Bạch Đạo Sư

Chương 383: Mẹ Và Con Gái.




A Tú bị hắn bế lên giường, cơ thể run rẩy vì bị kích thích, mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra nữa . Bình Tâm nhè nhẹ cởi hết toàn bộ những gì trên người A Tú, thoáng chốc cơ thể nguyên sơ của người phụ nữ đã hiện ra trước mặt hắn . Không cần mơn trớn , không cần phải làm gì cả, tất cả đã có thuốc kích dục làm thay. A Tú bây giờ đã lâm vào trạng thái mơ hồ rồi, việc của hắn là nhẹ nhàng bò lên người mỹ nữ xinh đẹp. Bình Tâm dang rộng hai chân của người góa phụ ấy, nhìn thấy suối nguồn đã ướt đẫm nước từ lâu. Với tình trạng bây giờ đúng là lúc chiếm đoạt, tên dâm tặc từ từ nhẹ nhàng đưa cần tăng dân số của mình chạm vào cội nguồn nhân loại . A Tú bị thứ ấy chạm vào thì cơ thể run rẩy, đang mơ màng thì bị hắn đẩy mạnh mà một cái. "Á ..." A Tú rên lên một tiếng, cần tăng dân số của Bình Tâm đã chui vào trong con đường nhân loại, cắm thẳng vào chạm tới điểm giới hạn của người phụ nữ. A Tú rên rỉ trong sung sướng, cơ thể bị bỏ thuốc phản ứng lại đầy mãnh liệt, cả người nàng run bắn lên . Nàng đã bị hắn xâm phạm , chính thức bị hắn đưa lên đĩa rồi.

A Tú quên hết tất cả, quên luôn ngày hôm nay là ngày giỗ của chồng mình, quên luôn cả người con gái đang ở trong nhà đợi mẹ . Nàng run rẩy cảm nhận cái thứ của người đàn ông kia ở sau bên trong cơ thể mình, mơ hồ sung sướng đê mê. Cái cơ thể này vẫn còn trẻ, còn tràn trề nhựa sống, còn nhu cầu sinh lý cao. Tiếng rên rỉ cùng biểu hiện khoái cảm của góa phụ xinh đẹp ấy khiến Bình Tâm nhìn vào mà đê mê. Hắn cắm sâu cái của hắn vào bên trong góa phụ, dừng lại một nhịp để cảm nhận thành quả của mình. Bình Tâm run rẩy, con đường nhân loại của A Tú suốt một năm qua không ai ghé thăm đã khít lại khiến cho hắn cảm nhận sự chật chội. Hắn càng mơ hồ sung sướng, cảm giác thỏa mãn trong một trò chơi tình ái mà hắn đã phá đảo thành công . Hắn sung sướng hưởng thụ nhẹ nhàng, nhấp nhô cơ thể khiến cho người phụ nữ kia đê mê . Cứ thế , thời gian trôi qua, hắn dùng sức mạnh của mình mà kéo dài thời gian hưởng thụ. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, A Tú rùng mình cong người sung sướng, công lực bùng phát đạt được khoái cảm đỉnh cao. Cơ thể nõn nà xinh đẹp của góa phụ gồng lên, hai chân kẹp chặt Bình Tâm , hắn đã đưa được người góa phụ này tới cõi thiên thai. Bình Tâm rất hài lòng, mỉm một nụ cười khoái chí. Sau khoảnh khắc cong người lên sung sướng, A Tú nằm dài ra không còn sức nữa, cơ thể mỏi mệt. Thở dốc sau trận mây mưa sung sướng, lúc này cơn hứng tình đã được thỏa mãn, nàng ta mới lấy lại ý thức của mình. A Tú cảm nhận mọi chuyện xung quanh, giật mình bừng tỉnh. "không thể nào được, hôm nay là ngày giỗ của chồng mình mà?". Trong dòng nhận thức, nàng nhìn lại người đàn ông vẫn đang hì hục cày ruộng trên mảnh đất nhỏ của nàng , mồ hôi của hắn đầm đìa rớt xuống bụng nàng, nàng giật mình la lên .

- " không... không được... dừng lại đi... Xin đừng làm như thế..."

Vừa gào lên một tiếng , A Tú lấy hết sức lực đẩy Bình Tâm ra . Bình Tâm đang sung sướng nhấp nhả, bất ngờ bị đẩy ra, dương trụ bị kéo tuột ra khỏi cơ thể đối tượng. Hắn không tức giận, dường như đã biết trước phản ứng này, hắn giả vờ ra vẻ giật mình hoảng hốt mà nói.

- " Nguyễn phu nhân, tha lỗi cho ta. Ta đã không kiềm chế được , thật đáng tội chết..."

