Bạch Đào đặt đồng hồ báo thức cho mình, sáng sớm hôm sau đã bò dậy.
Sau khi nộp bản thảo tập tiếp theo của truyện tranh, vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn một thời gian nữa mới phải giao tiếp, Bạch Đào vốn định nghỉ ngơi dưỡng sức, không đến công ty của Bùi Thời thu thập tư liệu nữa, nhưng mắt thấy đã đến thời điểm mấu chốt của của sự sống còn! Công việc này… Cô vẫn phải làm!
May tòa nhà công ty Bùi Thời là của anh, có nhân viên bảo vệ túc trực 24/24. Sáu giờ ba mươi sáng, Bạch Đào xuất trình thẻ nhân viên tạm thời mà Viên Mục làm cho cô, thuận lợi qua cổng an ninh, đi thẳng đến tầng của Bùi Thời.
Hôm nay cô dậy sớm như vậy, còn cố tình tránh đi cùng xe với Bùi Thời mà đến văn phòng sớm hơn anh rất nhiều như thế chỉ là để làm một việc lớn!
Thật may vì lúc trước cô đã sống chết quấn lấy Bùi Thời đòi cấp quyền hạn trong thẻ, Bạch Đào rón rén đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, quẹt thẻ ‘tít’ một tiếng rồi bước vào.
Ngay khi bước vào Bạch Đào đã bị cảm xúc tiêu cực phả vào mặt đến không thở được.
Phòng làm việc của Bùi Thời quá gây ức chế tâm trạng rồi!
Một căn phòng cây cối xanh um này, cây phát tài làm người ta phấn khởi này, cây trầu bà vàng trên bàn này, còn có cây xương rồng trên bệ cửa sổ, mỗi một chi tiết đều như một bãi mìn! Một phòng làm việc tốt thế lại đi bài trí thành một khu rừng, này có phù hợp không?!
Không phù hợp!
Quá nhiều màu xanh lá cây rồi!
Đây không phải là muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở Bùi Thời rằng anh đã bị phản bội sao? Có thể không à?
Bùi Thời không dễ dàng gì dùng công việc làm tê liệt bản thân, đánh lạc hướng sự chú ý, quên đi sự thật đau lòng rằng vợ mình có khả năng không chung thủy với anh, kết quả là một căn phòng toàn cây xanh như vậy không phải sẽ khiến người ta phát điên sao?
Tối qua Bạch Đào đã suy nghĩ cả một đêm, rút ra kinh nghiệm xương máu, cô quyết định bắt tay vào làm từ những chi tiết xung quanh mình, đầu tiên là cải thiện tâm trạng của Bùi Thời.
Người đàn ông này gần đây hẳn là vẫn đang chán nản mất tinh thần, lại vì muốn bảo toàn hôn nhân nên đến cơ hội bộc lộ năng lượng tiêu cực cũng không có, nếu tích tụ lâu ngày, chẳng phải sẽ mắc bệnh tâm lý ư?
Vậy thì bước đầu tiên tự nhiên là loại bỏ hết tất cả những thứ khiến anh cảm thấy suy sụp xung quanh anh. Thứ nhất là loại bỏ màu xanh lá cây, từ giờ làm cho Bùi Thời không thể nghĩ đến việc mình bị đội mũ xanh nữa!
Bởi vì phần lớn thời gian Bùi Thời đều ở công ty nên Bạch Đào quyết định bắt đầu thay đổi từ môi trường làm việc trước, thế là cô đã dậy sớm, dốc hết sức bình sinh, sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng đã chuyển hết số cây xanh trong phòng làm việc của Bùi Thời đi.
Rất nhanh, dịch vụ giúp việc vặt mà cô gọi cũng đúng giờ giao những loại cây mới đến. Cây như ý đỏ may mắn thuận lợi, cây bảy sắc cầu vồng, phong đỏ, chua me đất, còn có nam thiên trúc…
Những loại cây này chưa hẳn là dễ nuôi, cũng không hẳn là đẹp và phù hợp đặt trong văn phòng, nhưng chúng đều có một ưu điểm rất rõ ràng, đó chính là… Chúng đều không phải màu xanh!
