Bạch Đạo Sư

Chương 237





Tên Thái thú cùng đám thuộc hạ sau khi bàn tính rất kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định cho người đi tìm bạch y nhân kia.

Đối với tên đạo sĩ thì bọn chúng không quan tâm lắm , thưởng tiền rồi đuổi đi mà thôi , nhưng bạch y nhân thì lại là một điều rất quan trọng.

Chiến tranh giữa ba quốc gia có thể bùng lên bất cứ lúc nào, thế nên xây dựng lực lượng tinh nhuệ là điều tiên quyết phải làm.

Việc tuyển được nhân tài không chỉ bổ sung sức mạnh cho mình mà còn ngăn chặn kẻ địch lấy mất , đây là một chiến thuật quan trọng.

Rất nhanh chóng, một đội quân trinh sát được lẫn vào trong dân.

Bọn chúng đi khắp trấn Hắc Xà , và cả làng Đông làng Tây hỏi thăm tin tức của người bí ẩn.

Thế nhưng khi biết được tin tức của Bạch y nhân đó thì bọn chúng rất thất vọng, bởi bạch y nhân ấy đã không còn ở Tây Bắp nữa rồi.

Kẻ bí ẩn đó đã rời đi sau khi hoàn thành công việc, hắn đã trở về Giao Chỉ.Quay trở lại thời gian 3 ngày trước, khi mà Vạn Vân Phong tới vùng đất ấy để thanh tẩy oán linh.

Lúc đứng trên điểm đen nhìn xuống, hắn thấy một điều gì đó có vẻ đau lòng lắm.

Điều này khiến hắn xao động trong lòng , quyết định xuống dưới và bị đuổi chạy ngược lên, bản thân tâm tư rất nhiều.

Hắn thấy một linh hồn ngập tràn đau khổ với chấp niệm khủng khiếp, một chấp niệm gì đó lớn lắm đã giam cầm linh hồn này ở đây suốt thời gian qua, không thể siêu thoát.

Hắn muốn tìm hiểu, thế nhưng tên đạo sĩ và đám hộ vệ cứ lởn vởn ở đây khiến hắn không vui.

Quan sát đám người ấy, Vạn Vân Phong biết rằng chúng không có khả năng đánh bại oán linh nơi này.

Dù là như vậy, Vân Phong cũng không muốn linh hồn tội nghiệp ấy bị làm phiền, thế nên quyết định thỏa thuận với đạo sĩ.


Hắn xin tên đạo sĩ kia thời gian ba ngày, chỉ cần ba ngày để hắn làm việc trước.

Tên đạo sĩ "buồn ngủ gặp chiếu manh" thì mừng lắm, đương nhiên nhận lời, thế là ổn thỏa cả rồi.

Vạn Vân Phong liền lập tức vào công chuyện, việc đầu tiên hắn làm là đi đến làng Tây hỏi thăm tình hình.

Vân Phong ghé vào một quán nước ở làng Tây , chọn quán nước đông đúc nhất , hắn vào trong ngồi vào một bàn trống.

Chủ quán thấy khách tới thì niềm nở, vui vẻ chạy ra hỏi .- "khách quan, muốn uống trà, uống rượu hay uống gì? Quý khách có muốn ăn vài món điểm tâm không , hôm nay quán có giảm giá một số món ăn bình dân, có lẽ khách quan sẽ thích."Vạn Vân Phong mỉm cười ,hướng chủ quán mà nói.- " cho ta một bình trà ngon là được rồi, ta không ăn gì cả."Chủ quán khẽ cúi đầu , sau đó quay vào trong chuẩn bị đi làm trà.

Chưa kịp bước đi thì Vạn Vân Phong lúc này gọi lại , túm lấy tay áo chủ tiệm mà nói.- " ông chủ, từ từ đã, ta có chút việc cần ông giúp"Chủ quán bị níu tay thì quay đầu lại , chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy một thứ gì đó mà ông ta rất thích.

Vị khách trẻ này đã đưa ra một nén bạc lên phía trước, hướng về phía ông ta mà nói.- " ông chủ , ta có vài điều muốn hỏi ông.

Liệu ông có thể trả lời giúp ta một vài thắc mắc trong lòng không ?"Thắc mắc ư? Những người vào quán nước đa phần đều là hỏi thăm tin tức, điều này không phải là hiển nhiên sao? Ông chủ quán nhìn nén bạc đó thì vui vẻ lắm, ban đầu cứ tưởng chỉ là khách khách qua uống bình trà rồi đi , không ngờ lại hào phóng như thế này.

Chủ quán liền đứng lại , nhìn vị khách hào phóng với nụ cười rạng rỡ của mình mà nói .- "khách quan, muốn hỏi gì cứ hỏi.

Nếu tại hạ biết , tại hạ nhất định sẽ trả lời "Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười.

