Bạch Đạo Sư

Chương 349: Phận Người Bé Nhỏ.





Vạn Vân Phong cảm thấy choáng váng, không ngờ rằng công việc mà Nguyệt Hằng làm cả đêm là công việc này sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế này, tâm trạng rối bời, mắt trợn lên nổi gân máu.

Thế nhưng hai tên đàn ông kia lại không để ý, bọn chúng đang trong lúc vui vẻ, tiếp tục nói tiếp.- " con đ* này có khả năng làm xuyên đêm.

Nó làm trong trấn mà hết khách là sẽ ra tới cả trại lính, giảm giá cho những người ở đó.

Nghe nói một đêm tiếp gần chục người ở trấn, rồi lại ra trại lính tiếp cả một đội lính ở đấy, đến sáng mới mò về"- " không sai , ta cũng nghe đồn như vậy.

Ta nghe đồn bọn lính xếp hàng để chơi nó cả đêm mà nó vẫn có thể chịu được, sáng sớm còn lết thân vô trấn mua gạo , ôm gạo về nhà của nó.

Cơ mà xem ra sức chịu đựng thật là đáng nể, công tử cho dù có uống cường dương đan mà chơi thì nó cũng sẽ chịu được, chắc chắn sẽ làm công tử hài lòng"Vạn Vân Phong hai hàng chân mày giật giật, linh hồn tựa như muốn gào thét.

Dù vậy, vẫn phải giữ bình tĩnh, hắn rút ra một cây quạt giấy phất phơ trước mặt ra vẻ như là phong lưu lắm, mỉm cười hỏi.- " hai vị huynh đài , nghe hai vị huynh đài nói vậy ta thật sự cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như một người đẹp như hai vị nói mà lại đi làm cái nghề đó thật không phải là quá vô lý hay sao? Hai vị đừng có lừa ta, ta không tin đâu.

Đừng tưởng ta là người ở dưới đồng bằng mới lên, lạ nước lạ cái thì hai vị lừa ta sao cũng được.

Ta không phải là kẻ nhẹ dạ cả tin, không dễ dàng mắc bẫy đâu "Vừa nói vừa phẩy quạt phần phật.

Hai tên đàn ông nghe vị khách kia nghi ngờ lời nói của mình thì lập tức bật cười, hướng vị khách mà giải thích.- " công tử không tin cũng phải thôi.

Con đ* ấy thực sự là có lý do riêng của nó.

Vốn dĩ có người sẵn sàng cưới nó về làm vợ , nhưng nó không chịu lại đi ôm một đoàn những đứa trẻ tật nguyền ở trên cái làng kia, tự mình dồn mình vào đường cùng nên phải đi làm đ* bán trôn nuôi miệng"- "không sai, chính là như vậy.

Ở gần trấn này có một cái làng trực thuộc bị bọn cướp vô tàn sát, những người sống sót chỉ là 10 đứa trẻ nhỏ , trong đó có tới bảy đứa bị tật nguyền.


Con đ* ấy vì ngu dốt thương người mà đi chăm sóc cho lũ trẻ ấy, từ chối cơ hội được sống một cuộc sống bình thường, cái này không phải là quá ngu sao?- "Đúng vậy, bởi vì nó ngu cho nên nó mới lựa chọn con đường tăm tối này.

Mà nếu như nó không ngu thì chúng ta đâu có được một mối làm việc rẻ như thế chứ? Chúng ta đâu được hưởng thụ một cách thoải mái như vậy chứ?"- " không sai, chính là như vậy.

Vậy là phải cảm ơn cái ngu của nó rồi, ha ha ha..."Hai tên nói xong thì bật cười sảng khoái, không biết rằng chúng đang tự đi vào vòng nguy hiểm.

Vạn Vân Phong siết nắm tay lại , vô thức không biết mình đang để bàn tay ở dạng nắm đấm, tưởng chừng như là xuất chiêu bất cứ lúc nào.

Hắn ngoáy đầu nhìn về phía cái làng ấy, nơi có người thiếu nữ đang ở cùng những đứa trẻ tật nguyền mà cảm thấy rất giận.

Hóa ra người thiếu nữ xinh đẹp ấy lại đi làm những chuyện hèn kém như thế này sao?Ở ngôi làng xa kia, trong căn nhà đổ nát , Nguyệt Hằng đang chăm sóc cho những đứa trẻ tật nguyền.

Nàng vẫn làm những công việc mà chỉ có nàng mới làm được, tắm gội cho những đứa trẻ và may đồ cho chúng.