Nhìn phòng làm việc của Bùi Thời trong chốc lát trở nên rực rỡ sắc màu, tràn trề sự vui mừng, Bạch Đào cảm thấy vô cùng hài lòng!
Khiếm khuyết duy nhất là trong văn phòng của Bùi Thời có một cây phát tài, bởi vì quá lớn, chậu quá nặng nên cô thực sự không thể chuyển nó ra ngoài, Bạch Đào nghĩ đi nghĩ lại, cắt hết lá xanh của cây phát tài đi.
Nhìn cây phát tài lộc không có màu xanh trở nên trụi lủi, cuối cùng Bạch Đào cũng cảm thấy hoàn hảo.
Cô nhìn trái nhìn phải lần nữa, cảm thấy vẫn chưa đủ liền cầm kéo cắt những chiếc lá đỏ khá to của cây như ý thành hình trái tim, sau đó đặt lên bàn làm việc của Bùi Thời.
Trái tim này, trông còn hơi giống như một quả đào hình trái tim, lại đỏ tựa như lửa, này không phải lúc Bùi Thời làm việc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy một mảnh tình yêu của cô sao?
Bạch Đào lại loay hoay một hồi, bỏ hết tất cả các yếu tố màu xanh lá cây trên bàn của Bùi Thời đi, lịch treo tường cũng thay bằng loại có bìa quả đào hình trái tim màu hồng, nắp bút màu xanh lá cây cũng được đổi hết sang màu hồng đào.
Ban đầu cô kì thực không muốn ra quân ồ ạt như vậy, nhưng bệnh nghề nghiệp của Bạch Đào là thế, một khi xóa sạch hết màu xanh lá cây trong văn phòng, cô lại nghĩ màu sắc của văn phòng cũng nên đồng điệu, đi đi lại lại một hồi đã đổi hết màu sắc của những đồ vật khác. Cô thậm chí còn mua thêm một bộ gối tựa lưng màu hồng cho Bùi Thời. Tách trà của anh Bạch Đào cũng đổi thành màu hồng, giấy ghi chú cũng đều là màu hồng…
Nói cho cùng thì màu hồng là màu sắc gợi cho người ta nghĩ đến tình yêu, màu sắc làm cho người ta dễ muốn yêu đương, là màu sắc tốt hơn màu xanh lá cây gấp bội.
……
Một tiếng sau, nhìn văn phòng sáng bừng hẳn lên, cuối cùng Bạch Đào cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.
Sau khi làm xong việc lớn, cô liền phất tay áo đi ra ngoài.
Hiện tại, tất cả mọi thứ bên cạnh Bùi Thời đều đã biến thành màu hồng đáng yêu.
Sáng nay lúc đi ra ngoài, vì phát hiện không có tiền mặt nên Bạch Đào đã tiện tay lấy tiền trong ví mà Bùi Thời vứt trên bàn ăn, đồng thời cô còn lanh trí phát hiện trong ví của anh có một xấp đô la màu xanh, cuối cùng Bạch Đào lấy tiền đô đi, bảo đảm chắc chắn trong ví đều là nhân dân tệ màu đỏ dễ thương. Đô la cái gì chứ! Mọi người phải yêu nước! Muốn yêu thì hãy yêu nhân dân tệ đi!
Bạch Đào cảm thấy mình đã chăm chút đến từng chi tiết, chỉ còn lại duy nhất căn biệt thự vì diện tích quá lớn, muốn tỉ mỉ loại bỏ màu xanh ở đó là cả một hệ thống công trình, Bạch Đào quyết định sau này sẽ cải tạo lại thật tốt.
*****
Như thể báo trước một ngày không như ý, sáng nay Bùi Thời vừa thức dậy liền hơi đau đầu.
Mà cũng không biết Bạch Đào mới sáng sớm đã đi đâu, một mình Bùi Thời ăn hết bữa sáng cũng không quan tâm lắm, thậm chí anh còn có chút nhẹ nhõm, cô có thể bận việc riêng không cùng anh đến công ty đối với anh cũng là một loại giải thoát.
