Bạch Đạo Sư

Chương 145: Niềm Hạnh Phúc.





Bữa cơm trưa dọn ra, cả nhà Thu nhi lại quây quần bên mâm cơm gia đình.

Thu nhi lúc này mà nói thì đang ở trạng thái kiệt sức.

Em vừa lao động quá sức, vừa thức đêm ngủ ít, lại vừa bị đánh đòn nên bây giờ đờ đẫn hẳn ra.Bữa cơm gia đình, Trần Viện lúc này vui vẻ lắm, cười toe toét.- " bà nó ạ, tôi hôm nay lại may thêm được nhiều như hôm qua.

Không ngờ mấy ngày nay tôi lại phong độ đến vậy, bản thân cũng không ngờ mình có tiến bộ như vậy "Người mẹ nghe vậy vui mừng, trong lòng phấn khởi mà hỏi.- " thật sự như vậy sao? Cái này có lẽ là trong khó khăn mà đánh thức con người phi thường trong ông.

Vậy liệu ông có kịp thời gian giao hàng cho quản đền không?"Trần Viện ngẫm một chút rồi gật đầu.- " tiến độ này thì chịu khó một chút nữa, ngày mai có thể làm xong và giao luôn cho đền rồi "Thu nhi đang ăn cơm thì khựng người lại, nói như vậy thì giai đoạn khó khăn này đã sắp vượt qua rồi.

Thu nhi sẽ không phải thức đêm làm việc nữa, và gia đình em sẽ êm đềm trở lại, trong lòng em trào dâng niềm vui sướng.

Đang lơ mơ thì Trần Viện quay sang chỉ về phía Thu nhi mà trách móc.- " cha thì làm lụng từ sáng đến tối, mẹ thì đau ốm, vậy mà con không tập trung giúp cha mẹ lại còn lơ đãng không giữ được túi tiền, rốt cuộc con có nghĩ đến cha mẹ không?"Lời trách móc của cha khiến Thu nhi nghẹn lại, khuôn mặt trở nên buồn bã.

Người mẹ lúc này cũng quay sang mà trách.- " con đó, hết ngủ quên ngoài chợ lại đến mất túi tiền.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con vậy? Hay là con thấy buôn bán cực khổ quá không muốn giúp mẹ nữa, con cứ nói thẳng ra"Thu nhi nghe vậy thì giật mình, quay sang nhìn mẹ mà lắc đầu.- " không, không cực khổ chút nào.

Xin mẹ hãy để con tiếp tục giúp mẹ, con làm được mà "Lời cầu xin của em thật đáng yêu, chỉ là lúc này Trần Viện nhớ lại lời trách móc của hàng xóm mà trong lòng không vui.


Ông nhìn con gái mà xua tay hằn giọng.- " không cần, con không cần ra chợ nữa.

Mẹ con chân cũng hết đau rồi, ngày mai có thể tự mình đi chợ được.

Con cứ ở nhà cho cha mẹ nhờ, không cần đi nữa "Thu nhi ứa nước mắt, em không phải là không hiểu trong lời nói đầy sự trách móc của cha.

Trong thâm tâm em chỉ mong gia đình yên ấm, muốn phụ giúp cha mẹ mà thôi.

Nhưng cha mẹ em nào hiểu, Trần Viện nhìn con gái ứa nước mắt thì giận dữ mắng.- " ai làm gì con mà con khóc? Bảo con ở nhà mà con cũng khóc sao? "Thu nhi vội gạt nước mắt, em thút thít ráng ngăn cảm xúc của mình lại.

Người mẹ thấy vậy thì liền quay sang chồng mà vỗ về.- " thôi được rồi, ông bình tĩnh lại.

Mấy ngày chân tôi bị đau thì con gái đã giúp được chúng ta không ít, sao ông lại nỡ nặng lời với con như vậy "Trần Viện cúi hầm mặt, lườm một cái.

Xem ra trong thời phong kiến thì sự trọng nam khinh nữ quá rõ ràng.

"Con trai là con của mình, con gái là con người ta" , với cái tư tưởng ấy thì người phụ nữ còn phải khổ nhiều lắm.

Trần Viện thở dài một tiếng mà nói.- " cha mẹ thì vất vả khổ cực, con thì làm có mỗi một chuyện không xong, suýt chút nữa khiến cả nhà nhịn đói.

Còn không biết lỗi mà khóc lóc cái gì?"Nói xong thì hừ một tiếng.- " thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa.

Ăn cơm đi"Bữa cơm đang ăn tự nhiên mặn chát.

Thu nhi và đũa cơm, em trong lòng ấm ức và cả...!hạnh phúc nữa.

