Bạch Đạo Sư

Chương 310: Ảo Mộng Trước Mắt.





Nhà họ Cổ và họ Huyền ngồi lại bàn tính với nhau, chọn ngày lành tháng tốt để gả Cổ Uyên vào nhà họ Huyền.

Và dường như họ Huyền đã tính trước , nhanh chóng chọn một ngày rất gần để tổ chức hôn lễ.

Bọn chúng sau khi thống nhất ngày giờ, liền lập tức trở về làng Đông.

Chúng phải nhanh chóng lo chuyện sính lễ, gom góp tiền bạc để cưới con gái của Cổ chân nhân.

Năm đại nguyên bảo , tức là 50 kim nguyên bảo, đây là một con số rất lớn.

Gia đình họ Huyền không giàu có, cũng chỉ tầm khá giả, mà gia đình khá giả thì năm đại kim nguyên bảo vẫn là vượt quá tầm với của chúng.

Nhưng tiền làm hoa mắt, bọn chúng đều nhận thấy một điều rằng chỉ cần có đem sính lễ tới là được.

Ngày cưới, Cổ Uyên sẽ mang năm đại nguyên bảo của hồi môn về nhà, và chúng sẽ lập tức huề vốn ngay.

Chưa kể rất nhiều lợi lộc khác đi theo đó, cho nên với bọn chúng bây giờ lo liệu 5 đại nguyên bảo là điều cần thiết.

Bà mẹ gom hết tất cả gia sản nhà họ Huyền tích góp bao nhiêu lâu nay, đồng thời mang tất cả nhà đất đi cầm cố, lại còn vay nóng tiền trang một số tiền lớn để gom góp cho đủ năm đại nguyên bảo.

Số tiền đã đủ , liền tiến hành đám cưới.

Bọn họ làm một buổi rước dâu thật rình rang, lên tới y quán Cổ chân nhân để rước dâu.Những người xung quanh trấn nhìn thấy thì xì xầm bàn tán.- " cái gì vậy? Đám cưới nhà ai, của y quán Cổ chân nhân à? Tại sao trông rình rang vậy?"- " phải đó , quá khoa trương rồi.

Ta nghe nói tên Cổ Bố ấy gả con cho một gia đình nào dưới làng, khiến ta không tin được.

Hắn mà cũng chấp nhận gả cho người dưới làng ư ? Vậy ra đây là sự thật à?"- " không sai, tên Cổ Bố ấy coi người bằng nửa con mắt.

Hắn chỉ ngước lên chứ không nhìn xuống ,sao tự nhiên lại gả con cho người dưới làng? Không phải cái người dưới làng là một đại phú hộ đấy chứ?"Những tiếng xì xầm bàn tán không ngớt về đám rước dâu rình rang này.Đám rước dâu đi vào trong y quán Cổ chân nhân, mà y quán này cũng trang hoàng chuẩn bị cho một lễ rước dâu hoành tráng.


Tiếng chiêng tiếng trống rình rang, náo loạn cả một góc trấn.

Sính lễ đã được chuẩn bị sẵn , liền đặt lên trước bàn lớn.

Người dẫn chương trình lúc này hướng về cả hai gia đình mà nói.- " hôm nay chúng ta tới đây làm lễ vu quy cho Cổ Uyên tiểu thư chính thức về nhà họ Huyền làm dâu, xin mọi người chúc mừng"Những tiếng vỗ tay của những người đã được mời tới vang lên.

Người dẫn chương trình lại nói tiếp.- " sính lễ hôm nay của nhà dâu sẽ là năm đại nguyên bảo, xin nhà gái nhận cho"Nói xong đặt mâm vàng xuống, mở miếng vải ra thì có năm đại nguyên bảo lấp lánh.

Cổ Bố thấy vậy thì gật đầu hài lòng, liền nhận lấy mâm vàng ấy.

Trong lúc bê mâm vàng đi , hai mẹ con nhà họ Huyền cảm thấy chút lo lắng.

Đó là toàn bộ gia sản của họ , mà không chỉ toàn bộ gia sản , bọn chúng còn vay mượn thêm và trở thành kẻ âm nợ.Bên trong y quán tiến hành hôn lễ, sau khi đem đủ năm đại nguyên bảo ra để làm sính lễ.

Trước mặt mọi người lúc này, người làm chủ chương trình hôn lễ đứng ra nói lớn.- " đến giờ là phần của hồi môn cho cô dâu, mời cô dâu bước ra"Cổ Uyên trong phòng riêng được người hầu dắt ra ngoài , trên đầu còn trùm khăn đỏ.

Mẹ con họ Huyền thấy vậy thì đôi tay khẽ giật giật, không biết có đủ năm đại nguyên bảo hoàn vốn hay không, khiến bà ta cũng có chút lo lắng.

Lúc này, những khay tiền lại được người nhà họ Cổ đưa ra.