Quán nước là nơi buôn chuyện nhiều nhất , và đương nhiên chủ quán nước cũng là người nghe được nhiều câu chuyện nhất.

Hắn liền vào thẳng vấn đề, đặt câu hỏi với chủ quán .- "ta trên đường có gặp một mỹ nữ xinh đẹp.

Nàng ta sở hữu mái tóc đen huyền dài ngang lưng , cùng với đôi mắt đen huyền long lanh nhìn tựa như bầu trời đêm đầy sao vậy.


Khuôn mặt thanh tú, dáng người thon gọn đầy đặn, là một mỹ nữ xinh đẹp khiến người ta nhìn thấy mà xao xuyến.

Lại nói nàng ta có một điểm khá đặc biệt, đôi môi nhỏ đỏ xinh có một nốt ruồi nhỏ ngay mép , nếu không để ý kỹ sẽ không thấy.

Ta nhìn khuôn mặt nàng ấy rất đẹp , nhưng trông có vẻ buồn thăm thẳm tựa như đã phải trải qua những chuyện gì đó đau khổ lắm.

Vậy ông có biết nàng ấy là ai không?"Chủ quán nghe vậy thì bật cười, nhìn người khách này mà ý tứ .- "quả nhiên "anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Yểu điệu thục nữ ,quân tử hảo cầu".

Công tử hình như đã lạc vào tiếng sét ái tình rồi thì phải ?"Vạn Vân Phong cười gượng , nhẹ lắc đầu trả lời.- "ta chỉ muốn hỏi tung tích về mỹ nữ ấy, ông có biết không ?"Chủ quán trầm ngâm một chút , suy nghĩ thấu đáo mà nói .- "mỹ nữ xinh đẹp thì ở một cái làng nhỏ bé như này không có nhiều.

Theo như những gì công tử miêu tả thì có vẻ như công tử đang hỏi về Thiên Phi cô nương thì phải.

Đó là một cô nương đáng yêu với tấm lòng bao dung , nhưng mà chắc phải làm công tử thất vọng vì cô nương ấy đã có chồng và có con rồi"Vạn Vân Phong kẻ ồ lên một tiếng ,hắn xua tay lập tức.- "ta không quan trọng cô ta có chồng con hay không, ta muốn biết cô ta là ai mà thôi "Chủ quán nghe vậy thì giật mình , thoáng lùi lại một chút.

Ông ta nhìn kỹ vị khách này trong một khắc, sau đó ngập ngừng nói .- "công tử ,không thể bậy bạ được.

Luân thường đạo lý nhân, lễ ,nghĩa ,trí, tín là giá trị làm nên con người.

Công tử đối với phụ nữ đã có chồng có con mà như thế là không đúng đâu.

"Vạn Vân Phong thoáng khựng người , hắn cười gượng gạo lắc đầu .- " không phải, không phải là như vậy"Nói xong đưa nén bạc nhét vào tay chủ quán mà thanh minh.- "ông chủ hiểu nhầm ý ta rồi, ta không phải là có ý đó.

Ta tìm người phụ nữ ấy là có chút chuyện , bởi vì muội muội của ta và người phụ nữ ấy có chút giao tình với nhau.


Muội muội của ta nhớ lại ân tình xưa nên nhờ ta đi tìm người phụ nữ ấy , tuyệt đối không có chuyện bậy bạ ở đây.

Xin ông chủ đừng hiểu nhầm ta mà tội nghiệp "Là ân tình với em gái thôi sao? Chủ quán nghe vậy thì bật cười, lại thấy nén bạc được nhét vô tận tay mình thì vui vẻ nói.- " thì ra là vậy, ta đã hiểu nhầm công tử.

Thật sự thất lễ , thật sự rất dễ rồi.

Ta không hiểu chuyện đầu đuôi đã trách nhầm công tử ,thật là đáng trách".Nói đến đây thì hết sức chuyên nghiệp, nhẹ nhàng cất nén bạc vào trong tay áo một cách gọn gàng không một động tác thừa, nhe răng cười toe toét.- "chuyện của Thiên Phi cô nương, tại hạ có thể kể hết ra.

Nhưng nó rất dài dòng, thôi thì để cuối ngày công tử quay lại, tại hạ sẽ kể cho nghe toàn bộ.

Bây giờ tại hạ phải buôn bán"Vạn Vân Phong liếc nhìn xung quanh, đây đúng là một cái quán đông khách.

Một nén bạc chắc không đủ để ông ta bỏ bê công việc, vậy cũng không thể ép chủ quán phải bỏ một ngày công ra phục vụ mình.

Một nén không đủ thì hai nén là được chứ gì? Nghĩ như vậy, Vạn Vân Phong lập tức lấy ra thêm hai nén bạc mà nói.- " ông chủ ,không thể nhờ người khác làm thay mà ngồi đây trò chuyện với ta được sao ? Ta cũng là người bận rộn, không thể phí phạm quá nhiều thời gian.

