Bạch Đạo Sư

Chương 199





Trong khu vườn vắng, mụ tú bà đối mặt Trần viện với ánh mắt sắc lẹm.

Trần viện tâm trạng lo lắng , không biết mụ đàn bà nham hiểm này sẽ làm gì, nhưng ông biết chắc rằng bà ta không tốt đẹp gì cả.

Mụ tú bà bất ngờ trừng mắt nhìn Trần viện mà nói .- "con ông đã bán mạng cho ta, bây giờ ta hoàn toàn có thể lấy mạng nó.

Ta hỏi lại ông một lần nữa, ông có thực sự muốn giữ mạng cho con trai ông không?"Câu hỏi nghe thừa thải , Trần Đú Cần là huyết mạch duy nhất của Trần gia, Trần Viện không giữ cái mạng cho nó thì còn làm gì ? Ông cay đắng gật đầu.- " tôi đương nhiên là muốn giữ mạng cho nó ,dù bất cứ điều gì tôi cũng có thể chịu đựng được.

Xin bà cho tôi biết bà muốn gì ở tôi, và tôi có thể làm gì để chuộc con mình ?"Lời nói từ tận đáy lòng của một người cha , mụ tú bà nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.- " chuyện thì đơn giản.

Muốn chuộc con thì phải trả tiền mà thôi.

Ta biết ông không có tiền nên ta có thể chỉ cho ông một cách để kiếm tiền, ông không những có thể chuộc con mà còn có tiền mở quán rượu cho nó"Nói xong thì nhìn tên mặt sẹo khẽ gật đầu ra hiệu.

Tên mặt sẹo hiểu ý, liền cầm tờ giấy bán mạng của Trần Đú Cần để lên trên bàn, đồng thời mụ tú bà kia cũng lấy hai kim nguyên bảo đặt lên trên tờ giấy ấy ,trước mặt Trần Viện.

Nhìn thấy hành động ấy , ông ta rất ngạc nhiên.

Bà ta lúc này chỉ vào hai kim nguyên bảo cùng tờ giấy bán mạng mà nói.- " ta biết ông có một đứa con gái rất là xinh đẹp.

Thôi thì hãy gả bán cho ta, ta sẵn sàng mua với giá 5 kim nguyên bảo.

Ông không những chuộc lại được tờ giấy bán mạng này mà còn có hai kim nguyên bảo mang về để mở quán rượu cho con, thực hiện tâm nguyện của nó , như vậy là vẹn toàn rồi phải không?"Trần Viện nghe vậy thì trợn mắt tức giận, lập tức lắc đầu .- "không thể nào! Cái này đâu phải là gả bán , cái này là bán con gì làm đĩ.

Trần Viện ta tuyệt đối không làm điều này."Mụ tú bà nói từ "gả bán" là cách nói lập lờ.


Người ta hay nói từ gả bán có nghĩa là con gái gả chồng cũng giống như bán cho người ta, là đã trở thành con của nhà người ta, cha mẹ ruột không còn có quyền can thiệp.

Nhưng gả bán có nghĩa là gả con để hai trẻ đến với nhau, là dựng vợ gả chồng xây dựng gia đình hạnh phúc, chứ không phải bán con để đi làm gái lầu xanh.

Mụ tú bà rõ ràng là chơi chữ , gian lận chữ nghĩa.

Thử hỏi trên đời này có loại cha mẹ nào đem con gái mình đi bán cho lầu xanh chứ ? Trần Viện đương nhiên cự tuyệt, mụ tú bà thấy thế thì bật cười đểu giả.- "ông không bán thì thôi , ta cũng không ép buộc gì "Nói xong quay sang nhìn tên mặt sẹo mà ra hiệu.

Tên mặt sẹo lập tức cầm cây đao lên mài vào cục đá bên cạnh vài đường nghe ken két , rồi bắt đầu vung đao chém vào cành cây một cái gọi là "thử đao".

Cành cây bị chặt rớt xuống dưới đất một cách nhẹ nhàng, hắn liền tấm tắc khen .- "đao sắc, chặt đầu người không dính máu"Trần viện chứng kiến thì giật mình hoảng sợ , ông nhìn nhận lại vấn đề rằng con trai mình vẫn đang còn nằm trong tay bọn chúng, lưỡi đao đấy chính là đi chặt đầu con ông.

mụ tú bà vẫy tay một cái, tên mặt sẹo hùng hổ đi về hướng căn nhà.