Tỏ vẻ lịch lãm trong lúc này liệu có hợp lý hay không? Đó là kinh nghiệm của hắn, là kiến thức thu được qua thời gian dài hành nghề đào mỏ. A Tú đã qua cơn hứng tình, được thỏa mãn lên đỉnh cũng là lúc bình tĩnh lại . Bừng tỉnh sau cơn mê, nàng vội vàng mặc quần áo, hốt hoảng mở cửa chạy ra ngoài . Bình Tâm nhìn theo bóng dáng người phụ nữ ấy mà cười nhạt , hắn cảm thấy rất là sung sướng. Mục đích của hắn không chỉ dừng lại ở đây , hắn đưa người phụ nữ ấy lên đỉnh thiên thai nhưng hắn thì chưa chạm tới đỉnh . Hắn kiềm chế để có thể phục vụ được tốt nhất , để có thể khiến người phụ nữ kia hài lòng, hắn sẽ còn tiếp tục kế hoạch của mình . Còn nói về A Tú, sau khi đạt cơn khoái cảm và tỉnh giấc mơ mộng, nàng xấu hổ chạy vô nhà trốn . Ngồi một góc trong nhà , cảm thấy rất là tội lỗi , nàng tự hỏi tại sao mình lại có thể phạm vào một lỗi lầm như thế? Tại sao mình có thể làm chuyện sai trái đến như vậy? Làm việc này ngay trong ngày giỗ đầu của chồng mình? A Tú rơi vào trạng thái hoảng loạn xấu hổ, phút chốc không biết chuyện gì đã xảy ra.

Có nhiều người sẽ tự hỏi "tại sao lúc đang hứng tình thì không xấu hổ đi? Tại sao khi đang chơi sung sướng thì không bừng tỉnh đi, để sướng xong rồi thì mới xấu hổ , có phải là đạo đức giả hay không?" . Câu hỏi này khó trả lời, hay đây vốn là một phần trong bản chất của con người mà đấng tạo hóa trong lúc tạo ra con người đã cài đặt như vậy?

Có một câu chuyện thế này. Một đôi vợ chồng cưới nhau và có con với nhau. Trong một lần cãi vã, người vợ tức giận nói "đứa trẻ là con tôi, không phải con anh" . Vì câu nói ấy, cả hai đi xét nghiệm và đứa trẻ không phải con anh ta thật. Người vợ lúc này ngớ người, nhớ lại trước đây có gặp người yêu cũ. Lúc đó, trong một phút yếu lòng đã phạm sai lầm, cô vợ thề rằng mình sau vụ ấy đã bừng tỉnh và cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với người ấy. Người chồng cười nhạt hỏi rằng sao không bừng tỉnh trước khi sướng, mà đến khi sướng xong mới bừng tỉnh vậy? Câu hỏi nghe ngô nghê đầy tính chế diễu, nhưng lại xảy ra nhiều đến không ngờ.

Xã hội thời nào cũng vậy, bất kể đàn ông hay phụ nữ đều lâm vào những tình huống như vậy. Có những đứa trẻ ăn trộm tiền của cha mẹ đi tiêu xài . Lúc tiêu xài thì chẳng thấy xót xa xấu hổ, chẳng thương cha thương mẹ . Đến khi tiêu xài hết tiền rồi, lúc đói không ai nuôi, cơm không có ăn thì lại nhớ về cha mẹ. Đến lúc đó ký ức ùa về, nhớ cha mẹ đã tảo tần nuôi dưỡng mình, đã chăm sóc yêu thương mình, đã lo lắng cho mình như thế nào. "Vì nhớ thương cha mẹ" mà lại mò về với cha mẹ, nhưng mà được bao lâu? Khi về với cha mẹ được một thời gian , lại phát hiện ra chỗ cha mẹ cất giấu tiền, thế là lại trộm tiền đi tiêu xài. Tương tự như vậy , trong cuộc sống này có rất nhiều tội phạm làm những chuyện độc ác . Khi ăn trộm ăn cướp , đốt nhà giết người thì chẳng thấy hối hận đâu. Đến khi bị bắt vào tù, bị đem ra xử , lúc đó lại ăn năn hối hận, lúc đó lại khóc thút thít "bởi vì hồi đó tôi bồng bột nông nỗi" . Lại nói có những tên quan to , lúc ăn hối lộ, lúc nhận tiền thì cười híp mắt, đến khi bị bắt xử tội tham nhũng thì lại khóc thút thít hối hận "vì lúc đó đã không nhận thức được việc mình làm là sai" . Liệu đây có phải là bản chất chung của con người hay không?

Chuyện của A Tú thì không thể trách nàng ta được, nàng ta đã chống cự rất tốt rồi . Đối diện kẻ thù quá lọc lõi với thuốc quá công hiệu, A Tú đã không thể nào chống cự được, như một con cừu không thể thoát khỏi nanh vuốt của một con sói. A Tú chạy vào trong nhà ngồi nép mình vào một góc, cảm thấy ăn năn hối hận . Cách đó không xa, bàn thờ của chồng nàng vẫn còn đang nhang khói, bài vị của chồng nàng vẫn đang còn ở đó, nhưng nàng đã không còn là duy nhất của người đàn ông ấy nữa rồi , nàng đã bị một người khác hưởng dụng. A Tú siết nắm tay lại , khuôn mặt bần thần không hiểu chuyện gì xảy ra . Nàng đâu biết rằng nàng đã trúng thuốc, đã bị dẫn dụ vào trong bẫy, cho nên mọi việc làm ấy nàng đều tự trách bản thân mình. A Tú tự trách mình đã không đúng đắn giữ mình , cảm thấy có lỗi với người đã khuất, nước mắt nàng ứa ra . Nguyệt Hằng lúc này trong phòng đi ra, thấy mẹ ngồi sát một góc nhà như vậy, ngạc nhiên mà hỏi .

