Bạch Đạo Sư

Chương 136: Chuyện Động Trời.




Trời thương Trần gia ( cũng có thể là không) , ngày Trần Đú Cần tới miếu Thạch Thần nhận việc đã êm xuôi. Việc học các nghi lễ không khó lắm, và đứa trẻ nhanh chóng vào việc. Nó đã bắt đầu làm việc trong đền được mười ngày rồi, mọi chuyện trời yên biển lặng. Việc nghi lễ chỉ diễn ra vào ban ngày, buổi chiều tối là những đứa trẻ được trở về sau buổi cơm. Trong mười ngày học việc mới, đứa trẻ trở về nhà khoe rằng được ăn ngon và ăn no, được dạy những chữ viết đầu tiên. Nó khoe với cha mẹ, với chị nó những chữ nó được học. "Đây là chữ nhất là một gạch ngang, chử nhị là hai gạch ngang, chử thập là một gạch ngang và gạch dọc giao nhau chính giữa..." . Cả gia đình thấy nó ham thích như vậy thì vui lắm, tương lai Trần gia sẽ có người biết chữ , tương lai tươi sáng hơn đang hiển hiện ra trước mắt, Trần gia sau này có thể ngước mặt nhìn đời rồi, thật sự là tổ tiên phù hộ mà. Gia đình trong thời gian này luôn vui tươi hạnh phúc, nhưng không kéo dài được lâu bởi vì đời ai biết được chữ ngờ.

Sau mười ngày, ông thợ may vui vẻ may vải trong nhà, còn con gái ông đang quét sân. Vẫn là bé gái xinh đẹp đó, nhưng nay đã 12 tuổi rồi, không còn bé nhỏ như thủa 8 tuổi ngày xưa. Tiếng chổi quét lá sột soạt tự bao giờ đã trở nên thân quen đến thế. Lòng người vui vẻ thì tự nhiên tâm cảnh cảm thấy đất trời tươi đẹp theo, cho đến khi... Từ ngoài xa xuất hiện bóng người đi tới với khuôn mặt nhăn nhó. Thu nhi nhìn ra, nhanh chóng nhận ra đó là người quản lý đền thờ Thạch Thần. Thu nhi nhanh chóng lễ phép cúi đầu chào.

- " thưa ngài quản đền, không biết ngài tới đây có chuyện gì? Cháu có thể giúp gì cho ngài không?"

Nhìn bé gái xinh đẹp ôm cây chổi mà cúi đầu lễ phép khiến người quản đền cảm thấy tâm trạng dịu đi một chút, nhưng xem ra vẫn rất bực bội mà hằn giọng nói.

- " cha cháu đang ở đâu rồi? Ta muốn gặp ông ấy ngay bây giờ?"

Trần Viện đang ở trong nhà, nghe được tiếng thì biết có khách tới. Với Trần gia mà nói thì quản đền là quý nhân của gia đình, thế nên ông đã lập tức bước ra cười toe toét mà nói.

- " quản đền đại nhân, không biết hôm nay rồng đến nhà tôm có chuyện gì?"

Đáp lại sự niềm nở ấy không phải là một nụ cười niềm nở tương tự. Quản đền vừa nhìn thấy thợ may đã trợn mắt gằn giọng nạt.

- " rồng với chả tôm gì ở đây? Thằng con trời đánh của ông đâu rồi, kêu nó ra đây gặp tôi ngay! "

Trần Viện và Thu nhi giật nảy mình, tự hỏi không phải Đú Cần đang ở đền thờ làm việc đó sao? Nhìn sắc mặt và cách nói thì ai cũng biết có chuyện gì đó chẳng lành. Trần Viện có mỗi mụn con trai nên yêu lắm, nghe quản đền dùng hai chữ " trời đánh " mà mắng khiến ông lo lắng. Ông vội cúi đầu khom lưng nói.

- " quản đền đại nhân xin bớt giận. Không biết hài tử đã làm nên chuyện gì có tội mà khiến đại nhân nóng giận như vậy?"

Quản đền nhìn Trần Viện mà hừ một tiếng, trừng mắt mắng.

- " ta nể tình ông trước giờ đã may vá nhiều cho đền thờ, cũng gọi là tình nghĩa khách hàng và thợ may với nhau. Ông lợi dụng tình nghĩa này và còn lấy danh dự ra thề ta mới chọn con ông vào đền làm lễ tiết, vậy là ta nợ ông hay ông nợ ta?"

Một đứa trẻ vào đền làm lễ tiết thì chung quy chỉ có cúng bái thắp nhang và các nghi lễ khác, không có gì nặng nhọc cả. Đứa trẻ đó được ăn uống no đủ, đối với vùng đất thuộc địa này thì đã hơn rất nhiều người khác. Lại nói đứa trẻ ấy được dạy chữ là đã mở ra một tương lai mới, nếu thuê người dạy chữ sẽ vô cùng tốn kém mà gia đình ông không kham nổi. Trần Viện biết điều này, liền lập tức cúi đầu thi lễ.



- " quản đền đại nhân, là Trần gia nợ ngài"

Quản đền lại hừ một tiếng lớn, phẩy tay một cái đầy tức giận mà nói.