Trần Viện hoảng hốt la lên .- "khoan đã , xin hãy nương tay "Tên mặt sẹo khựng lại, miệng hắn khẽ nở một nụ cười rất kín, mà mụ tú bà cũng nhếch mép mỉm cười nói.- "muốn nương tay, ông phải có tiền trả.

Không có tiền trả thì không ai nương tay cho ông"Lời nói chế giễu khiến Trần Viện nhục nhã đau xót.

Ông nhìn tờ bán mạng của con trai cùng hai kim nguyên bảo ấy mà lòng đau như cắt , mong muốn rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Phải, giá mà mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng , và khi tỉnh lại mọi thứ sẽ bình yên.

Ông không muốn tin vào những gì mình thấy, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng.

Mụ tú bà nhìn khuôn mặt đau ấy không có một chút từ bi, nhưng mụ ta lại giả vờ tỏ ra dịu dàng, ra vẻ khuyên nhủ .- "ông già , gái lớn gả chồng đó là điều đương nhiên.


Gả con gái cho ta, ông vừa cứu được con trai ông lại có tiền để xây dựng tương lai cho nó.

Con trai thì dùng để nối dõi tông đường ,chứ con gái có nối dõi được đâu ? Đằng nào mà chẳng gả đi , ông tiếc nuối cái gì? Ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó ,ông cứ yên tâm"Nói xong lại hất hàm ra lệnh , một tên gia nô phía sau liền bước tới lấy ra một tờ giấy khế ước đặt lên bàn.

Đây chính là khế ước bán con, trên tờ giấy đã ghi rõ mọi thứ, chỉ cần Trần Viện ấn vân tay điểm chỉ là xong.

Trần viện chết lặng nhìn vô tờ giấy ấy.

Ông là một thợ may, chữ nghĩa không biết nhiều, nhưng biết chút ít để có thể dùng trong nghề của mình.

Nhìn sơ qua tờ giấy cũng đọc được dăm ba chữ , hiểu được tờ giấy ấy là gì.

Ông đang trong một hoàn cảnh trớ trêu, phải lựa chọn giữa hai đứa con của mình, biết phải làm sao? Nhìn khuôn mặt lưỡng lự án binh bất động ấy của Trần Viện , mụ tú bà cảm thấy khó chịu, mụ ta liền quát lên .- "thôi...!không bán thì thôi, ta cũng chẳng thèm mua nữa.

"Vừa quát xong đã lập tức chỉ tay về tên mặt sẹo mà ra lệnh.- "Tên kia , ngươi ra ngoài chặt quách đầu thằng nhóc ấy đi cho khỏi phiền phức"Lời nói vừa dứt, tên mặt sẹo liền vung đao, đặt mũi đao xuống đất mà bước đi từ từ.

Mũi đao cà xuống đất cắt ngang qua đất đá nghe leng keng.

Trần Viện hoảng hồn la lên.- "ta ký, ta kí.

Ta kí là được rồi "Tên mặt sẹo dừng lại ,mà mụ tú bà nở một nụ cười đắc thắng.

Những hành động này đều là chủ ý hối thúc Trần Viện mà thôi.


Trần Viện nước mắt hai hàng chảy thành dòng, đưa tay vào điểm chỉ lên tờ giấy bán con của mình, tự tay bán đứa con gái đi làm đĩ ,đau xót không thể nào diễn tả.

Vân tay vừa điểm xong , mụ tú bà cầm lên mà cười nói .- "vậy chứ , phải như vậy chứ.

Ông thật là rất biết điều "Nói xong nhẹ nhàng cất tờ giấy mua bán vào trong người , vui vẻ lắm .Trần viện lúc này bật khóc , miệng lẩm bẩm trong nước mắt.- "trời ơi ta đã làm gì thế này ? Ta phải đối diện với con ta như thế nào đây ? Ta phải nói với nó chuyện ngày hôm nay như thế nào ? Hu hu hu..."Tiếng khóc nỉ non của Trần Viện càng khiến bọn kia khoái chí.

Mụ tú bà muốn giải quyết việc này cho gọn nhẹ, bà ta lúc này lại bày mưu kế nói .- "lão già yên tâm , ta đã mua bán với lão thì tự khắc sẽ sắp xếp chu toàn cho lão.