Cuối ngày ta rất bận, không thể quay lại, chỉ có thể rảnh rỗi bây giờ thôi."Nói xong thì kéo tay chủ quán mà đặt hai nén bạc vào tay, tổng là ba nén rồi.

Lão chủ quán nhìn thấy hai nén bạc đặt vào tay thì mắt sáng lóa.

Cần phải nói rõ, số tiền này không có gì là xấu cả.

Đây là tiền mà vị khách này bỏ ra để thuê ông ngồi kể chuyện , là một giao dịch chính đáng bình thường.

Chủ quán vui vẻ vô cùng, bởi đâu phải lúc nào cũng có phi vụ làm ăn dễ dàng như vậy ? Lâu lâu lộc trời mới rớt xuống, cơ hội này không có nhiều.

Ông ta đương nhiên không khước từ, liền siết tay nắm chặt hai nén bạc mà nói.- " được chứ , có gì mà không được đâu? Để tại hạ kêu vợ mình ra làm thay, tại hạ sẽ ngồi đây hầu chuyện công tử"Nói xong liền cầm ba nén bạc mà chạy vô trong.

Vạn Vân Phong ngồi đó mỉm cười ,xem ra đã tìm được manh mối.Chủ quán nước chạy vô trong nhà gọi lớn.- " bà nó ơi, ra đây bán nước thay tôi để tôi làm việc khác.

Có vị công tử này muốn hỏi chuyện ,tôi phải ra hầu chuyện người ta"Vừa chạy vô trong nhà , ông ta thấy vợ đang làm việc nhà.


Bà vợ nghe chồng nói vậy thì cau có khó chịu, gạt mồ hôi trán nhìn chồng mà lườm mắt .- "cái gì mà hầu chuyện khách hàng chứ? Ông rõ ràng muốn trốn việc , tôi cũng đâu phải là rảnh rỗi đâu?"Nói xong lại tiếp tục làm việc , xem ra không muốn hợp tác.

Chủ quán hiểu vợ mình, ông ta tủm tỉm cười và chìa ra ba nén bạc đưa trước mặt vợ mà nói.- " đây là số tiền mà khách quan ấy trả cho chúng ta , ba nén bạc chỉ để tôi ngồi hầu chuyện vị khách đó.

Bà cảm thấy thế nào, có lấy hay không ?"Người vợ nghe vậy thì lập tức thay đổi thái độ.

Đây không phải là trốn việc, đây chính là đang làm việc.

Bà ta nhìn ba nén bạc ấy thì tròn xoe mắt , hiểu rằng đây là một món tiền lớn cho một công việc nhỏ.

Chỉ việc ngồi kể chuyện thôi mà được ba nén bạc ư ? Số tiền này bằng mấy ngày công của gia đình rồi.

Bà vui vẻ đưa tay cầm lấy ba nén bạc tiền công ấy, vui vẻ nói.- " khiếp, cái ông này...! Sao không nói từ đầu ? Khách quý tới thì phải lo mà phục vụ cho tốt đấy , đừng để người ta phiền lòng.

Lo ra tiếp chuyện cho tốt, mọi chuyện buôn bán cứ để tôi "Nói xong thì tạm ngưng hoàn toàn công việc của mình mà ra ngoài buôn bán thay cho chồng.

Người chồng vui vẻ quay lại bàn ,ngồi xuống bên cạnh vị khách ấy.

Ông ta đặt ấm trà xuống, tự tay rót trà cho vị khách hào phóng này mà nói.- " đây ,công tử uống chén trà cho nóng"Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, nâng chén Trà lên uống cạn.

Nhìn quanh một lượt lần nữa rồi bắt đầu mới hỏi .- "ông chủ, ông có thể kể cho tôi nghe về mỹ nữ tên Thiên Phi kia được chứ ? Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện về cô ta, tất tần tật "Chủ quán vui vẻ gật đầu , cũng tự rót cho mình một chén trà.

Ông ta uống cạn chén trà ấy, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể .- "chuyện Thiên Phi cô nương là một câu chuyện buồn, rất buồn.

Cô gái sinh ra trong làng Tây này có hoàn cảnh rất đáng thương, mọi chuyện là như thế này..."Chủ quán bắt đầu kể lại mọi chuyện, câu chuyện về một mỹ nữ bên trong làng này, người mà phù hợp với miêu tả của vị khách hàng ấy.

Câu chuyện kể về một mỹ nữ với mái tóc suôn dài , đôi mắt thăm thẳm long lanh như bầu trời đêm đầy sao.

Cả cuộc đời của Thiên Phi là một chuyện dài để mà kể, thật sự rất nhiều điều để mà nói đến..