Buổi sáng anh có buổi đàm phán hợp tác với một khách hàng tiềm năng, vì vậy anh trực tiếp yêu cầu tài xế lái xe đến địa chỉ cuộc họp của đối phương, đàm phán vô cùng thuận lợi, Bùi Thời cũng không còn đau đầu nữa, thậm chí lúc về công ty anh còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Chỉ là tâm trạng tốt đẹp này chỉ kéo dài cho đến khi anh mở ví.
Anh bị trộm rồi!
Tiền đô trong ví đều không còn nữa!
Bùi Thời nhớ lại hành trình từ sáng cho đến thời điểm hiện tại của mình, kết luận khoảng thời gian duy nhất anh có khả năng bị móc túi là vài phút sau cuộc họp khi anh đến quán cà phê ở tầng dưới để mua cà phê.
Mặc dù không rõ tại sao chỉ mất tiền đô còn tiền tệ vẫn trong ví nhưng tóm lại bị trộm là sự thật nên Bùi Thời vẫn gọi cho cảnh sát báo án, yêu cầu điều tra camera giám sát trong quán cà phê.
Sau khi ghi chép đơn giản, Bùi Thời quay trở lại phòng làm việc trước, chỉ là anh không hề biết khi mở cửa ra, một cú đả kích lớn hơn đang chờ anh.
Tròn một phút sau khi mở cửa, Bùi Thời không biết phải lộ ra phản ứng gì.
Một phút sau, Bùi Thời nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khủng khiếp trong phòng làm việc, bắt đầu hoài nghi liệu có phải não mình bị hỏng rồi không. Anh hít sâu một hơi, ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó bình tĩnh lại trong năm giây mới mở cửa lần nữa.
Nhưng mà thật đáng tiếc, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Hoặc phải nói là mọi thứ đều đã thay đổi rồi. Bởi vì phòng làm việc của anh đã trở nên khác hoàn toàn, tất cả cây xanh ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một số loại cây không rõ tên, lá vừa đỏ vừa hồng trông quả thực vô cùng mất thẩm mỹ, cao cao thấp thấp, sắp xếp không hề có chút mỹ cảm nào.
Này hoàn toàn không có sự đơn giản thời thượng và cảm giác khoa học công nghệ mà phòng làm việc của một người gây dựng sự nghiệp ngành dữ liệu mới nổi nên có, ngược lại nó tràn đầy niềm vui và sự thiếu hiểu biết về phối hợp màu sắc và bài trí của một doanh nghiệp địa phương.
Điều khiến Bùi Thời không thể chịu nổi nhất chính là cây phát tài mà anh yêu thích nhất lúc này đã không còn chiếc lá tươi tốt nào, trên thân cây trơ trụi buộc một chiếc nơ ngu ngốc bằng một dải ruy băng to màu đỏ.
Lại nhìn xung quanh một vòng, chiếc gối màu xanh lá cây đậm của anh cũng đac biến mất, tất cả các yếu tố trong phòng làm việc đều được chuyển sang màu hồng hoặc đỏ, còn có một vài màu sắc lộn xộn khác. Bùi Thời có cảm giác như đang ở bụi san hô trong thế giới dưới đáy biển, bị màu sắc sặc sỡ hư ảo bao vây lấy.
Bùi Thời cố gắng kìm nén cảm xúc của mình xuống, gọi nội bộ cho quầy lễ tân: “Sáng nay ai đã vào phòng làm việc của tôi?”
“Bùi tổng, hồ sơ gác cổng thẻ ra vào hiển thị Fiona…” Giọng nói ở quầy lễ tân có chút nghi hoặc: “Có điều thời gian hiển thị là sáu giờ ba mươi phút sáng…”
Bùi Thời không nghe nữa, anh cúp máy, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng.
Đứa trẻ yên lặng chắc chắn là đang gây chuyện. Sao anh lại không nghĩ đến điểm này chứ? Sáng sớm Bạch Đào lặng lẽ biến mất, theo tính cách của cô, có thể làm chuyện tốt gì đây?