Ngươi về dặn con gái mình chuẩn bị một ngày nào đó đi viếng mộ gia đình, hoặc là đi đâu đó tới nơi hoang vắng.

Chúng ta sẽ dàn dựng một vụ bắt cóc , con gái lão sẽ không biết lão bán nó, sẽ không hận lão đâu.

Như vậy là được rồi, lão cảm thấy tốt không? HA HA HA...."Vừa nói vừa bật cười vô cùng khoái chí, đoạn quay lưng bước đi.

Mụ tú bà bước đi nhanh thoăn thoắt, tên mặt sẹo và hai tên gia nô cũng bỏ đi theo mất, để lại Trần Viện bơ vơ.

Trần Viện khóc hu hu , hai tay cầm lấy tờ giấy bán mạng của Trần Đú Cần mà xé nát.

Ông lượm lấy hai kim nguyên bảo ôm vào lòng , đây chính là tiền bán con của ông ,là tiền ông bán đi hạnh phúc cuộc đời của con gái mình , bán đi thân xác của đứa con gái thương yêu.

Ông ôm hai kim nguyên bảo vào lòng như ôm đứa con gái của mình vậy , quay lưng bước đi về phía ngôi nhà.

Dù gì ông cũng phải đón con trai trở về nhà, tâm trạng dù có đau khổ đến đâu thì việc giải cứu con trai mới là việc cần phải làm ngay.

Bước từng bước chân nặng trĩu , ông lẩm bẩm trong nước mắt, tự nói một mình.- " Thu nhi, tha thứ cho cha.

Trần gia ta chỉ có một mình em trai con là để nối dõi tông đường.

Nếu phải lựa chọn giữa con và nó, cha không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ nó lại.


Hôm nay cha bán con đi lấy tiền chuộc em , thật sự có lỗi với con, nhưng đó là cách duy nhất để Trần gia không bị tuyệt hậu.

Con yêu ơi, cha đành để con phải chịu khổ "Từng bước chân là từng giọt nước mắt rơi xuống, ông vào trong nhà đã thấy thằng con ông được cởi trói rồi.

Ông vội kéo thằng nghịch tử của mình đi , bước ra thật nhanh khỏi căn nhà ấy, không muốn ở lại cái quán này thêm một chút nào nữa.......Ba tên Bắt cóc kể tới đây thì bật cười khoái chí , vẻ mặt dương dương tự đắc lắm.

Thì ra đây là mưu kế để bắt người của bọn chúng ư? Vạn Vân Phong vẫn giữ nét mặt bình thản , miệng khẽ mỉm cười tán thưởng ,nhưng trong lòng dậy sóng.

Thì ra không có đường dây bắt cóc buôn người nào cả , mà chính lão già Trần Viện kia đã nhẫn tâm bán con gái mình đi ? Quả thật là một điều hết sức bất ngờ , và là cú sốc lớn đối với đứa con của ông ta.

Hắn khẽ liếc sang bên cạnh nhìn Thu nhi, nàng lúc này hai hàng nước mắt ròng ròng đau khổ.

Cảm giác khi người cha mà nàng yêu thương hết mực nhẫn tâm bán nàng vào kỹ viện, người cha mà nàng hết mực yêu quý lại đi lừa nàng, dẫn nàng vào nghĩa địa để người ta bắt cóc nàng.

Chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ ? Chuyện này thật sự là khủng khiếp đối với một thiếu nữ 18 tuổi.

Bao năm qua nàng đã làm gì nên tội mà ông nỡ đối xử với nàng như vậy ? Trái tim của đứa con gái như vụn vỡ , đất trời tự nhiên sụp đổ trước mắt nàng .Thu nhi siết chặt nắm tay , cắn môi như muốn phọt máu.

Trong tận cùng của cay đắng, đó là sự phản bội của người cha.

Vạn Vân Phong nhìn thấy thì đau xót lắm, muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành nhưng không được.

Hắn đang ngồi nhậu với ba tên bắt cóc kia, cho nên không thể làm những điều gì đó kỳ cục được.

Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng con tim hắn cũng quặn đau vì thương xót cho một thân phận hiếu nữ, một lòng một dạ hiếu thảo với cha mẹ lại bị cha mình bán đứng.

đau xót vô cùng, đáng thương làm sao..