy ta xinh đẹp liền ngỏ lời mua ta với một số tiền lớn . Phụ thân ta nghe tới số tiền ấy thì mừng rỡ, không một chút đắn đo liền bán ta cho hắn làm hầu nữ, số tiền đem bán ta mà có được đều đem bồi dưỡng hết cho tiểu đệ của ta. Ta bị bán đi không một chút thương xót , bị tước mất cơ hội để được làm vợ của người khác . Cuộc đời này đã định sẵn chỉ là thân phận hầu gái thấp hèn, không còn dám mộng mơ nữa. Ta dẫu biết rằng ta chẳng hơn được ai , nhưng không ngờ lại quá hèn kém đến như vậy, thực sự ông trời quá bất công với ta"

Nước mắt của hầu gái lại ứa ra, tựa như những dòng tâm sự được trải bày làm cho tâm hồn nhẹ đi một chút. Dòng tâm sự trải ra nặng trĩu buồn phiền, mang theo một quá khứ buồn thăm thẳm ám ảnh cuộc đời của một người phụ nữ đáng thương. Nguyệt Hằng cảm nhận mọi chuyện thì mủi lòng lắm . Nàng không giống hầu nữ kia, mà được cha mẹ hết mực yêu thương , nhưng số phận cũng không hơn gì nhiều. Nguyệt Hằng cũng thở dài , trầm ngâm một chút rồi nói.

- " cô nương thật sự rất đáng thương. Ta xem ra còn có chút may mắn. Ta sinh ra trong một gia đình giàu nhất cái làng ở chân núi Lương, từ nhỏ đã được cha mẹ hết lòng yêu thương. Ta là con một, chưa hề cảm nhận chuyện trọng nam khinh nữ trong gia đình mình. Mặc dù phụ mẫu chỉ sinh được mình ta là một đứa con gái, nhưng chưa bao giờ thấy phụ thân đòi hỏi mẫu thân phải sinh một đứa con trai nối dõi tông Đường. Khi ta 13 tuổi, cha mẹ ta tìm mai mối gả chồng cho ta . Khi ta bị bên đằng trai từ chối , lúc ấy ta sợ rằng người ta không có ai dám cưới ta. Thấy nỗi lo ấy, phụ thân ta từng nói rằng nếu không cưới chồng thì ở lại với cha mẹ cả đời cũng được . Mọi tình yêu thương phụ mẫu đều dành cho ta , đó là quãng thời gian ta hạnh phúc nhất."

Nguyệt Hằng nói tới đây thì dừng lại , hồi tưởng về quá khứ mà nở một nụ cười hạnh phúc trong vô thức . Hầu gái nghe kể vậy thì càng ấm ức, cảm thấy thật sự là quá bất công . Người ngồi bên cạnh thì được cha mẹ hết mực yêu thương , còn bản thân mình thì bị cha mẹ bán đi như bán một món hàng. Sự bất công này không phải là quá vô lý rồi sao? Trong lòng hầu gái ấm ức lắm , đang định trách móc thì chợt nhận ra có điều gì đó vô lý. Hai hàng chân mày nheo lại , khuôn mặt hoài nghi quay sang nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi.


- " này cô nương , không phải cô đang chế giễu ta đấy chứ ? Cô nương nói nhà cô nương giàu nhất cái làng, lại được cha mẹ yêu thương như vậy , tại sao còn tới đây đi làm hầu gái cho người ta ? Cô nương nói vậy không phải quá vô lý rồi hay sao? Không phải cô nương đang lừa gạt ta đấy chứ? "

Hầu gái tinh ý nhận ra điều vô lý trong lời kể của Nguyệt Hằng. Cho rằng bản thân bị lừa , nhưng đó là Nguyệt Hằng chưa kể hết mọi chuyện. Một nửa sự thật chưa phải là sự thật , Nguyệt Hằng chưa hề kể hết mọi chuyện, nàng nhìn hầu gái nở một nụ cười dịu hiền mà nói tiếp.



- " thật sự là như vậy. Cô nương có nghe qua ngôi làng vừa bị bọn cướp Lương Sơn Đồng thảm sát không?"

Hầu nữ giật mình , cảm nhận điều gì đó khủng khiếp . Ánh mắt thoáng chút âu lo quay sang nhìn Nguyệt Hằng mà ngập ngừng hỏi.

- " có... ta có nghe đến ngôi làng vừa mới bị bọn cướp thảm sát . Tại sao cô nương lại nhắc đến ngôi làng đó, không lẽ là..?"

Nguyệt Hằng đôi mắt buồn rười rượi, nhẹ gật đầu.

- " không sai, chính là như vậy. Không giấu gì cô nương, ta là người sống sót trong ngôi làng vừa bị cướp tàn phá ấy . Cách đây 2 năm , cha ta vì đi xuống đồng bằng mà dọc đường bị bọn cướp Lương Sơn Đồng chặn giết. Gia đình ta mất đi trụ cột gia đình, chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa vào nhau. Hoạ vô đơn chí, bọn chúng độc ác không buông tha cho làng ta, đã tràn xuống đốt giết cái làng ấy . Ta và một số đứa trẻ khác may mắn sống sót, còn người lớn thì đã bị chúng tước đoạt đi sinh mạng hết cả rồi . Ta bây giờ rơi vào hoàn cảnh màn trời chiếu đất, còn phải chăm sóc cho những đứa trẻ bị tật nguyền trong làng ấy. Thực sự mà nói, ta bây giờ thê thảm hơn cô nương rất nhiều."

Dòng tâm sự của Nguyệt Hằng còn buồn thăm thẳm hơn hầu gái kia, khiến không khí ngập đầy cảm giác đau thương. Nguyệt Hằng lại tĩnh lặng một lúc, đôi mắt trầm đi buồn bã vì hiện tại khắc nghiệt của mình . Hầu nữ bên cạnh giật mình, tròn xoe mắt ngạc nhiên , hướng đôi mắt về phía Nguyệt Hằng mà lắp bắp.

- " không lẽ là thật sao? Ta có nghe đồn về ngôi làng bị tiêu diệt ấy, hóa ra cô nương là người còn sống sót ở ngôi làng ấy à?"

Dường như không tin được những gì xảy ra, hầu nữ phải hỏi lại cho chắc ăn. Nguyệt Hằng đôi mắt buồn rười rượi, gật đầu xác nhận.

- " đúng vậy, ta chính là người còn sống trong ngôi làng ấy. Ta là người trưởng thành duy nhất còn sống sót, trách nhiệm bao bọc lũ trẻ mồ côi tật nguyền. Ta đến đây xin việc làm kiếm tiền để nuôi bọn trẻ, có lẽ vì thế mà nên quân y kia rủ lòng thương trả lương cho ta cao hơn bình thường, có phải không? "

Trong lòng suy nghĩ như vậy, ánh mắt buồn thăm thẳm của Nguyệt Hằng lại hướng ra phía căn phòng mà tên Khánh Hậu đang ở, trong ánh mắt ấy lại có những tia sáng của lòng biết ơn.