Khi ánh chiều đã xuống, mặt trời bắt đầu chạm đến đỉnh núi xa kia, cũng là sắp tới giờ nàng đi làm.

Bóng dáng vị khách không quay lại khiến cho tâm trạng của nàng buồn thẳm.

Không biết có phải là người đã đi luôn, liệu có phải rằng cơn gió ấy tới rồi đã đi mất , chẳng còn quay lại mặc cho người ngóng trông , cũng chẳng thể đoái hoài.

Đứa trẻ lớn tuổi nhất nhìn thấy nỗi buồn ấy của chị mình thì không hiểu chuyện.

Tuy rằng tâm trạng bị ảnh hưởng khiến nó buồn theo, nhưng nó không biết vì lý do gì.

Nó ngước nhìn bầu trời, thấy chiều đã tới, liền ngập ngừng hỏi.- " Hằng tỷ , đã tới chiều rồi.

Đại ca vẫn chưa thấy quay trở về, chúng ta có cần chờ cơm không ?"Nguyệt Hằng lúc này tâm trạng rất buồn, "không phải là chàng trai ấy đã đi luôn rồi chứ? Có lẽ chẳng còn trở về nữa đâu.


Khi mà người ta biết rằng nàng là một thứ thối tha , ai mà thèm để ý tới nữa".

Ánh mắt buồn thăm thẳm , nàng quay sang nói đứa trẻ .- "em dọn đồ ra cho mọi người ăn đi rồi nghỉ ngơi, đại ca ấy có lẽ sẽ không trở lại nữa đâu"Giọng nói buồn vấn vương, khiến người nghe rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Đứa trẻ ngạc nhiên định nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt buồn man mác của Nguyệt Hằng thì không dám hỏi, liền lẳng lặng dọn đồ ăn ra.

Vẫn là những miếng thịt heo được vị công tử ấy chế biến, cùng với đó là những trái ngô mới được bẻ ngoài ruộng trở về, mới luộc xong còn nóng hổi.

Mọi người ngồi vào ăn bữa chiều muộn, chuẩn bị cho màn đêm buông xuống.

Những đứa trẻ vẫn vui vẻ thưởng thức, chỉ có hai người là tâm trạng khác hẳn.

Không giống như bữa sáng và buổi trưa, Nguyệt Hằng cảm thấy vui vẻ mà thưởng thức , thì bữa cơm chiều tối này lại giống như là một cái gì đó kỳ lạ.

Nó vẫn là những món ăn ấy, nhưng sao cảm giác buồn thăm thẳm tựa như mất đi một thứ gì đó quý giá.

Nguyệt Hằng mỉm cười, tự hỏi " là mất đi thứ gì sao? Mình vốn dĩ chưa từng có được thứ đấy , thì làm sao có thể mất được chứ?".

Ở trên nụ cười ấy , nước mắt nàng chảy ra.

Những đứa trẻ kia ăn thịt ăn ngô một cách vui vẻ, không để ý chị mình rất buồn, nhưng đứa trẻ 10 tuổi thì có.

Nó đã thấy được những giọt nước mắt bị Nguyệt Hằng kín đáo lau mất, cảm thấy nhói lòng.

Đứa trẻ không hiểu vì sao chị nó lại khóc như vậy, nhưng dường như có điều gì đó khiến nó không dám hỏi.

Bữa cơm chưa xong , Nguyệt Hằng không ăn nhiều, nàng đứng dậy và nói.- " các em ăn xong rồi dọn dẹp đi nhé, chị phải đi làm đây"Những đứa trẻ đều dạ thưa ngoan ngoãn, sau đó tiếp tục ăn, nhưng đứa trẻ 10 tuổi thì im lặng không nói gì.


Nó lặng lẽ nhìn bóng dáng Hằng tỷ của nó bước đi mà không nói được lời nào.

Người phụ nữ bé nhỏ ấy bước chân lặng lẽ rời khỏi căn nhà, hướng về con đường tới trấn Nông Sơn.

Hằng tỷ lại một lần lần nữa phải đi làm, rồi sáng sớm mai sẽ trở về thôi.

Nó không hiểu chuyện người lớn, Hằng tỷ nói với nó là tỷ làm ở trong một nhà phú hộ nào đó , nó có biết đâu rằng trên đời tồn tại một số công việc bị xếp vào hạng thấp hèn.

Nó chưa đủ tuổi để hiểu đến những chuyện đó, và nếu một ngày nào đó đủ lớn để hiểu rồi thì nó sẽ nghĩ thế nào? Liệu có còn tôn trọng Hằng tỷ của nó hay không? Đó cũng là những suy nghĩ mà Nguyệt Hằng suy nghĩ.

