Bạch Đạo Sư

Chương 339: Chặn Cướp.





Trấn miền núi Nông Sơn chỉ có một con đường độc nhất dẫn xuống Đại La.

Con đường độc nhất này sau khi xuống đồng bằng sẽ chạm vào con đường chính nối từ Đại La ra phương Bắc , vậy nên muốn lên trấn Nông Sơn chắc chắn phải đi qua con đường này.

Trên con đường độc nhất đang có một đoàn thương buôn , họ đang di chuyển về phía tây.

Đoàn người đi chậm nhưng chắc chắn , thái độ cẩn trọng vô cùng.

Những người trên đoàn đều rất chú ý quan sát hai bên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Trong đoàn ấy có một người lớn tuổi, dường như là trưởng đoàn, ông ta ngồi vị trí chính giữa mà nhìn ngó tất cả những động tĩnh trên đường đi.

Đoàn thương buôn đang di chuyển hướng lên trấn Nông Sơn, trưởng đoàn quay sang dặn dò người bên cạnh, ôn tồn nói .- "sắp vào địa phận của họ Nông, cũng là khu vực là nguy hiểm.

Ngươi chú ý quan sát thật kỹ, coi chừng gặp chuyện không lành , rõ chưa?"Người hầu cận lập tức cúi đầu trả lời.- " vâng, thưa trưởng đoàn.

Mọi việc đều đang tiến triển một cách cẩn thận, mọi người đều sẵn sàng chiến đấu cả rồi , xin trưởng đoàn yên tâm"Trưởng đoàn nghe vậy thì gật đầu, tay đặt nhẹ lên bên hông của mình.

Ở bên hông ta ông ta là một cây kiếm, là vũ khí chiến đấu theo ông ta trong mỗi lần đi buôn.

Mà không chỉ có mình ông ta, tất cả những người đi buôn này đều mang theo một cây đao bên hông, tất cả đều là chiến binh sẳn sàng đánh đuổi kẻ thù.

Đoàn thương buôn hướng về vùng núi cao mà đi, trong lòng đều hiểu rằng kẻ thù sẽ xuất hiện bất cứ khi nào, kẻ mà ai cũng biết đó là ai.

Trưởng đoàn là người đứng đầu của đoàn buôn 30 người.

Bọn họ bảo vệ với 6 cỗ xe ngựa chở hàng, mỗi cỗ xe có 5 người phụ trách, ai nấy đều vẻ mặt căng thẳng.

Càng đi sâu vào lãnh thổ của người thiểu số, bọn họ càng căng thẳng, tay đặt bên hông mân mê chuôi đao, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.


Trong số 30 người này thì có khoảng 20 người là các chiến binh mà trưởng trấn Nông Văn Rau cho đi cùng người lái buôn kia để hộ tống, dày dặn kinh nghiệm và vô cùng cẩn thận.

Đoàn xe ngựa đi chậm rãi vào trong vùng nguy hiểm, đi theo con đường chính băng qua rừng mà đến trấn Nông Sơn.

Đoạn đường cứ thế bình yên mà đi , cho đến lúc có một điều gì đó khiến bọn họ đều dừng lại cả.

Một người đi đầu đoàn liền quay lại , chạy tới chỗ trưởng đoàn bẩm báo.- "thưa trưởng đoàn, phía trước có hai cây đổ xuống chắn ngang đường khiến xe ngựa không thể đi được nữa.

Có cần dọn dẹp ngay không ạ , xin ngài ra mệnh lệnh "Trưởng đoàn khuôn mặt lo lắng, leo đứng lên nóc xe ngựa nhìn tới phía trước quan sát.

Có hai cây lớn bị đổ xuống chắn ngang con đường đi của họ, xe ngựa muốn đi qua thì phải dọn dẹp hai cây này.

Ông ta nheo mắt nhìn về hai bên đường, nơi gốc của hai cái cây đổ xuống thì nhận ra hai cái cây đó không phải tự nhiên mà đổ, là do có người chặt ngã xuống.