Mẹ em chân đã hết đau có thể tự đi chợ được, khi nghe điều này em đã rất mừng rỡ.

Và càng mừng rỡ hơn khi nghe cha nói mai sẽ may kịp tiến độ cho đền thờ Thạch Thần, cũng có nghĩa tai kiếp này sắp vượt qua rồi, gia đình sẽ yên vui trở lại.

Thu nhi rất vui, dù có chút ấm ức nhưng trong em lại tràn dâng cảm giác hạnh phúc.

Thu nhi tự nhủ rằng đêm nay mình sẽ ngủ thật ngon, không cần phải dậy may cờ nữa.


Như vậy em sẽ tỉnh táo mà làm tốt mọi chuyện, sẽ không để cha mẹ buồn phiền.

Nghĩ như vậy, trong em lại cảm thấy một cảm giác bình an đến lạ thường.

Thế nhưng có một chuyện mà Thu nhi cũng không ngờ tới.Màn đêm lại buông xuống ngôi làng bé nhỏ này, bé gái 12 tuổi lại thức dậy giữa đêm khuya.

Trong sự lờ đờ của mệt mỏi, em đã quên mất quyết định ngừng lại của mình.

Có lẽ như vì đã thành thói quen mà em quên mất mình không cần phải làm nữa.

Thu nhi đi trong vô thức ra phòng may của cha, và vô thức luồn chỉ khe kim tiến hành may vải.

Từng đường may của em đã trở nên nhuần nhuyễn qua nhiều đêm thức tới sáng, thoăn thoắt bàn tay khéo léo của mình để hoàn thành công việc tựa như đang trong giấc mơ.

Thu nhi lờ đờ làm như người mộng du, em không biết rằng có hai người đang đứng ngay sau lưng nhìn em làm việc.

Hôm nay vì quá mệt mỏi mà vô thức đi may, em không còn rón rén lén lút nữa.

Em đi như người mộng du, và thậm chí còn quên đóng cửa phòng mayVợ chồng Trần Viện phát hiện thì ngạc nhiên, liền lặng lẽ vào xem con gái mình làm gì.

Họ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy con gái mình may cờ một cách lành nghề, chứng tỏ đã có kinh nghiệm chứ không phải lần đầu nữa rồi.

Người vợ dựa vào ngực chồng, mà người chồng vòng tay ôm vợ, hai vợ chồng xúc động lắm.

Họ lặng lẽ nhìn con gái mình may vá, chợt nhận ra rằng bấy lâu nay số cờ mà Trần Viện tự hào mình tăng năng suất là do đứa con gái này âm thầm làm cho.


Họ cũng nhận ra rằng con gái mình lờ đờ làm việc chểnh mảng cũng chính là vì phải thức may cờ mà không ngủ đủ giấc.

Bọn họ lại nhìn những giọt mồ hôi mà đứa con gái 12 tuổi của mình nhỏ giữa đêm khuya, giọt mồ hôi âm thầm rơi chỉ để cho cha mẹ có chút thời gian thanh thản, vậy mà họ đã làm gì? Họ đã trách mắng con mình, nghi ngờ con mình, thậm chí đánh em gãy cây roi dâu.

Vợ chồng ôm nhau nhớ lại lời người hàng xóm lúc trưa, quả thật không sai, có một đứa con gái như vậy đúng là phúc đức tổ tiên để lại.

Vợ chồng thoáng nghĩ " giá như đứa trẻ này là con trai thì tốt biết mấy, không phải gả cho ai mà để nối dõi tông đường".

Tư tưởng trọng nam khinh nữ thật đáng sợ, nó tồn tại trong xã hội phong kiến tối tăm.Thu nhi bước vào may cờ, từng lá cờ được hoàn thành và xếp gọn lại.

Số cờ còn lại không nhiều, là Trần Viện do mệt mỏi để lại dự định sáng mai làm nốt.

Khi may xong lá cờ cuối cùng, em sờ s0ạng không còn gì cả, em khẽ nói trong vô thức.- " hết rồi, không còn gì nữa..."Lúc này bàn tay em lại theo thói quen giấu những lá cờ của em vào giữa chồng cờ của cha, sau đó thổi tắt đèn rồi lững thững bước ra ngoài.

Khi ngọn đèn tắt, em vẫn chưa nhận ra cha mẹ vẫn ở sau lưng nhìn mình.

Vợ chồng Trần Viện nhìn con gái mình phờ phạc lơ đờ bước ra giường ngủ mà ứa nước mắt, vậy là mấy đêm nay con gái mình đều âm thầm làm việc như vậy sao? Bọn họ ôm chặt lấy nhau, nhìn con gái mình chui lên giường ngủ mà trong lòng tràn dâng niềm hạnh phúc lớn lao..