Bây giờ Bùi Phi đang ở nước ngoài xa xôi, còn chưa đến lúc phải lo đến cô ta, kẻ địch mạnh mà Bạch Đào đang phải đối mặt lúc này chính là anh trai của Bùi Phi.
Bạch Đào của năm năm trước sẽ không bao giờ biết, có một ngày, “làm thế nào để không phải ngủ với Bùi Thời” lại có thể trở thành một vấn đề quan trọng cần giải quyết trong cuộc đời mình!
Có lẽ thái độ “tối nay không được” trước đây của cô đã như chiếc kim châm vào lòng Bùi Thời, tối đó Bùi Thời quả thực đã không thể làm gì, nhưng việc ấy không hề kết thúc bằng sự tự kiềm chế của anh, mà người đàn ông này lại bụng dạ hẹp hòi đến mức đêm đó không trở về nhà! Còn vì thể diện mà nói là đến công ty tăng ca mở cuộc họp video!
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, Bạch Đào ngẩn người nhìn chằm chằm vào bài báo Bùi Thời tự tay trồng đào vì mình, dù sao thì cô và Bùi Thời cũng là một cặp vợ chồng vô cùng ân ái, không thể ngày ngày không được, đêm đêm không làm được, cứ tiếp tục như vậy, Bùi Thời sẽ sinh nghi mất!
Mà ngày hôm sau, sau khi Bạch Đào liều mạng suy nghĩ tình tiết tiếp theo cho bộ truyện tranh mà không có kết quả, liền bắt đầu cầu nguyện đêm nay Bùi Thời không về.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, trước giờ ăn cơm tối, Bùi Thời đã trở về.
Bởi vì tối hôm qua không được làm, sắc mặt người đàn ông này quả thực không tốt, trông hơi mệt mỏi, theo như việc anh thậm chí có thể cắt cổ tay khi cô muốn chia tay trước kia, Bạch Đào hoài nghi rất có khả năng anh đã trốn trong phòng làm việc khóc cả đêm, mà quầng thâm mờ mờ dưới mắt Bùi Thời dường như đã chứng minh cho điều này, anh trải qua một đêm không ngủ.
Trong lòng Bạch Đào có chút không đành lòng, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, đêm nay, vẫn là không được.
Dì quản gia sớm đã làm xong bữa ăn ngon miệng, nhưng Bạch Đào ăn như nhai sáp, đến khi ăn xong, nhỡ Bùi Thời lại nhắc đến việc vận động sau bữa ăn, vậy mình nên làm như thế nào đây?
Loài sinh vật đàn ông này, nếu không phát tiết tinh lực ra, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…
Bạch Đào suy đi nghĩ lại, chợt nhớ đến bài báo Bùi Thời trồng đào mà cô mới xem qua không lâu, trong chốc lát phúc chí tâm linh(1), đột nhiên nghĩ ra kế, cô vừa khéo léo dùng dao nĩa ăn miếng bít tết, vừa nhìn Bùi Thời thăm dò: “Chồng ơi, trước đây anh trồng một cây đào cho em phải không?”
(1)Nguyên văn 福至心灵/phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Dao nĩa trong tay Bùi Thời ngừng lại, rõ ràng là hơi sững sờ, một lúc sau, anh mới có chút mất tự nhiên gật đầu: “Ừ.”
“Bây giờ em muốn xem cái cây đó, tối nay chúng ta đi xem nó nhé? Lúc đầu khi anh trồng nó không phải đã nói, nó tượng trưng cho sự kết tinh tình yêu của chúng ta sao? Gần đây thời tiết nóng nực như vậy, có người tưới cây, bón phân và bắt sâu bọ cho kết tinh tình yêu của chúng ta không?”
Theo như tin tức viết, cái cây này được Bùi Thời trồng trong công viên rừng ở phía sau biệt thự của bố mẹ anh, mà nơi đó cách biệt thự nơi Bùi Thời và Bạch Đào ở lúc này mất hơn ba giờ lái xe đi lại, chỉ cần cô kéo Bùi Thời đi ngắm cây đào vào buổi tối, thì đêm nay căn bản sẽ không có thời gian làm việc gì khác.
Đáng tiếc người đàn ông Bùi Thời này có lẽ đã hạ quyết tâm tối nay phải làm loại vận động kia, sắc mặt anh không tốt, cơ hồ nghĩ cũng không cần nghĩ đã từ chối Bạch Đào: “Cây đào rất tốt, có người phụ trách chuyên môn chăm sóc.” Người đàn ông này còn nói lung tung: “Tối rồi, nó cũng cần nghỉ ngơi, anh thấy chúng ta vẫn là đừng đi quấy rầy nó.”