Ông nhận ra được vấn đề, sự căng thẳng đã cao lại càng cao hơn, nhăn nhó phẩy tay ra hiệu.- " truyền lệnh kín của ta, tất cả các ngươi chuẩn bị chiến đấu."Mệnh lệnh đó lập tức được truyền tai nhau, không ồn ào hoảng loạn.

Và rất nhanh ngay sau đó , tổng 30 người trên đoàn buôn đều đặt tay vào chuôi đao, tư thế tuốt đao sẵn sàng chiến đấu.

Mặc dù xung quanh chưa thấy tình huống nào xảy ra, nhưng nếu chỉ nhìn vào hai cái cây bị chặt và ngã ngang đường thì cũng hiểu đây là một cái bẫy.

Nếu mà bảo rằng một anh tiều phu nào đó chặt củi quên mang đi thì không hợp lý, tựa như một trò đùa.

Cẩn tắc vô ưu, với một người đi buôn lão làng thì cẩn thận không bao giờ thừa.

Trưởng đoàn khuôn mặt nhăn nhó như ông vẫn vậy, vẫy tay cho năm người đi đầu mà nói.- " năm người các ngươi lên dọn dẹp đường đi, còn lại tất cả vẫn sẵn sàng tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Bọn chúng có thể đã mai phục xung quanh, cho nên mỗi bước chân đều phải cẩn thận, rõ chưa?"Điều phối nhân viên rất hợp lý và cẩn thận, xem ra trưởng đoàn buôn này là một người rất lão luyện.


Năm người được cử lập tức cúi đầu nhận lệnh, bắt đầu đem theo dụng cụ để xử lý hai cái cây chắn đường kia.

Từng bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng, họ cẩn thận tiến tới , tựa như mèo bước đi.

Cẩn trọng là vậy, nhưng khi bước chân sắp chạm tới hai thân cây kia...!"vù...!vù...!vù..." một loạt tên từ trong rừng bắn ra.

" phập...!phập...!phập..." những mũi tên bay tới một cách bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay, cắm vô người nạn nhân.

Năm người mở đường ấy không kịp chống đỡ, bị mưa tên bắn vào khiến họ gục chết ngay tại chỗ.

Trưởng đoàn thấy thế biết được chuyện gì đang xảy ra, lập tức hét lớn.- "bọn cướp tấn công, lập tức phòng thủ.

Ai vào vị trí người đấy, chuẩn bị tư thế chiến đấu..."25 người trong đoàn thương buôn còn lại lần lượt tuốt đao ra, nép vào nhau tạo thành vòng tròn, hình thành thế phòng thủ.

Nhìn tình huống thì rõ ràng đây là một vụ chặn đường trong rừng, là do kẻ mà ai cũng biết đó là ai làm.

Không khí căng thẳng cực độ, bỗng có tiếng cười lớn trong lùm cây phát ra.- " ha ha ha...!thật không ngờ, trong số tất cả những người mà chúng ta cướp thì ngươi là kẻ cẩn trọng nhất"Cả đoàn thương buôn giật mình, dù đã sẵn sàng tư thế nhưng vẫn không khỏi hốt hoảng khi nghe tiếng cười ấy.

Kẻ mà ai cũng biết đó là ai từ trong rừng bước ra, khuôn mặt cười vô cùng khả ố.

Và hắn không đi một mình, sau lưng hắn có hai người đi cùng, là hai tên thân cận.

Cả ba tên ấy đứng ở một vị trí trên cao nhìn xuống đám thương buôn, tên đầu lĩnh lại cười nói.- " sáu cỗ xe ngựa đều chở nhiều hàng hóa như vậy , chắc chắn là rất nhiều đồ quý giá, ta phải tự thẩm định mới được"Cái sự ngạo mạn ấy của tên đầu lĩnh, như thể rằng đoàn thương buôn này đã là vật trong túi hắn, cứ như thể rằng món hàng hóa này hắn cướp được là điều hiển nhiên vậy.

Trưởng đoàn không phải kẻ hèn nhát, tuốt kiếm chỉ về phía tên đầu lĩnh mà nói.- " muốn cướp hàng của chúng ta? Đây cũng không phải là điều đơn giản.

Còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không?"Dứt lời, kéo kiếm về tư thế phòng ngự.


Để chiếm đoạt đoàn buôn, xem ra không phải là điều dễ dàng, bởi người chỉ huy đoàn buôn không dễ dàng chịu thua như vậy.

Tình thế hiện tại, tên đầu lĩnh đang nắm thế chủ động.

Hắn rất tin tưởng vào việc số lượng áp đảo chất lượng, bật cười vỗ tay ba tiếng.- " hơ hơ hơ...!dễ thì không nói là dễ, nhưng mà khó thì cũng không khó lắm""bốp...bốp...!bốp..." tiếng vỗ tay vừa dứt, trong rừng xuất hiện rất đông người bước ra bao vây đoàn thương buôn.

Tổng cộng toàn bộ băng cướp Lương Sơn Đồng đều xuất hiện, chúng bao vây cỗ xe ngựa ở giữa.

Trưởng đoàn nhìn thấy thì giật mình , toát mồ hôi hột mà nói.- "nghe đồn băng cướp Lương Sơn Đồng các ngươi có tới 108 tên , ta cứ tưởng chỉ là bốc phét.

Bây giờ trực tiếp gặp, không ngờ số lượng này quả thật là có, xem ra ta đã sơ suất rồi.

"Tên đầu lĩnh ngẩng cao đầu ngạo nghễ, nhìn người trưởng đoàn mà cười nhạt.- " đối với những anh hùng Lương Sơn Đồng như chúng ta mà ngươi dám dùng từ "sơ suất" ư? Phải nói là ngu dốt mới đúng.

Chỉ có những kẻ ngu dốt mới xem thường 108 anh hùng Lương Sơn Đồng chúng ta mà thôi.

Và bất cứ sự ngu dốt nào đều phải trả giá, ngươi hãy trả giá cho sự ngu dốt của mình đi "Nói xong vung tay hét lớn.- " XẠ TIỂN" lập tức những cung thủ của bọn cướp điều giương cung lên, bắn mưa tên thẳng vào đoàn xe ngựa.

Trưởng đoàn lập tức hét lên.- " phòng thủ chống xạ tiễn."Tiếng hét đó vừa dứt, lập tức toàn bộ 25 thành viên còn lại của đoàn buôn phóng vào trong cỗ xe ngựa, chụp lấy cái khiên đã thủ sẵn mà đưa lên che chắn.

Hàng loạt mũi tên bắn vào cỗ xe ngựa như mưa , tưởng chừng như kết thúc tất cả.

Khung cảnh khủng khiếp, chiến trường phút chốc đã cắm đầy tên.

Mưa dù nhiều và dữ dội như thế nào thì cũng phải đến lúc tạnh, tên bắn một hồi cũng hết.

Khi mà loạt tên vừa dứt , đầu lĩnh nhìn thấy thì ồ lên ngạc nhiên.- " á...!Không ngờ nha, xạ tiễn nhiều như vậy mà không hiệu quả gì, xem ra đúng là có chuẩn bị sẵn"Phía sau, tên Tống Hồ lúc này bước lên nói.- " đúng là bất ngờ thật, có thể chống cự lại mưa tên như vậy thì thật đáng khen.

Nhưng mà chuẩn bị sẵn thì đã sao, 108 đánh 25 kiểu gì mà chẳng thắng chứ ?"Ngô Sử đang im lặng, nghe Tống Hồ nói vậy cũng gật đầu, bước lên nói theo.- " bây giờ chúng ta chơi chiến thuật biển người, xua quân vào nghiền nát chúng nó và đưa hàng về thôi, dễ mà "Tiều Đực cũng cảm thấy hợp lý , lời nói của thuộc hạ cũng là suy nghĩ của hắn, liền gật đầu đưa tay ra hiệu.

Tống Hồ thấy cái hiệu lệnh ấy, liền bước lên trước chỉ tay về phía đoàn thương buôn mà hét lớn.- " anh em nghe lệnh, tổng tấn công...!đánh tự do..."Một tiếng hét lên, lập tức toàn bộ bọn cướp ở dưới tuốt đao.

