Bạch Đạo Sư

Chương 235: Thành Công Trở Về.




Trong khoảnh khắc đờ đẫn ,viên tướng lại ghé sát mặt vào tên đạo sĩ mà nói, lời nói thì thầm nhưng sắc bén chết người.

- " Tiên sinh, sao không trả lời bổn tướng? Vẫn còn một điểm phải giải quyết , tiên sinh đứng đây luôn à ?"

Tên đạo sĩ này vốn rất ma lanh, trong đầu suy nghĩ điều gì đó rồi nói .

- "tướng quân, việc trừ hai điểm quỷ dị này không thể làm một sớm một chiều . Bây giờ bần đạo đã giải quyết xong một điểm, vẫn là nên về nghỉ ngơi trước, đợi khỏe rồi vài bữa nữa quay lại điểm thứ hai mà làm tiếp. Tướng quân thấy thế nào?"

Lời nói này rất ma lanh khôn lỏi , câu giờ được cho hắn thêm thời gian vài ngày nữa để hắn có thêm cơ hội. Thế nhưng viên tướng có vẻ không chờ được nữa rồi, hắn đưa thanh kiếm lên trước mặt, ánh mắt phát ra sát khí.

- " tiên sinh à, ta là mệnh quan của triều đình, không có nhiều thời gian như vậy đâu . Với lại ta thấy tiên sinh còn khỏe lắm , không ra bên kia giải quyết nốt điểm bên kia còn đợi mấy ngày làm gì? Vẫn là mong tiên sinh giúp sức vì triều đình mà hoàn thành công việc đi "

Vừa nói xong thì ngón tay cái búng vào đốc kiếm một phát ,lưỡi kiếm bị đẩy ra một đốt ngón tay, ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi kiếm phát ra khiến đạo sĩ giật mình. Tên đạo sĩ hiểu rằng không thể mặc cả được , đành phải diễn tiếp . Hắn lại vuốt râu cười nhạt.

- "được rồi ,được rồi . Ta đã nhận sự ủy thác của thái thú thì nhất định làm được, tướng quân không cần phải nóng giận "

Vừa nói xong ,quay mặt bước đi về điểm thứ hai , mồ hôi trên trán toát ra đầm đìa . Viên tướng thấy vậy thì hừ một tiếng, hắn biết rõ tên đạo sĩ chưa hề mất một chút sức lực nào, tất cả chỉ là đang diễn cho hắn xem mà thôi. Thế nhưng quan trọng là kết quả, dù cách làm sai nhưng kết quả đúng là được. Nghĩ như vậy, hắn liền bước đi theo tên đạo sĩ kia. Hắn cùng ba tên phó tướng bước đi, khi đi ngang qua điểm đen thì dừng lại. Cái điểm mà hôm qua còn bốc lên oán khí ngùn ngụt đấy, bây giờ đã không còn gì. Bọn chúng dừng lại một chút nhìn xuống thật kỹ thì quả thật không còn gì kỳ lạ ở đó nữa , vùng đất này dường như đã được thanh tẩy hoàn toàn.

Thôi thì nếu đã thanh tẩy được thì cũng là điều tốt , cứ vậy mà thi hành thôi . Bọn chúng liền theo tên đạo sĩ đến điểm thứ hai . Cũng giống như điểm trước , tên đạo sĩ run rẩy trong lòng không dám bước đi quá nhanh, nhưng trong đầu hắn suy nghĩ vài điều tích cực . Hắn nghĩ rằng điểm thứ nhất đã được thanh tẩy thì có khả năng điểm thứ hai cũng được thanh tẩy rồi . Có thể có một vị đạo sĩ cao cường nào đó đi ngang qua đây và tiện tay thanh tẩy cả hai điểm này, bởi con đường này là con đường duy nhất . Nghĩ như vậy ,đôi chân của tên đạo sĩ vững vàng hơn mà bước nhanh đến điểm thứ hai.