“……”
Buổi tối anh không quấy rầy cây đào, nhưng anh sẽ làm phiền tôi đúng không?
Vậy làm sao được!
Trong trận phản kích tự vệ này, Bạch Đào sẽ không dễ dàng nộp vũ khí đầu hàng!
*****
Trong cuộc họp video tối qua, các quản lý cao cấp ngoại tịch của công ty đối phương đã hùng hổ doạ người quyết không chịu nhường bước, đến nỗi cuộc họp được cho là sẽ kết thúc vào lúc 6 7 giờ sáng cứ thế bị kéo dài đến trưa, Bùi Thời cả đêm không ngủ, làm việc với cường độ cao khiến cả người anh hơi mệt mỏi, nếu như là trước đây, anh sẽ không về nhà mà trực tiếp ở lại phòng nghỉ riêng của công ty, nhưng hiện tại anh và Bạch Đào là ‘cặp vợ chồng ân ái’, lúc này lại đang phải đối mặt với thời kỳ quan trọng nhất của việc niêm yết, Bùi Thời không muốn gây thêm rắc rối nữa, vì vậy vẫn cố gắng chống đỡ về nhà.
Sau đó Bạch Đào lại bắt đầu quấn lấy anh đòi xem cây đào anh trồng cho cô nhưng trên thực tế không tồn tại kia…
Sau khi nói qua loa lấy lệ với Bạch Đào trên bàn ăn, Bùi Thời gần như quyết đoán, dứt khoát gọi cho Viên Mục: “Lập tức tìm người trồng một cây đào ở rừng cây phía sau biệt thự của bố mẹ tôi.”
Mặc dù loại mệnh lệnh này có chút vô lý, nhưng là một trợ lý thành thục, Viên Mục không nói hai lời liền phụ trách thực hiện ngay.
Cúp điện thoại, trong lòng Bùi Thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cứ trồng cây đào trước, nhỡ sau này Bạch Đào còn muốn xem thì không cần như hôm nay nữa, thoái thác nhiều quá, ngộ ngỡ Bạch Đào nảy sinh nghi ngờ thì không tốt.
Chỉ là Bùi Thời không ngờ, Bạch Đào lại nhớ mãi không quên cây đào đó, sau khi ăn cơm xong, cô lại gần anh, chỉ ra sân vườn ngoài biệt thự, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em đã nghĩ rồi, em muốn anh trồng thêm cho em một cây đào nữa ở trong vườn của biệt thự!”
“……”
*****
Bạch Đào thực sự muốn vỗ tay cho ý tưởng xuất sắc của mình, Bùi Thời không bày tỏ thái độ gì, cô liền tiếp tục cố làm ra vẻ lặp lại một lần: “Chồng à, trồng thêm một cây đào nữa ở trong vườn đi!”
“…” Chỉ là đối với đề nghị này của cô, Bùi Thời có lẽ vì vẫn còn tức giận chuyện đêm qua, nên trông vô cùng miễn cưỡng: “Sẽ phá hỏng thiết kế cảnh quan của vườn hoa, cây đào không hợp với phong cách cảnh quan trong vườn, không cần thiết.”
“Lẽ nào trong sân biệt thự của chúng ta không xứng có một cây đào? Không hợp có kết tinh tình yêu của chúng ta sao?”
“……”
Quả nhiên, nhắc đến tình yêu, Bùi Thời không nói gì nữa.
“Anh trồng một cây đi mà! Có được không!” Bạch Đào vẻ mặt tủi thân: “Trước đây không phải anh từng nói, sẽ đối với em trăm nghe ngàn thuận, muốn sao trên trời cũng hái cho em sao? Lẽ nào tình cảm của chúng ta bây giờ không hề…”
Kết quả Bùi Thời vừa nãy còn không hề dao động, vừa nghe những lời này, anh liền cân nhắc một chút, sau đó cầm điện thoại lên, ở ngay trước mặt Bạch Đào gọi cho Viên Mục, lời ít ý nhiều nói: “Lập tức thu xếp chuyển một cây đào đến biệt thự tôi ở, nhỏ một chút”.
Bạch Đào ở một bên bổ sung: “Tối nay phải đến.”
Bùi Thời mím môi, nhưng vẫn lặp lại lời của Bạch Đào.
Cúp điện thoại, Bùi Thời nhìn Bạch Đào, như đang tiến hành tổng kết cuộc họp, cho Bạch Đào một cái nhìn ‘như em đã thấy’: “Tình cảm của chúng ta không có vấn đề gì.”
Không vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề gì!