Quả nhiên, người bị tổn hại cuối cùng vẫn là anh.
Nhưng bởi vì là Bạch Đào, còn có hình tượng hiện tại cho nên Bùi Thời ngoài mỉm cười cưng chiều ra thì cũng chỉ có thể mỉm cười cưng chiều, anh mặc niệm trong lòng không tức giận, mở ngăn kéo ra muốn pha chút Bích Loa Xuân uống để bình tĩnh lại, Bích Loa Xuân này là trà búp Minh Tiền thượng hạng, hương vị rất tốt.
Nhưng rất nhanh Bùi Thời đã không cười nổi nữa.
Bích Loa Xuân của anh cũng biến mất rồi!
Vỏ hộp trà vẫn còn, nhưng khi mở ra, những lá trà xanh bên trong sớm đã không cánh mà bay, thay vào đó là những túi hồng trà lipton.
Bùi Thời thật sự không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy nhất định phải nói chuyện với Bạch Đào thật tốt, anh gọi một cuộc điện thoại nội bộ.
“Bạch Đào, em qua phòng làm việc của anh một chuyến.”
*****
Lúc Bạch Đào nhận được điện thoại của Bùi Thời, cô đang phổ cập rất nhiều ưu điểm của màu hồng cho Tôn Tĩnh, cô nhanh chóng kết thúc chủ đề, trịnh trọng nhắc nhở một lần nữa: “Đúng rồi, sau này đừng gọi em là Fiona nữa, từ hôm nay trở đi tên em là Pinky biết chưa? Màu xanh lá cây không tốt, không tích tài lộc đổi vận thế, màu hồng mới là chính đạo, Fiona quá xanh rồi, không may mắn.”
Nói xong Bạch Đào vuốt vuốt tóc, điều chỉnh biểu cảm rồi mới đi đến phòng làm việc của Bùi Thời trong ánh mắt khó hiểu của Tôn Tĩnh.
Cô bận rộn cả buổi sáng tạo một sự thay đổi lớn cho phòng làm việc của Bùi Thời, đáng tiếc là Bùi Thời trông không được vui vẻ cho lắm, anh ngồi trước bàn làm việc mặt đen sì, nhìn thấy cô chỉ ném ra một câu.
“Chuyện gì đây?”
Giọng nói của Bùi Thời lạnh lùng, nhưng giáo dưỡng tốt khiến người đàn ông này trông vẫn khá lý trí, anh liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó lấy túi hồng trà ra: “Giải thích một chút đi, Bích Loa Xuân của anh đâu?”
Bạch Đào bình tĩnh giải thích: “Chồng à, là thế này, Bích Loa Xuân là trà xanh, anh đừng uống nữa, bởi vì ý nghĩa của hai từ trà xanh này bây giờ đã không còn tốt, trà nghệ cũng đã có một hàm ý mới, em không muốn anh uống trà xanh bị người ta nhiểu nhầm thành người đàn ông trà xanh, điều này không tốt cho hình tượng của anh đâu.” Cô nói lung tung một hồi sau đó tổng kết lại: “Đàn ông tốt ngày nay đều uống hồng trà đó.”
Bùi Thời ngừng lại như để ổn định tâm trạng, hồi lâu sau mới coi như bình tĩnh lần nữa nói: “Vậy còn cây xanh của anh thì sao? Màu xanh trong phòng làm việc của anh đều đi đâu rồi?”
Này là muốn hưng sư vấn tội rồi ư!
Trong lòng Bạch Đào dấy lên một hồi chuông cảnh báo, những lúc thế này càng phải bình tĩnh sáng suốt, vì tương lai của chính mình, vì cuộc hôn nhân này, cô… Quyết định không đếm xỉa gì nữa!