Vừa bước tới cái hốc núi, cái chỗ mà hay tước lá cây với lăn cục đá này ,tên đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm . Trước mặt hắn vùng đất này cũng bình lặng như vùng đất trước đó, không còn tồn tại một chút oán khí nào . Trong lòng mừng rỡ vô cùng , xem ra mình đã được cứu . Hắn ngửa mặt lên nhìn bầu trời ,thầm cảm ơn thiên thượng đã bao dung cứu hắn một mạng. Đoán chừng thực sự có cao nhân đi qua thu phục yêu ma, lúc này trong đầu gã lại tùy cơ ứng biến . Lòng tham nổi lên, hắn lại loan kiếm mà hét lớn.

- " yêu nghiệt, bần đạo tới đây để trừ khử ngươi . Chịu chết đi"

Hét thật to để bọn hộ vệ chú ý, đồng thời loan kiếm múa may nhiều đường đẹp mắt . Khi cảm thấy biểu diễn đủ rồi, liền đâm mộc kiếm thẳng vô trong cái hốc ở con đường ven núi ấy . Cái hốc mà phát ra oán khí nhiều nhất ấy đã không còn chút oán khí nào , lưỡi kiếm đâm vô cũng không phát sinh ra một chút dị tượng . Chưa dừng lại ở đó, trong lúc vui vẻ hóa cuồng, tên đạo sĩ đã dùng toàn bộ bùa chú của mình nắm vào tay như nắm một đống rác mà gào lên.

- " thiên thượng thiên hạ , duy ngã độc tôn . Yêu nghiệt, nộp mạng"

Nói xong chọi toàn bộ bùa chú của mình vô trong cái hốc . "xoạc..." , tiếng bùa chú lã chã rớt xuống ,và tất nhiên chả có hiện tượng gì xảy ra cả bởi oán linh ở vị trí này đã không còn nữa rồi . Tên đạo sĩ liếc ra sau, thấy tên tướng cùng ba tên phó tướng đang nhìn hắn ngơ ngác . Cảm nhận cần phải tiếp tục thi triển tài diễn xuất, hắn bật cười khoái chí .

- "bần đạo đã thành công tiêu diệt yêu nghiệt vùng này , dù có tác oai tác quái thế nào gặp bần đạo cũng phải chịu thua, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. ha ha ha..."

Đạo sĩ cười lớn , nghe chừng vô cùng sảng khoái. Tên đạo sĩ này sao không chịu suy nghĩ thấu đáo một chút . Tên tướng kia cấp độ võ sư ,cùng ba tên phó tướng cấp độ võ thượng . Tuy võ công chúng học không phải là để trừ ma, nhưng linh lực của chúng đều vượt trội có thể nhìn thấy được linh lực của những pháp sư trừ ma . Bản thân đạo sĩ lại chưa tung ra một chút linh lực trừ tà nào, thì bọn chúng đương nhiên cũng thấy . Đơn giản như vậy mà tên đạo sĩ không nghỉ được ,quay sang múa rìu qua mắt thợ , diễn trò ma quỷ của mình trước mặt một người cảnh giới võ sư.

Tên võ sư ấy đương nhiên hiểu mọi chuyện, hắn trầm ngâm suy nghĩ . "Rõ ràng hai oán linh ở đây đã bị ai đó thanh tẩy mất rồi , tuyệt đối không phải là tên đạo sĩ kia làm . Bây giờ có giết tên đạo sĩ này cũng không có lợi ích gì , chi bằng cứ đưa hắn về nhận công cũng được , biết đâu thái thú có việc cần dùng tới . Dù rằng công đoạn thi hành không như kế hoạch, nhưng kết quả lại tốt đẹp hơn cả kế hoạch . Cái này có thể là ý trời , thôi thì cứ giả bộ tin tưởng đi " . Nghĩ như vậy, tên tướng liền đến trước mặt tên đạo sĩ thi lễ cúi đầu mà nói.

- " tiên sinh thật là tài năng xuất chúng, thiên hạ hiếm có . Chỉ cần vung vài đường kiếm là trừ khử được oán linh ở đây , xem ra dân chúng ở khu vực này được tiên sinh giúp đỡ không ít . Bổn tướng bái phục ,bái phục"

Lời khen ngợi này thực ra là lời khen đểu, trong tâm chẳng có chút gì thật lòng . Nhưng tên đạo sĩ lại tưởng thật mà khoái chí vô cùng ,cười thống khoái. Đạo sĩ lúc này đã ở trong một hoàn cảnh khác, địa vị khác . Hắn hất hàm quay lại chỉ tay về phía viên tướng mà ra lệnh.

