Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Đạo Sư

Chương 392




A Tú nhìn bóng dáng người đàn ông kia đi khuất, lại cúi xuống nhìn vào bàn tay trắng của mình, năm đồng tiền cuối cùng của nàng cũng bị hắn giật lấy đi mất rồi. A Tú mơ hồ suy nghĩ, cảm nhận hiện tại . Nàng lúc này lại ngước lên nhìn bàn thờ chồng mình, khoé mắt cay cay. Đã sắp tới ngày giỗ lần thứ hai của Nguyễn Văn Thiên mà bây giờ trong túi nàng không có một đồng . Suốt bao nhiêu năm làm vợ người đàn ông kia, nàng chưa một lần phải chịu nắng chịu mưa, chưa một lần bị Nguyễn Văn Thiên mắng một câu nặng lời nào. Vậy mà bây giờ lại có người mắng nàng, lại là một tên ăn bám. Nàng nhìn nhận lại vấn đề, thấy nhiều người hàng xóm nói với nàng hắn chỉ là một tên lừa đảo, chẳng phải hộ vệ gì đâu . Nhưng vì nàng sợ , một nỗi sợ khủng khiếp . Trong quá khứ, khi người chồng của nàng bị cướp giết, điều đó đã khiến nàng hoang mang kinh hãi. Và rồi tên Bình Tâm xuất hiện với tư cách một hộ vệ bảo vệ ngôi làng, lúc ấy nàng nghĩ rằng hắn có thể bảo vệ được cho mẹ con mình . Chết đuối vớ được phao, nàng cảm thấy mình được chở che bảo vệ, và khi người ta nói hắn là lừa đảo thì nàng sợ đó là ảo vọng, sợ rằng chỗ dựa của mình không phải là sự thật nên đã gạt phắt đi những lời khuyên ngăn của hàng xóm. Thế nhưng cho dù có tự lừa dối mình như thế nào đi chăng nữa thì sự thật cũng sẽ mãi không bao giờ thay đổi . Sự thật là thứ trân quý nhất, dù nó có xấu xí trần trụi như thế nào thì ta vẫn phải nhìn vào sự thật để có các ứng biến phù hợp. A Tú siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm bật đứng dậy , bước chân rời khỏi nhà . Lần này nàng đã quyết tâm rồi , nàng sẽ đi lên trấn hỏi thăm một chuyến cho biết.

Bước chân của A Tú bước đi, lặng lẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ bé , hướng về trấn Nông Sơn . Trời buổi sáng sớm vẫn còn đang mờ hơi ướt , tiếng chim hót líu lo, đoạn đường đi tự nhiên cũng trở thấy bình yên hơn . Mỗi bước chân nặng trĩu tiến về phía trấn Nông Sơn cũng được thiên nhiên làm cho mềm mại. A Tú sợ, rất sợ những gì mình đang chờ đợi hiện ra trần trụi là thứ không nghề có thật . Nhưng con người ta phải đối diện với sự thật mà thôi, không còn lựa chọn nào khác. A Tú mon men bước đi tới trấn, khung cảnh đông đúc của trấn Nông Sơn như thường ngày nó vẫn thế. Bước vào trong trấn, muốn hỏi thăm về tên Bình Tâm thì việc hợp lý nhất lúc này là tới cái căn nhà mà tên Bình Tâm ấy nói, tới căn nhà mà tên Bình Tâm ấy nhận của mình. Nàng sẽ tới đó xem tên Bình Tâm có ở đó không rồi tính tiếp. Nàng lủi thủi đi trên con đường dẫn về phía căn nhà ấy, mỗi bước chân càng khiến nàng sợ hãi âu lo. Khi tới nơi , A Tú vô cùng ngạc nhiên khi căn nhà đã xây xong hết rồi , và thậm chí trước cửa nhà còn có người đang đứng gác. A Tú cảm thấy có gì đó không đúng , căn nhà này dường như là căn nhà đã có người ở từ lâu, chứ không phải là căn nhà đang xây dựng như Bình Tâm hay nói . Khi nhìn vào trong nhà, rõ ràng là căn nhà đã có người sống và sinh hoạt trong đó . A Tú hít một hơi thật sâu lấy can đảm, bước về phía cổng nhà nhìn về người canh gác, nàng cúi đầu thi lễ mà nói.

- " vị quan nhân này, xin cho dân phụ hỏi thăm một chút"

Người đang đứng canh gác nhìn A Tú mà bật cười nói.

- " phu nhân , xin đừng gọi ta là quan nhân . Ta chỉ là một người hầu gác cửa của căn nhà này mà thôi, chẳng phải quan nhân gì hết . Phu nhân muốn hỏi đường hay hỏi chuyện gì , xin cứ nói "

A Tú thoáng giật mình, là người hầu canh cổng ư? Như vậy có vẻ như căn nhà này quả thật là đã có người ở trong đấy rồi. A Tú nhìn người hầu ấy, lại nhìn vô trong nhà, ngập ngừng mà hỏi.