Bạch Đào thực hiện được gian kế, ngay tức khắc mặt mày rạng rỡ, nào còn quản những cái khác nữa.
Vị trợ lý này của Bùi Thời làm việc thật nhanh nhẹn đáng tin cậy, nói tối nay phải đến, tối nay liền đến, chỉ đáng tiếc là đến hơi muộn, khi cây đào được chuyển đến thì đã là gần mười giờ đêm.
Bùi Thời tự nhiên có chút bất mãn, nhưng Bạch Đào lại cảm thấy thời điểm này thật hoàn hảo!
Ăn cơm xong Bùi Thời không có nói chuyện trao đổi gì với Bạch Đào nữa, anh ở một bên nhanh chóng xem văn kiện phê duyệt trong hệ thống OA(2) của công ty, đeo một cặp kính gọng vàng mà những kẻ mặt người dạ thú cần thiết phải có, dáng vẻ nghiêm túc lại có chút sức hấp dẫn đặc biệt khác thường.
(2)OA: Office automation là Tự động hóa văn phòng. Đây là nghĩa tiếng Việt của thuật ngữ Office automation – một thuật ngữ được sử dụng trong lĩnh vực kinh doanh.
Nhưng khi Bạch Đào nhìn hình ảnh này, lại chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ, làm việc rồi cũng sẽ phải kết thúc, đợi Bùi Thời xử lý xong công việc, không phải sẽ đến lúc vận động ban đêm sao?
9 giờ 45 phút, Bùi Thời khép máy tính lại, cũng gần như vào giây tiếp theo, chiếc xe chở cây đào mà trợ lý Viên Mục sắp xếp đến nơi. Mặc dù Bùi Thời đã nhắc phải nhỏ một chút, nhưng hiển nhiên trợ lý Viên Mục có vấn đề về khái niệm ‘nhỏ’, khi cây đào chuyển vào sân, còn là một cái cây già lớn, rễ cây được bọc thêm đất kỹ càng chu đáo.
Bùi Thời rất không hài lòng với việc để cái cây đào phá hoại bố cục như vậy tiến vào sân biệt thự của mình, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể coi như không thấy, anh lập tức xoay người chuẩn bị lên tầng: “Đã chuẩn bị cây đào cho em rồi, ngày mai lại tìm thợ đến trồng, đi ngủ trước đã.”
Đi ngủ?! Lại muốn đi ngủ?!
Chỉ tiếc là những lời này của Bùi Thời, lọt vào tai Bạch Đào, liền khiến cô vô cùng phẫn nộ!
Bùi Thời cái người này, trong đầu có thể nghĩ về điều gì khác ngoài việc ngủ không? Tuổi vẫn còn trẻ, sao trong đầu lại tràn ngập sắc vậy!
Làm sao có thể ngủ chứ?
Tuyệt đối không được!
Bạch Đào ngay lập tức kéo lấy tay Bùi Thời: “Chồng ơi, em muốn cùng anh… trải qua một buổi tối lãng mạn…”
Bùi Thời bị Bạch Đào nắm tay hơi cứng đờ lại, anh im lặng một lúc, mới có chút mất tự nhiên nhìn Bạch Đào, giọng nói khô khốc hỏi dò: “Lãng mạn mà em nói đến…”
Ánh mắt Bạch Đào nhìn anh lúc này, sao cứ có cảm giác ngọt ngào đến mức ngay giây tiếp theo liền có thể bổ nhào vào người anh vậy?
Trong lòng Bùi Thời có chút không nắm chắc, không phải cô muốn anh tối nay thực hiện nghĩa vụ của người chồng đấy chứ?
……
Bạch Đào phát hiện ra sắc mặt Bùi Thời trở nên phức tạp và tinh tế với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong lòng cô gần như ngay lập tức vang tiếng chuông báo động, Bùi Thời đáng chết, biểu cảm đen tối này, chắc chắn là trực tiếp nghĩ buổi tối lãng mạn thành cái chuyện kia rồi!
Bạch Đào cảm thấy không thể để anh hiểu lầm thêm được nữa, dứt khoát nói: “Chính là, đêm nay hai ta hãy cùng nhau trồng kết tinh tình yêu của chúng mình đi!”
Bùi Thời cau mày lại, âm thanh hơi cất cao lên: “Cái gì?”
Bạch Đào lắc đầu, tránh né ánh mắt của Bùi Thời: “Em vừa tìm người chạy việc vặt mua giúp em một cái xẻng, vừa hay đến nơi rồi, em đã bảo anh ta để nó ở cửa, anh đi lấy đi, anh xem, đêm dài đằng đẵng, lại không có tâm trạng để ngủ, không bằng đi đào hố?”