Nàng bước đi mà bước chân dường như càng lúc càng nặng, tự suy nghĩ đến việc những đứa em của nàng sau này lớn lên sẽ xem nàng như thế nào, coi nàng ra làm sao? Liệu có còn yêu thương quý trọng nàng như bây giờ không? Nguyệt Hằng tiếp tục bước đi, tâm trí nàng lại nhớ đến bóng hình vị khách lạ đó.

Người đó buổi trưa nay đi rồi, không thấy quay trở về nữa.

Nàng lại rớt nước mắt , lẩm bẩm một mình.

"đi rồi, có lẽ chàng đã đi rồi, không còn trở lại nữa đâu nếu mà có trở lại thì để làm gì chứ ? Ta có gì để có thể cho chàng vấn vương đây?".

Nguyệt Hằng lau nước mắt , tâm trí lúc này nhớ về người khách ấy rất nhiều.

Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng tựa như đã chiếm vị trí quá lớn trong lòng.

Đó là một nam nhân đẹp trai và lịch sự , đã đem cho nàng và những đứa em một buổi sáng hạnh phúc bình yên.

Trong buổi sáng và trưa, được thưởng thức cơm ngon và cảm nhận được hạnh phúc bữa cơm no đủ, nàng đã thoáng mộng mơ.

Nàng đã quên mất công việc của mình là gì, quên mất thân phận mình mà nhìn vị khách ấy với mong ước về một ngày mai.

Nàng đã thoáng suy nghĩ về một mái ấm gia đình hạnh phúc, nàng đúng thật đã đã từng như thế, nhưng mà sao có thể chứ? Một người như nàng sao còn có thể đón nhận được hạnh phúc gia đình? Nước mắt cứ rơi ròng rã trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt của một kẻ mua vui cho thiên hạ.

Nguyệt Hằng bây giờ phải tới cái trấn đấy, sẵn sàng đưa thân thể cho bất cứ người đàn ông nào nếu họ trả đủ tiền, và mặc cho những kẻ đó làm gì thì làm.


Một công việc ô uế , làm sao có thể cưới chồng được nữa? Nàng làm gì có tư cách để mơ về một cuộc sống gia đình? Đừng nói là vị công tử đẹp trai ấy, mà một người đàn ông già xấu xí cũng chẳng bao giờ thèm cưới một con đ* như nàng làm vợ.

Nàng không phải là chưa từng nghĩ đến tương lai, dự định sau khi nuôi lớn được mấy đứa trẻ sẽ bỏ xứ này mà đi.

Khi mà những đứa trẻ lành lặn kia đủ lớn để lo cho những đứa trẻ tật nguyền, nàng sẽ lẳng lặng rời khỏi nơi này để tới một nơi nào đó khác.

Nàng sẽ đến một nơi không ai biết về quá khứ của mình, rồi ẩn cư một nơi nào đó.

Nàng sẽ sống lặng lẽ một mình, và chết lặng lẽ một mình như vậy, không để ai biết tới câu chuyện của mình.

Nàng sẽ kết thúc cuộc đời quá nhiều đau khổ của mình theo cách như thế, đâu dám mơ mộng đến một tương lai tốt hơn.

Giọt nước mắt càng lúc chảy càng nhiều, rồi nàng hát.

Nguyệt Hằng lại bắt đầu cất tiếng hát của mình , cất lên giọng ca.

Tiếng hát mang theo tình cảm của người thiếu nữ miền núi, chạm vào trái tim của núi rừng, chim chóc nghe tiếng hát cũng bị nàng quyến rũ.

Một bầy chim bay ngang qua, nghe tiếng hát của Nguyệt Hằng mà bị thu hút.

Bầy chim nhìn xuống, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng mà quên vỗ cánh, sa xuống dưới đất.

Nguyệt Hằng lại hát, nàng hát khi nàng buồn.

Nàng buồn cho nên nàng hát để nàng có thể vơi đi nỗi buồn ấy, để cho nàng có thêm can đảm để sống tiếp, có thêm sức mạnh để tiếp tục công việc ô uế này, để nuôi sống những đứa trẻ tật nguyền kia.

Bước chân ấy càng lúc càng đến gần trấn Nông Sơn, cũng là lúc càng gần đến những người đàn ông ấy, những người mà nàng gọi là khách hàng.

Một đêm tăm tối nữa của nàng, một đêm chịu vùi dập nữa sắp tới.

Nàng mỉm cười , nụ cười cay đắng, cười trong dòng nước mắt của thiếu nữ bị dòng đời cuốn trôi đến tận cùng của sự tuyệt vọng khổ đau..