- " vậy thì...đại ca cho ta hỏi , căn nhà này có phải là căn nhà của hộ vệ Bình Tâm , vị hộ vệ dưới trướng của trưởng trấn Nông Văn Rau không? Căn nhà này có phải là do trưởng trấn xây dựng để tặng cho vị hộ vệ tên Bình Tâm ấy không? Xin đại ca hãy nói cho ta biết"

Lời nói nghe tưởng chừng đơn giản, nhưng đã phải lấy hết can đảm trong người thì A Tú mới có thể thốt ra được. A Tú vừa nói , bàn tay vừa siết chặt đặt lên ngực, nơi trái tim đang đập thình thịch mà hồi hộp chờ đợi câu trả lời . Người hầu gác cổng vừa nghe vậy thì tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt rất là ngạc nhiên. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà ngơ ngác nói .

- "phu nhân nói gì vậy? Ta không biết phu nhân từ đâu tới lại đi hỏi những chuyện kỳ lạ như vậy ? Căn nhà này là căn nhà của một vị phú hộ giàu nhất trấn này, không phải là nhà của tên Bình Tâm nào cả . Mà thậm chí trong các hộ vệ của trưởng trấn Nông Văn Rau làm gì có hộ vệ nào tên là Bình Tâm chứ? Phu nhân, có phải có nhầm lẫn gì không?"

A Tú khựng người chết lặng, tưởng như sét đánh ngang tai. Vậy ra tất cả những gì nàng nghe thấy trước kia đều là ảo mộng , đều là giả dối cả sao ? Ngôi nhà này thật sự không phải của tên hộ vệ Bình Tâm , mà ngay cả tên Bình Tâm ấy cũng chẳng phải hộ vệ gì . Vậy ra trước giờ những lời tên Bình Tâm ấy nói đều là giả dối, còn những lời của người hàng xóm láng giềng xung quanh lại là thật ư ?A Tú choáng váng đứng không vững, chập choạng suýt té . Người hầu gác cổng thấy vậy vội tới đỡ lấy , nhìn khuôn mặt tái mét của người phụ nữ, người hầu quan tâm hỏi thăm .

- "phu nhân, người không khỏe chỗ nào sao? Tại sao sắc mặt của người có vẻ xấu đến như vậy? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"



A Tú chập choạng cố gắng đứng vững, hướng người gác cổng mà hỏi .

- " đại ca, căn nhà này không phải của hộ vệ là một chuyện, nhưng đại ca có chắc chắn là bên cạnh trưởng trấn Nông Văn Rau không có một người hộ vệ nào tên là Bình Tâm không?"

Một chút hi vọng cuối cùng , một chút hi vọng mong manh . Ừ thì căn nhà không phải của hắn cũng được, nhưng nếu như hắn là hộ vệ tới bảo vệ làng thì vẫn còn có chút gì đó vớt vát. A Tú vẫn còn chút gì đó, chỉ một chút gì đó thôi mong đợi, không cam tâm mất trắng. Người gác cổng lúc đó khuôn mặt nhăn nhó mà lắc đầu.

- " phu nhân à , hộ vệ bên cạnh trưởng trấn là ai? Họ đều là những người võ công cao cường, chức vụ cao quý . Sự tồn tại của những người hộ vệ ấy cả trấn này ai cũng biết đến. Dù là tên tuổi hay địa chỉ nhà cửa ở đâu, tất cả đều biết chứ đâu phải riêng gì ta . Nếu thực sự bên cạnh trưởng trấn có một hộ vệ tên Bình Tâm thì cả cái trấn này đều biết tới danh tiếng rồi, làm sao mà nhầm lẫn cho được?"

A Tú lại một lần nữa tựa như sét đánh bên tai, hy vọng mong manh cuối cùng cũng bị dập tắt , mà lại còn lòi ra một vấn đề nho nhỏ nữa . Phải rồi , chuyện một vị hộ vệ bên cạnh trưởng trấn là một chức vị cao quý thì cả trấn này đều biết đến danh tiếng, tại sao nàng không lên trấn hỏi thăm một cái để chắc chắn khẳng định rằng Bình Tâm là thật hay giả, mà lại cứ tối tăm mặt mũi tự cho rằng những gì trước mắt mình là thật? Tại sao lại ngu dốt đến như vậy? Khuôn mặt A Tú đã tái còn tái hơn, người gác cổng nhìn thấy vẻ mặt đấy thì càng lo lắng mà hỏi.

- " phu nhân, người thật sự ổn chứ?"