“……”
Cô không chịu ngủ với Bùi Thời, lại yêu cầu Bùi Thời nửa đêm đi trồng đào, hành động này quả nhiên bị Bùi Thời phủ nhận mọi mặt, người đàn ông dường như hơi tức giận thở hổn hển nói: “Em bảo anh nửa đêm canh ba đi đào hố trồng cây đào?
Bạch Đào chớp mắt tội nghiệp: “Nhưng chồng ơi, anh đã nói cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn yêu em, nhìn em tùy hứng nhìn em nháo, nhìn em cười vẫn muốn nhảy vào mà.”
“……”
Bạch Đào lại giả bộ tủi thân hơn mà nói: “Hơn nữa, không phải lúc trước anh đã nói cây đào là biểu tượng của em, trồng cây đào trong rừng ngay cửa sau nhà anh, chính là hy vọng sẽ có cảm giác em ở bên cạnh anh, cây đào cũng giống như đứa con của anh và em sao? Bây giờ trời nóng như vậy, nếu không nhanh trồng cây đào này vào trong vườn, qua một đêm nhỡ chết thì phải làm sao? Không phải là anh nói sao? Chỉ cần cây đào còn đó, thì cũng giống như tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt… Em không thể nằm trên giường mà nhìn cây đào này không nhà để ở, không hố mà lấp vào… “
“……”
Quả nhiên, vừa nhắc đến tình yêu, trên khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Thời liền xuất hiện những vết nứt, trong biểu cảm lờ mờ lộ ra sự đấu tranh.
Kèn lệnh chiến đấu đã vang lên rồi!!! Dân tộc Trung Hoa đã đến thời khắc sinh tử!!! Ngàn vạn lần không thể để việc sắp thành lại hỏng! Chính là lúc này!
Bạch Đào quyết định ra thêm chiêu nữa, nhân lúc Bùi Thời không để ý, cô nhéo vào đùi mình một cái thật mạnh, ngay lập tức nước mắt đau đớn đảo quanh vành mắt, cô rưng rưng nước mắt buồn rầu nhìn Bùi Thời: “Chồng ơi, giúp đứa nhỏ của chúng ta đi! Xin anh đó! Cứu đứa bé đi!”
……
*****
Mười lăm phút sau, trong sân vườn tối om, Bạch Đào một tay cầm đèn pin, tay kia ra sức phẩy quạt, thỉnh thoảng lại đặt xuống hút hai ngụm trà sữa, sau đó bắt đầu chỉ đạo.
“Cần phải lớn hơn chút nữa! Lớn một chút! Nhà chúng ta ở lớn như vậy, làm sao có thể để cho cây đào cục cưng này ở trong cái hố nhỏ xíu chứ?”
“Chồng ơi, sâu thêm chút nữa! Nếu không, rễ của cây đào cục cưng sẽ không thể trải ra được!”
“Dùng sức thêm chút! Sâu hơn nữa! Lớn hơn nữa!”
……
Trong sân vườn của biệt thự, Bạch Đào giống như chủ thầu đến giám sát, Bùi Thời lại giống như một “người lao động nhập cư” xứng với chức vụ, đêm hè ngoài trời không chút mát mẻ, có lẽ đang chuẩn bị có một trận mưa to, nên hiện tại càng thêm oi bức, vốn dĩ dọc theo con đường mòn trong sân đều có những ngọn đèn nhỏ, nhưng hiện tại đào hố trồng cây lúc nửa đêm, ánh sáng mờ nhạt nhẹ nhàng của những ngọn đèn này không đủ nhìn, ngược lại ánh sáng còn tụ tập một đám muỗi, ánh sáng mà Bạch Đào “tri kỷ” chiếu qua, ngược lại như một đường chỉ điểm rõ ràng cho đám muỗi lao về phía da thịt lộ ra của Bùi Thời.
Bạch Đào lấy tay đập mấy con muỗi đang chực hút máu mình, nhìn về phía “công nhân” đang miệt mài lao động: “Chồng ơi! Cố gắng hơn nào! Cố lên! Cố lên!”
Đàn ông mà, tinh lực khẳng định phải trút hết ra, cho nên vận động ban đêm vẫn cần phải làm, nhìn xem, nửa đêm đào hố trồng đào, chẳng phải cũng rất lãng mạn và độc đáo sao?
Trong đêm trăng như này, thực hiện loại vận động ban đêm đặc biệt như thế, không phải cũng sẽ khiến người ta khó quên sao?