" SÁT ..." bọn chúng đồng thanh hô vang, lao vào đoàn thương buôn mà chém giết.


Tiếng hét ấy, khí thế ấy, trưởng đoàn lập tức ứng biến.

Ông ta gầm lên.- " toàn đội rút đao chiến đấu, phòng thủ chặt chẽ, hình thành thế trận tường thành..."" HÂY ..." lập tức 25 chiến binh đồng thanh hô lên khẩu hiệu, giữ chắc vòng tròn phòng thủ, tựa vai vào nhau, lưng vào trong hình thành thế trận phòng ngự.

Ngay ở giữa vòng tròn ấy chính là trưởng đoàn cùng hai người cận vệ, những người sẽ chỉ huy chiến thuật phòng ngự."Giết...!giết...!hết..." tiếng gào ghét của lũ cướp , bọn chúng vung đao lao vào chém tới tấp.

Đoàn người 25 nhân mạng kia không hề nao núng, họ tựa vào nhau thu hẹp kích thước chiến trường, thì trước mặt họ cũng chỉ là một đối một.

Người này vung đao lên chém, người kia đưa khiêng lên đỡ, phút chốc đã có thể cầm cự.

Tiều Đực đứng quan sát nhăn nhó, cảm thấy rất không vui mà nói.- "chúng đã tụ lại thành hình tròn như thế này thì số lượng cũng không áp đảo được chúng.

Cái tên kia cũng có tài điều binh lắm đấy."Lời đánh giá của Tiều Đực cứ như một viên tướng trên chiến trường ra vẻ như am hiểu đánh trận lắm vậy , nhưng chung quy lại thì chỉ là một lũ cướp đang vây đánh một đoàn thương buôn mà thôi.

Cứ thích vẽ lên trên khuôn mặt của mình những gì tốt đẹp nhất, cứ như mình đang là anh hùng , là tướng quân.

Chúng không biết nhìn nhận lại bản thân chỉ là những tên không chịu làm việc, mà chỉ là lũ giòi bọ đi ăn mồ hôi xương máu của người khác.

Cứ tưởng mình cao quý, thực ra chỉ là lũ cướp cặn bã không thể tự làm tự ăn.

Tiếng gươm chạm vào nhau chan chát , tiếng khiêng tiếng kiếm đánh đôm đốp vào nhau , máu của cả bọn cướp lẫn các chiến binh đều đổ xuống, hai bên có thương vong.

Tiều Đực nhăn nhó nói.- " mẹ nó, đông hơn hẳn mà đánh hoài vẫn không thắng được cái nhúm đó à? Hay là phải để chúng ta đích thân ra tay?"Nói xong liếc sang nhìn Tống Hồ, hàm ý muốn hắn xông vào chiến trận.

Tống hồ giật mình, hắn không muốn xông vào nơi nguy hiểm nên kiếm cớ thoái thác mà nói.- " chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa, đến lúc đó nếu như vẫn chưa thắng được thì đầu lĩnh cứ để thuộc hạ xông trận"Tiều Đực hừ một tiếng, rõ ràng không vui.

Tống Hồ tu vi võ thượng, tham chiến thì rất dễ áp đảo, nhưng dường như ăn trên ngồi trốc quen rồi khiến cho dũng khí ngày xưa mất hết, bây giờ lại có vẻ nhát gan .Đao kiếm đang đánh nhau, tiếng va chạm rợn người, thì bất chợt có hiện tượng lạ.

"U u u...." Tiếng tù và tự nhiên từ đâu đó vang lên khiến tất cả khựng lại, ngơ ngác nhìn ngang nhìn dọc.

Tiếng tù và này là của người dân tộc thiểu số, cũng là tiếng tù và của trưởng trấn Nông Văn Rau.

Người dân tộc ở trấn Nông Sơn dùng tiếng tù để điều binh khiển tướng, xem ra ở gần đây có quân đội đang hành quân..