- " nghịch tử nhà ông không phải đần độn không học được, mà tính tình lười nhác thường xuyên trốn việc. Không những thế, nó đã lười còn tham ăn, không biết nể nang bạn cùng lễ khiến ta chịu không ít phiền phức. Ta nể tình giữa hai ta nên không chấp nhặt với ông mà vẫn giữ nó lại, vậy mà hôm nay không ngờ nó dám trộm tiền công đức của đền mà trốn đi mất rồi "

" HẢ ..." Cả Thu nhi và Trần Viện đều thốt lên, há hốc mồm ngạc nhiên như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Trần Viện thật sự choáng váng, vì quá yêu con nên ông không tin con mình lại làm những chuyện như vậy , liền lập tức xua tay.

- " đại nhân xin hãy bớt giận mà suy nghĩ lại, coi chừng đổ oan cho trẻ nhỏ. Hài tử nhà tôi như thế nào tôi biết, nó tuyệt đối không bao giờ dám làm chuyện tày đình như thế"

Đền thờ nào cũng vậy, đều có thùng công đức để người dân vào thờ phụng cúng dường. Số tiền ấy sẽ dùng vào những việc trong đền như mua bánh trái thắp nhang hay nuôi cơm mấy đứa trẻ làm lễ. Và hôm nay số tiền cúng dường ấy đột nhiên biến mất, và đứa trẻ làm lễ cũng biến mất theo. Quản đền nhìn Trần Viện mà bĩu môi khinh thường.

- " con ông thì ông biết sao? Vậy thì cứ gọi nó ra đây để tôi hỏi trực tiếp nó là rõ ràng rồi, có phải không?"

Hai cha con họ Trần thoáng nhìn nhau, sắc mặt lo lắng. Trần Viện ngập ngừng hỏi.

- " đại nhân, không giấu gì. Hài tử đã đi đến đền làm việc từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy trở về..."

" HỬ..." quản đền lườm một cái với ánh mắt tựa giông tố.

- " không phải là trốn nhà đi bụi luôn rồi đó chứ?"

Trần Viện tái mặt, ông có mỗi một đứa con trai nối dõi tông đường. Nếu thật sự nó có bỏ nhà đi bụi rồi có mệnh hệ nào thì ông phải làm sao? Trần Viện lập tức xua tay trong hốt hoảng.

- " tuyệt đối không có chuyện đó, nó sẽ không bao giờ làm như vậy. Có lẽ hài tử chỉ đang chơi ở nhà của bạn bè trong làng mà thôi, để tôi cho người đi gọi nó về "



Nói xong liền quay sang Thu nhi mà dặn dò.

- " con bây giờ đi sang hàng xóm láng giềng tìm em, nếu thấy thì lập tức đưa trở về đây cho cha, biết chưa "

Thu nhi lập tức cúi đầu, toan chạy đi thì quản đền đã ngăn lại. Ánh mắt bực bội của ông ta xen lẫn sự hằn học, bĩu môi nói.

- " không cần, đợi con bé tìm được thì đến bao giờ? Bây giờ, chính ta và ông sẽ cùng nhau đi tìm . Khi gặp được nó thì hỏi ngay tại chỗ cho tiện "

Trần Viện giật mình, mồ hôi túa ra, vội cúi đầu.

- " như vậy cũng được, vậy thì cứ như vậy đi "

Sau đó lại dặn dò con gái mình.

- " cha và quản đền đại nhân đi tìm em con để giải quyết những hiểu nhầm. Con ở nhà trông nhà đợi mẹ về, đừng có đi đâu đấy nhé "

Thu nhi cúi đầu ngoan ngoãn, vừa cúi đầu đã nghe tiếng mỉa mai của khách.

- " còn có thể có hiểu lầm gì đây, mọi chuyện không phải rõ ràng rồi còn hiểu lầm cái gì nữa? Đi thôi"

Nói xong thì phẩy tay tức giận bước một mạch ra ngoài. Trần Viện lúc này vội chạy theo. Thu nhi nhìn theo bóng dáng cha mình thì xót xa lắm, không ngờ ông lại lâm vào hoàn cảnh như vầy. Trái tim hiếu thảo của em quặn thắt lại, em tự hỏi không biết đệ đệ của mình có thật sự làm ra chuyện tày đình này không? Mà giả như, chỉ là giả như có, vậy thì cha em sẽ sống ra sao ? Thu nhi siết cây chổi trong tay lại lẽo đẽo chạy ra cổng nhìn theo. Em thấy cha mình và quản đền vào từng nhà hàng xóm hỏi kiếm em trai mình, rồi bước ra mà không thấy em mình đâu. Cứ thế, và cứ thế, bóng hai người dần khuất dạng. Thu nhi đứng đó siết cây chổi trong vô thức, em quên luôn rằng mình đang quét sân chưa xong. Thu nhi ứa nước mắt, hỏi một câu trong vô thức.

- " Cần đệ, rốt cuộc đệ đã làm chuyện gì hả? Có biết phụ mẫu giờ đang phải lao đao vì đệ không?"

Một câu hỏi đương nhiên chẳng có ai trả lời cả, bởi em trai của Thu nhi không biết bây giờ đang ở nơi nào rồi.

Tai họa tự nhiên từ trên trời rớt xuống, hay là do chính con người tạo ra?