- "mẹ ơi, sao lại ngồi ở đó, có chuyện gì à?"

Vừa nói, Nguyệt Hằng vừa lại gần mẹ mình, phát hiện khuôn mặt A Tú đang chảy hai nước mắt, Nguyệt Hằng giật mình hỏi.



- " mẹ khóc sao? Tại sao mẹ khóc ? Chuyện gì đã xảy ra, ai đã bắt nạt mẹ ?"

A Tú lắc đầu, vội gạt dòng nước mắt, quay sang nhìn con gái mà nói.


- " không, Không có ai bắt nạt mẹ cả . Mẹ chỉ đang nhớ tới cha con mà thôi, con đừng lo lắng quá"

A Tú không thể nói sự thật rằng mình mới cùng tên Bình Tâm kia mây mưa , vì vậy mà lời nói của nàng không phải là lời nói đúng, khiến cho câu chữ cũng trở nên sượng sùng. Nguyệt Hằng nghe mẹ nói vậy đương nhiên không có lý do gì để nghi ngờ , nàng ngồi sát bên mẹ mình mà mỉm cười.

- " mẹ à, cha đã đi cũng một năm rồi . Tai nạn thì là điều không ai muốn , mọi chuyện đã xảy ra như vậy âu cũng là số phận . Mẹ nhớ cha thì tốt, nhưng cũng đừng quá đau buồn, bởi những chuyện xảy ra đâu có thể thay đổi được nữa đâu"

Vừa nói vừa đưa tay lau nhẹ nước mắt của mẹ . A Tú thấy đứa con ngoan của mình thương mẹ , cũng là người có hiểu biết. A Tú suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra, nhớ lại những cơn khoái cảm của mình, và cả những lời hứa hẹn mà tên Bình Tâm đã hứa. Vốn dĩ đã xiêu lòng, vấn đề bây giờ là không biết tâm ý con gái thế nào. Trong khoảnh khắc, A Tú nhìn Nguyệt Hằng mà ngập ngừng hỏi.

- " con ơi, giả như...mẹ nói là chỉ giả sử như thôi . Nếu mẹ gặp một người đàn ông tốt có thể lo lắng cho hai mẹ con mình, và người đàn ông ấy muốn cưới mẹ về làm vợ, con nghĩ mẹ nên đi bước nữa hay không?"

Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, bất ngờ trước câu hỏi của mẹ mình. Nàng không phải là không nhìn nhận ra một số vấn đề, nhưng thời điểm này nói câu này có hơi sớm hay không? Nguyệt Hằng nhìn mẹ mà nói.

- " mẹ à, mẹ còn trẻ, việc mẹ đi bước nữa thì cũng là điều nên làm . Sau này con đi lấy chồng rồi mẹ sẽ bơ vơ một mình , nếu như có người đàn ông nào đó yêu thương mẹ và nguyện đến với mẹ thì tốt quá. Lúc ấy mẹ cũng bớt cô đơn, để hai người sớm tối có nhau . Đó là một điều tốt đẹp, con hoàn toàn ủng hộ . Nhưng phụ thân mất chưa được bao lâu, hôm nay mới chỉ là ngày giỗ đầu , có chăng nếu đi bước nữa thì cũng nên để tang cha được ba năm cho trọn đạo, mẹ thấy có phải không?"

Chịu tang 3 năm cho trọn đạo nghĩa, đó luôn là điều mà người đời hay làm. Không chỉ A Tú, mà cả Nguyệt Hằng cũng đang để tang ba năm mới nghĩ đến chuyện mai mối. A Tú không phải không hiểu, gật đầu nói.

- "phải , con nói đúng . Cái gì thì cũng phải chịu tang ba năm cho cha con , rồi lúc đó mẹ mới tính tiếp"

A Tú đã nhìn nhận ra vấn đề, vẫn là nên để tang ba năm, việc nàng lỡ lầm xem như tai nạn mà giấu kín. Nguyệt Hằng mỉm cười vui vẻ, lại gần dựa vào vai mẹ, mà A Tú cũng ôm con gái mình vào lòng , đồng thời ngoái đầu nhìn lên bài vị của người chồng quá cố. A Tú biết rằng mình đã làm chuyện có lỗi, tâm tư thầm một tiếng xin lỗi " phu quân, tha lỗi cho thiếp, thiếp biết mình sai rồi"