Người làm chủ hôn lễ đọc lớn.- " của hồi môn cho Cổ Uyên tiểu thư bao gồm 5 đại nguyên bảo, 50 kim nguyên bảo, và 500 ném vàng..."Tiếng hô lớn của người đó khiến cho mẹ con họ Huyền giật thót, số tiền này thực sự cũng quá lớn rồi.

Người đó nói xong, những cái khay đựng vàng đều được mở miếng vải ra, bên dưới là vàng lấp lánh.

Mẹ con họ Huyền nhìn sướng mắt, cảm thấy phê pha vô cùng.

Bà ta đem sính lễ năm Đại Nguyên Bảo, và của hồi môn Cổ Uyên lại gấp ba lần số sính lễ của bà.


Bà ta lúc này tựa như đang trên mây, mà con trai bà cũng sướng đê mê, nào biết đó là cạm bẫy.Sau khi mọi nghi lễ đều được tiến hành xong, cô dâu Cổ Uyên bước lên kiệu hoa, mà theo sau lưng cô dâu là những mâm vàng của hồi môn đó.

Mẹ con họ Huyền sướng híp cả mắt , nhanh chóng vào việc rước dâu về nhà họ Huyền, như sợ họ Cổ đổi ý.

Đám rước rình rang vô cùng, là một đám cưới lớn nhất ở cái làng Đông ấy.

Tuy rằng chuyện nhà họ Huyền đuổi con dâu và cháu nội ra khỏi nhà là chuyện khiến những người trong làng cảm thấy bất bình và phẫn nộ, nhưng việc đám cưới mời thì người ta vẫn đi thôi.

Có nhiều người không hài lòng, không đi thật, cho nên đám cưới này còn dư rất nhiều bàn.

Những chuyện này nhà họ Huyền không còn xem trọng nữa, điều quan trọng ở đây là đã cưới được Cố Uyên tiểu thư của Cổ chân nhân, một tương lai vô cùng tươi sáng với hào quang rực rỡ chờ đợi bọn chúng.

Sau mọi nghi lễ bái đường thành thân ở nhà họ Huyền, Cổ Uyên được đưa vào động phòng hoa chúc, mà người mẹ lúc này cũng nôn nao lắm.

Bà ta đứng trước cửa phòng tân hôn, ngập ngừng một chút.

Khi đám cưới tiến vào giai đoạn ăn nhậu phủ phê, bà ta lẻn vào phòng tân nương.

Khác với Thiên Phi ,bà ta đi thẳng vô phòng, thì với Cổ Uyên lại có sự tôn trọng hơn.

Bà gõ cửa ở ngoài, bên trong có tiếng hỏi ra.- " ai đó?"Nghe giọng Cổ Uyên hỏi ra, bà lập tức trả lời.- "là mẹ đây, mẹ có chút chuyện muốn gặp con"Cổ Uyên nghe vậy liền vui vẻ ra mở cửa, vừa nhìn thấy mẹ chồng thì cười toe toét.- " mẹ đó à? Mẹ đến đây thật đúng lúc.

Con cũng đang có chuyện muốn nói với mẹ"Sự niềm nở của Cổ Uyên khiến cho bà ta ngạc nhiên, không kịp phản ứng thì Cổ Uyên đã nắm tay dắt bà vào trong.

Cả hai ngồi xuống bên bàn, ngay sau đó không để bà phải gợi ý , Cổ Uyên bê toàn bộ tiền vàng của hồi môn lên trên bàn mà nói .- "đây là toàn bộ của hồi môn mà cha con cho con.

Con bây giờ nghĩ rằng mình vẫn chưa nên giữ số tiền lớn này, cho rằng mẹ là người thích hợp.


Vậy nên hôm nay con mạo muội nhờ mẹ giữ giúp, xin mẹ đừng từ chối "Lời nói ra đã nói đúng ngay vào ý muốn của bà mẹ chồng.

Bà ta trong lòng khoái chí vô cùng lớn, nhưng giả vờ ngại ngùng nói .- "chuyện này...!ta thấy có vẻ không tiện..."Bà mẹ chồng đã nghiện nhưng còn ngại, Cổ Uyên vừa nghe vậy đã cắt lời, miệng cười toe toét mà nói.- " mẹ nói gì vậy ? Con dâu đưa tiền vàng cho trượng mẫu giữ giùm, điều này không phải là lẽ hiển nhiên sao?"Vừa nói xong, lập tức đưa tay tháo chiếc vòng vàng ngay cổ mình đặt lên luôn cái khay tiền vàng ấy , lại nhìn bà mẹ chồng mà cười vui vẻ.- " mẹ, xin hãy cầm lấy, giữ giúp con số tiền này cho con vui.

Xin người đừng từ chối nữa, sẽ khiến con dâu cảm thấy buồn phiền"những lời Cổ Uyên nghe như cầu xin khiến bà mẹ chồng sướng tê tái trong lòng.