Có thể nhìn ra, Bùi Thời đã cố gắng tìm một bộ quần áo rẻ nhất thoải mái nhất để mặc, thế nhưng người đàn ông này dù mặc gì đi chăng nữa cũng giống như có thể lên sàn catwalk ngay lập tức, trong tay anh bây giờ là cái xẻng, mím môi vẻ mặt khó coi mà đào đất, lại vẫn vô cùng đẹp trai…
Bạch Đào chống tay lên cằm nhìn Bùi Thời, càng ngắm càng thấy hài lòng.
Bùi Thời làm vận động ban đêm toàn thân đổ mồ hôi như mưa, Bạch Đào thì phụ trách ở bên cạnh gào hét cổ vũ, thử hỏi còn có cảnh nào ân ái hơn nữa không? Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, thật sự không gạt mình nha!
Một giờ sau, cuối cùng Bùi Thời cũng đào được một cái hố siêu sâu siêu lớn khiến Bạch Đào hài lòng, Bạch Đào chỉ bảo anh đặt cây đào vào trong cái hố rồi lấp đất lại, cứ như vậy hết cả buổi tối.
Sau khi trồng và tưới nước cho cây đào xong, dù là tuyển thủ vận động ban đêm quanh năm như Bùi Thời cũng đã lộ ra chút mệt nhọc, nói cũng không muốn nói nữa, có thể vì trong lòng vẫn ghi hận việc Bạch Đào không những không cho anh làm loại vận động ban đêm kia mà còn ép buộc anh làm kiểu vận động ban đêm này, nên sắc mặt anh đen thui, không thèm quan tâm Bạch Đào nữa, quăng xẻng xuống, đi thẳng lên lầu tắm rửa, rồi ngủ ở tầng hai.
*****
Từ cuộc họp video đến việc nửa đêm trồng cây, Bùi Thời cứ nghĩ rằng đây có lẽ đã là trải nghiệm hoang đường nhất gần đây rồi, nhưng anh không ngờ rằng, điều vô lý hơn nữa còn đang chờ đợi anh vào ngày hôm sau.
Trong khu biệt thự có một người hàng xóm giấu tên tố giác Bùi Thời nửa đêm đào hố lớn, nghi ngờ có liên quan đến vụ giết người chôn xác…
Thực ra đây vốn dĩ chỉ là một sự việc nhầm lẫn nhỏ, nhưng mà không biết là việc tốt của người hàng xóm nào, đại khái đang phát triển sở thích phát sóng trực tiếp, đã ghi lại toàn bộ quá trình đào hố của Bùi Thời, sáng sớm hôm sau, bộ phận quản lý dư luận xã hội của công ty đã cấp bách gửi báo cáo cho anh.
Bùi Thời vừa xem qua, rất tốt, anh đã lên hot search với cụm từ khoá #Nghi ngờ Bùi Thời nửa đêm đào hố chôn thi thể#
Viên Mục có chút căng thẳng: “Bùi tổng, hot search chúng tôi đã gỡ xuống rồi, nhưng…”
Bùi Thời chỉ cảm thấy đau đầu: “Đăng một bài tuyên bố.”
Viên Mục có chút không hiểu đầu cua tai nheo gì: “… Đăng cái gì?”
“Làm sáng tỏ một chút.”
Viên Mục không dám nói gì, yên lặng chờ ông chủ nói tiếp.
Bùi Thời mím môi, vẻ mặt khó coi: “Tôi nửa đêm đào hố là để trồng cây đào cho Bạch Đào.”
Viên Mục có chút cảm động: “Cây đào chuyển đến biệt thự cho anh hôm qua, anh đã tự tay trồng ngay trong đêm sao?”
Viên Mục đã đi theo Bùi Thời nhiều năm, từ khi Bùi Thời và Bạch Đào kết hôn đến nay, mặc dù tin tức về cặp vợ chồng ân ái này được truyền đi khắp nơi, nhưng Viên Mục thực sự không thấy bất kỳ hành động thân mật nào giữa Bùi Thời và Bạch Đào, vì vậy cũng có chút nghi ngờ về cuộc sống hôn nhân của Bùi Thời, nhưng ngay lúc này, Viên Mục chỉ thấy hổ thẹn vì sự thiếu hiểu biết của mình!
Bây giờ Bùi tổng đã đích thân ra một đòn giáng chứng minh ân ái rồi!
Ân ái là gì? Đây chính là ân ái!
Một đêm nóng nực, nhiều muỗi như vậy, trong hoàn cảnh lờ mờ âm u như thế, một công việc mệt mỏi như này, thử hỏi là cái gì đã khiến cho Bùi tổng phải vất vả đào hố cả đêm chứ?
Là tình yêu đó!