“Chồng à…” Bạch Đào vừa mở miệng nhõng nhẽo, vừa đứng dậy vòng qua đi đến phía trước ghế của Bùi Thời, sau đó giả vờ hờn dỗi ngồi xuống đùi của Bùi Thời, ôm lấy cổ anh chớp mắt nũng nịu: “Màu xanh lá cây không phải là một màu sắc tốt, đặc biệt là đối với đàn ông, anh biết không, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ để màu xanh lá cây có bất kì liên quan gì đến anh, bởi vì…”
Bạch Đào kéo dài giọng ra, sau đó bất ngờ hôn lên môi Bùi Thời một cái: “Bởi vì em yêu anh, chồng à, saranghae!”
Nói xong, cô lại ngượng ngùng bắn tim cho Bùi Thời.
Để không phải chịu sự trả thù sau khi kìm nén áp chế của Bùi Thời thâm tình và ôn hoà, vì cái mạng chó này chó của cô, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó Bạch Đào đều không cần nữa!
Không phải chỉ là ngồi trên đùi hôn một cái thôi sao?
Có gì mà không thể chứ?
Coi như cô xuyên đến năm năm sau nghịch thiên cải mệnh không phải là được rồi à?
Vừa nghĩ như vậy, chút gánh nặng tâm lý của Bạch Đào cũng không còn nữa, cô lập tức điên cuồng hôn lên hai bên má của Bùi Thời một hồi, tràn đầy âu yếm nhìn anh hai cái rồi tuyên bố: “Còn có, chồng à, sau này đừng gọi em là Fiona nữa, hãy gọi em là Pinky, hy vọng lúc anh gọi tên em, trong lòng anh sẽ ngập tràn bong bóng hồng ngọt ngào.”
“Về phía em, tình yêu của em dành cho anh còn vững chắc hơn vàng. Màu xanh căn bản không thể tồn tại giữa chúng ta…”
Lúc trước kích động không đến xỉa gì mà làm như vậy, giờ dần bình tĩnh lại, cô đã cảm nhận được sự kinh ngạc phức tạp trong mắt Bùi Thời và sự cứng ngắc của cơ thể anh, Bạch Đào không khỏi trở nên lo lắng, nhưng với bầu không khí hiện tại mà trượt từ đùi của Bùi Thời xuống cũng không…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Bạch Đào nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh, ngược lại là Bùi Thời đã từ vẻ kinh ngạc và mất tự nhiên ban đầu dần trở nên nhàn nhã và trấn tĩnh hơn, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Đào.
Ánh mắt của người đàn ông này quá có cảm giác tồn tại, Bạch Đào bị anh nhìn chằm chằm đến toàn thân mất tự nhiên, bởi vì căng thẳng nên ngay cả lời nói cũng trở nên lộn xộn không đầu không đuôi: “Anh không phải là thảo nguyên, em cũng không phải là ngựa hoang…”
Bạch Đào nói một tràng, cuối cùng kết luận bừa bãi: “Nguyện cho thiên đường không có xanh lá cây…”
……
Như để giảm bớt sự lúng túng, đúng lúc này điện thoại của Bùi Thời đổ chuông.
Vì đang ngồi trên đùi của anh nên Bạch Đào hoàn toàn có thể nghe rõ nội dung cuộc gọi.
“Anh Bùi, bên này chúng tôi đã điều tra qua camera giám sát của quán cà phê, nhưng không có phát hiện ra…”
Người gọi đến là cảnh sát, Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó bình tĩnh nói: “Cảm ơn các anh, tôi đã tìm thấy tiền rồi, xin lỗi vì quên mất, làm mất thời gian của các anh.”
Anh liên tục xin lỗi cảnh sát rồi mới cúp điện thoại, sau đó anh liếc nhìn Bạch Đào: “Em cầm đi đúng không.”
Bạch Đào chỉ có thể cúi đầu nhận tội, thành thật thừa nhận tội “ăn cắp” của mình.
Với những hành vi lúc trước cô nóng đầu lên làm ra, giờ bình tĩnh lại, nhìn phong cách quê mùa đáng sợ trong phòng làm việc, Bạch Đào cũng có chút hối hận không kịp, đặc biệt là tuy Bùi Thời khống chế rất tốt nhưng cô vẫn nhìn ra anh có phần tức giận, ngữ khí nói chuyện với cô bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh thì có lẽ là anh đang càng tức giận hơn rồi.