A Tú hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

- "không sao , dân phụ không sao cả . Dân phụ cảm ơn đại ca đã nói, bây giờ xin được cáo từ"

Vừa cúi đầu thi lễ một cái , vội vã quay lưng đi. A Tú không muốn biết thêm, không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa . Nàng loạng choạng bước đi , rời khỏi căn nhà ấy. A Tú lảo đảo bước đi, thẫn thờ chết lặng, tại sao lại có chuyện như thế? Trong tâm thức còn mơ hồ choáng váng , những bước đi càng lúc càng nặng , bất chợt lúc này thấy có một người lính quân phục chỉnh tề đang đi lại. A Tú nghĩ trong đầu "đi mua rau ngoài chợ cũng hỏi giá hai ba người, vậy thì đi hỏi thăm về một người cũng nên hỏi vài ba người để chắc ăn được. Lỡ như người vừa rồi không phải nói thật thì sao? Chi bằng hãy hỏi người trực tiếp trong quân đội xem thế nào ". Nghĩ như vậy, lập tức A Tú tới trước người lính đang đi ấy, vội cúi đầu thi lễ nói .


- "quan nhân, có thể cho dân phụ hỏi thăm một chút được không?"

Người lính đang đi ấy thấy một người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu thi lễ hỏi mình thì đương nhiên cũng không từ chối , liền gật đầu nói .



- "vị phu nhân này , có việc gì xin cứ hỏi, đừng ngại"

A Tú lại hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, gạt đi giọt mồ hôi trên trán của mình, lại cúi đầu trước người lính thi lễ một cái mà hỏi.

- " thưa quan nhân, dân phụ có một thắc mắc. Dân phụ có quen với một người tên là Bình Tâm , tự xưng là hộ vệ sát bên cạnh trưởng trấn Nông Văn Rau . Không biết quan nhân ở trong quân đội có từng nghe tới vị hộ vệ nào tên Bình Tâm chưa? Xin quan Nhân giúp đỡ."

Người lính nghe vậy thì tròn xoe mắt, hắn nhìn người góa phụ ấy với vẻ mặt ngạc nhiên mà nói.

- " phu nhân, chắc bà bị người ta lừa gạt rồi . Ở trong quân đội , người làm lính tầm thường thì ta có thể không biết, chứ mà làm đến chức hộ vệ bên cạnh trưởng trấn thì không ai mà không biết tới danh tiếng cả . Hai vị hộ vệ bên cạnh đều không phải tên Bình Tâm , mà thậm chí cả những đội trưởng trong quân cũng không có ai tên là Bình Tâm cả. Phu nhân cẩn thận một chút , coi chừng bị người khác lừa rồi."

A Tú lại một lần nữa choáng váng, dù đã sẵn sàng tinh thần trước nhưng vẫn không khỏi thoảng thốt giật mình . Vậy ra sự thật là không có tên Bình Tâm nào làm hộ vệ cả , và cái việc trưởng trấn phái hắn đến làng cũng là giả dối. Sắc mặt của A Tú rất là tệ, tái xanh đi . Người lính nhìn thấy thì có chút lo lắng , nhẹ nhàng hỏi thăm.

- " phu nhân có sao không? Ta nhìn phu nhân có vẻ không được khỏe"

A Tú giật mình xua tay , nàng đang rất xấu hổ vì chuyện mình bị người khác lừa nên không muốn nói gì thêm nữa , vội vàng cúi đầu thi lễ nói .

- "tạ ơn quan nhân đã giúp đỡ, dân phụ xin cáo từ"

Nói xong liền quay lưng đi vội . Người lính nhìn theo mà ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

A Tú bước chân vội vã rời đi, nhanh chóng đã rời khỏi trấn Nông Sơn . Khi bước chân ra khỏi trấn, nàng khựng người lại một chút, ngoái đầu nhìn lại . Trong lòng vừa căm tức vừa đau buồn . Nếu như cái người hầu kia cho là giả dối, thì người lính kia sao có thể bốc phét được chứ ? Rõ ràng hai người đó đều là nói thật , và mọi chuyện trước giờ đều là nàng bị lừa mà thôi . A Tú quay phắt mặt đi , hướng về ngôi làng của mình mà trở về. Bước những bước chân trên con đường sự thật, trần trụi và xấu xí, dối trá lọc lừa. A Tú vừa bước chân đi vừa nghĩ lại những chuyện đã qua, cắn răng tức giận, cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Lúc hàng xóm láng giềng khuyên ngăn nhiều như vậy, tại sao không một lần nghe lời họ? Lúc hàng xóm nói rằng nên đi lên trấn để kiểm tra thử, nhưng nàng lại gạt phắt đi . Nàng tự hỏi tại sao lại như thế , tại sao mình lại ngu dốt đến như vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với mình, tại sao lại như thế ? Hàng loạt câu hỏi đặt ra, nhưng không có ai giải đáp được cho nàng cả . Một câu hỏi không lời giải đáp, chua xót cho người phụ nữ góa chồng bị một tên lừa tình lừa dối.