- " được rồi, tướng quân mau hộ tống ta trở về làng"



Lời nói oai phong lẫm liệt dứt khoát , với phong thái mà cách đây chỉ ít phút thôi hắn còn không dám mở mồm . Viên tướng mỉm cười ,cúi đầu thi lễ nói .

- "vậy ...mời tiên sinh trở về "

Nói xong liền đưa cánh tay ra tín hiệu mời . Tên đạo sĩ oai phong đi trước ,mấy tên hộ vệ gót bước theo sau . Viên tướng hộ tống tên đạo sĩ trở về , hắn vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía những điểm đen này mà suy tư . "Nếu những điểm đen này do một ai đó cao cường trừ khử mất rồi thì cũng tốt , mà nếu có vấn đề gì đó mà để tái xuất hiện thì lại bắt tên đạo sĩ này ra thế mạng, tên đạo sĩ này vẫn có thể dùng được ". Suy nghĩ như vậy , hắn hộ tống tên đạo sĩ trở về rất nhanh chóng . Khi cả bọn quay về làng Tây , dân chúng vừa thấy thì đã ồ ồ kéo ra nghênh tiếp, tiếng dân chúng hỏi xôn xao .

- "tiên sinh, người đã trừ khử được yêu ma ở lưng núi thành công trở về rồi sao?"

- " đạo sĩ nghe vậy thì mỉm cười vuốt râu, bước chân vẫn không hề dừng lại , vừa đi vừa nói khí thế .

- "các vị không cần lo lắng ,chỉ là thứ yêu ma nhỏ bé . Bần đạo tiêu diệt không tốn một giọt mồ hôi , trả lại bình yên cho các vị rồi"

Lời nói vừa dứt ,dân chúng nghe được đều ồ lên ngạc nhiên, vô cùng phấn khích, vỗ tay ca ngợi .

- " vị đạo sĩ này thật sự tài năng , thật sự là một cao nhân xuất chúng . Chúng ta thật may mắn khi được đón tiếp một vị cao nhân như vậy, đây chính là phước đức của làng Tây chúng ta"

Những lời tán tụng phát ra không ngớt khiến tên đạo sĩ kia đắm chìm trong hào quang rực rỡ , phong thái ung dung tự tại . Thứ trong đầu của tên đạo sĩ nghĩ đến bây giờ chính là phần thưởng của thái thú dành cho hắn , một phần thưởng không hề nhỏ . Tâm tưởng khoái chí lắm, hắn sẽ không quan tâm rằng ai đã trừ khử oán linh ở đó, và cũng không quan tâm rằng phần thưởng ấy thực sự dành cho người có công . Bây giờ, trước mắt dân chúng hắn mới chính là người tài năng nhất, là người trấn áp được ma quỷ ở đấy . Hắn chính là người có công, và vẫn thưởng ấy sẽ là của hắn. Hắn không còn nghĩ gì nhiều nữa ,bởi khi con người ta chìm đắm trong hào quang rực rỡ họ sẽ bị say mê bởi thứ hào quang ấy.

Viên tướng lúc này theo hộ tống tên đạo sĩ về tới nhà của quan xã, lập tức ra lệnh điều một cỗ xe ngựa tới . Bọn chúng sẽ lập tức trở về trấn rồi đi về thành, không ở lại lâu . Việc gì cần làm trước thì đã làm xong rồi, bây giờ không cần phải ở lại thêm. Viên tướng hiện tại đang quan tâm chính là phải báo cáo toàn bộ mọi chuyện kỳ lạ này cho thái thú ,để ông ta ra những quyết định tiếp theo . Bản thân hắn không ra được những quyết định mới trong trường hợp này, có quá nhiều điều kỳ lạ đã diễn ra và tương ứng là có quá nhiều điều để mà phải báo cáo.