Nếu trước đây cô thật sự ngoại tình, vậy thì cho dù có xoá bỏ toàn bộ màu xanh lá cây của vũ trụ e rằng cũng không loại bỏ được tổn thương của Bùi Thời. Bạch Đào nghĩ đến liền không nhịn được ủ rũ chán nản.
Cô cúi đầu, không nhìn vào mắt Bùi Thời nữa, rầu rĩ mở miệng nói: “Em xin lỗi.”
Cô nhảy xuống khỏi đùi của Bùi Thời, rất sa sút, có chút muốn từ bỏ: “Em lấy trà xanh về cho anh.”
Bạch Đào nói xong, đáng thương nhìn Bùi Thời một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải anh tức giận không yêu em nữa rồi không…”
Bùi Thời quả thật có chút tức giận, Bạch Đào toàn ra chiêu không theo lẽ thường, đầu tiên là xông vào phòng làm việc của anh, cướp sạch sau lại thực hiện một cuộc biến đổi đáng sợ, lấy trộm tiền đô và Bích Loa Xuân của anh, làm xáo trộn hết phòng làm việc và cuộc sống của anh, còn nhảy lên đùi anh điên cuồng ôm hôn, hư tình giả ý chớp chớp mắt bày tỏ tình yêu…
Chỉ là nhìn dáng vẻ cúi đầu ỉu xìu của Bạch Đào lúc này, anh lại cảm thấy có chút đáng thương, xét đến việc đầu óc cô có vấn đề, Bùi Thời thấy mình vẫn cần phải bao dung và độ lượng một chút, huống hồ Bạch Đào suy nghĩ kỳ quái lại có thể tìm được nhiều cây màu đỏ như vậy cũng coi như rất cố gắng rồi.
“Không tức giận.” Lần này Bùi Thời thật sự đã có phần trấn tĩnh lại rồi, anh kiên nhẫn nói: “Nhưng mà không cần thiết đâu, Bạch Đào, màu xanh lá cây không quan trọng, anh tin em.”
Ý định ban đầu của Bùi Thời là xoa dịu cảm xúc của Bạch Đào để cô không làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa, nhưng mà không ngờ sau câu nói ấy, Bạch Đào như được tiếp máu sống lại, hai mắt sáng lên, cô lấy lại tinh thần, chạy đến trước mặt Bùi Thời như một con báo nhỏ uy phong.
“Đúng nha, sao anh lại giận em được chứ! Anh yêu em nhất mà!”
Cô chỉ vào má mình: “Nhưng để xác nhận anh thật sự không để ý đến màu xanh và không tức giận, lúc đặt cái tên Fiona này cho em không có ý gì khác thì anh phải chứng minh một chút.”
“Cái gì?”
Bạch Đào lại chỉ vào má mình: “Anh nhất định phải hôn em một cái.”
Bùi Thời không còn cách nào khác đành phải hôn lên mặt Bạch Đào một cái, nhưng mà Bạch Đào vẫn không rời đi, cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt vừa tròn vừa sáng.
Bùi Thời thật sự bất lực: “Tổ tông, em còn muốn thế nào nữa?”
“Nói anh yêu em nhất.”
“Được, anh yêu em nhất.”
Bạch Đào cuối cùng cũng nở nụ cười thoả mãn, cô không còn yêu cầu gì nữa, chỉ hồn nhiên nhìn Bùi Thời: “Bùi Thời, em cũng yêu anh.”
Bạch Đào cứ như vậy lon ton chạy đi, quay đi quay lại đã quên trả Bích Loa Xuân cho Bùi Thời, nhưng anh không cần nữa, vì anh phát hiện ra dường như uống hồng trà cũng không phải là không thể.
Ừm, suy cho cùng thì đàn ông tốt đều uống hồng trà.
Mà một người đàn ông tốt biết nhẫn nhịn càng nên uống hồng trà.