Bà nhìn đống tiền vàng và cái lắc vàng to như cái xích chó mà Cổ Uyên mới đặt xuống, cảm thấy đê mê.

Dù trong lòng mê sướng lắm , nhưng vẫn ra thái độ bình tĩnh ,nhìn con dâu mà mỉm cười gật đầu.- " thôi thì con đã nói vậy, mẹ sẽ giữ giúp con.

Khi nào con cần thì cứ nói, mẹ sẽ trả lại ngay"Cổ Uyên nghe vậy cúi đầu cung kính dạ một tiếng, người mẹ chồng liền bê hết toàn bộ vàng đi.

Nhìn đống vàng trong tay mình, bà sướng bê đi mà quên không nói câu nào nữa.

Cổ Uyên đi theo sau, khi bà ra khỏi phòng thì đóng cửa lại.

Khi cửa vừa đóng xong, ả ta đã nở một nụ cười nham hiểm.

Dường như ả ta biết rằng bà mẹ chồng tới đây để "giữ giùm" tiền của ả, và ả có kế sách đối phó phù hợp.

Bà mẹ chồng không biết, tưởng rằng ngon ăn.

Bà ôm mâm vàng nặng ấy vào phòng riêng, khóa cửa trong cẩn thận.

Bà đặt xuống bàn, bắt đầu nhìn lại một lượt số tiền mà mình đang giữ.

Mắt bà sáng rực lên, năm đại nguyên bảo này, 50 kim nguyên bảo này, 500 nén vàng này, tất cả lóng lánh trước mặt bà tựa như hào quang rực rỡ bao phủ.

Bà cầm hai nén vàng lên, nhìn vào vô cùng thích thú.

Lại đặt nén vàng xuống mà cầm cái sợi dây chuyền của con dâu, cái thứ dây chuyền gì mà to như một cọng xích chó vậy, giá trị của nó cũng phải tầm một đại nguyên bảo là ít.

Bà khẽ thốt lên.- " gớm , đeo cái sợi dây chuyền này không sợ gãy cổ à?"Bà híp mắt nhìn, rồi nào là vòng vàng nữa này, nào là bông tai ,sao mà quá nhiều như vậy.


Trong phút chốc cảm thấy mình đã trở thành đại phú hộ mất rồi.

Bà nhanh chóng cất toàn bộ số vàng ấy vào nơi cất giữ bí mật, trái tim rộn rã vui mừng.

Sau khi đã cất dấu cẩn thận, bà chắp tay nhắm mắt ngửa lên trời mà khấn .- "đa tạ tổ tiên họ Huyền đã phù hộ.

Nay hài tử của con đã lấy được một vị tiểu thư cao quý ở trên trấn , lại được thừa hưởng một số tiền rất lớn bên nhà vợ.

Nhà họ Huyền qua mấy đời đều chỉ là hạng khá giả , nay có thể bước chân lên thành hàng phú hộ , vẻ vang mặt mày rồi"Nói xong thì vái một cái, lại ngồi xuống ghế.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt còn nhiều suy tính, bà chợt cười toe toét mà lẩm bẩm.- "phải rồi.

Có tiền rồi, ta sẽ mua cho hài tử của mình một chức quan, trở thành một người đứng đầu làng này chẳng hạn.

Điều này thực sự không có gì là không thể, ha ha ha ..."Tiếng cười sung sướng của một bà mẹ sau khi đã cưới được một đứa con dâu cùng với tài sản kếch xù mà đứa con dâu ấy sẽ mang về.

Lòng tham được thỏa mãn khiến cho con người ta sung sướng hạnh phúc, nhưng cái sung sướng hạnh phúc ấy chỉ là nhất thời mà thôi.

Bởi có câu "tham thì thâm" , rất nhanh thôi, mẹ con họ Huyền sẽ trượt xuống đáy sâu của bùn đen tăm tối mà chẳng biết khi nào mới ngóc đầu lên được.

Thôi thì thời điểm hiện tại đang sung sướng thì cứ sướng đi.

Có câu "ngu thì chết chứ bệnh tật gì", bất cứ kẻ nào cũng sẽ phải trả giá cho những việc ngu dốt mà họ đã gây ra.

Đến khi biết rằng mình ngu, thì lúc ấy đã không còn kịp nữa.

Còn cái lúc đang làm chuyện ngu xuẩn thì luôn tự cho rằng cái việc ngu xuẩn mình đang làm là một việc vô cùng trí tuệ, vô cùng tài giỏi.

Và kẻ ngu dốt ấy trong lúc đó sẽ cảm thấy mình thật sự quá thông minh , đây chính là cảm giác của bà mẹ chồng này đang cảm nhận được.

Bà thấy bà thực sự quá tài giỏi, quá mưu trí ,quá tuyệt vời.

Nói chung là bà ta thấy bà rất hoàn hảo..