Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 17: Tình cảm này sâu sắc đến nhường nào chứ!




Điều mà Bạch Đào không biết là, trong khi cô đang sứt đầu mẻ trán, Bùi Phi đã gọi một cuộc điện thoại để báo cáo.

Vì còn chưa kết hôn nên Bùi Phi về biệt thự của cha mẹ, vừa hay cha mẹ đã đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình cô ta, sau khi nghỉ ngơi một chút, Bùi Phi liền không kìm được cảm xúc gọi điện cho anh trai: “Anh! Em về nước rồi!!!”

“Phi Phi?”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai, Bùi Phi lập tức không kìm được, giọng nói có chút nghẹn ngào, để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc nên quanh năm cô ta đều ở nước ngoài, cộng thêm nhiều chuyến lưu diễn nhỏ vòng quanh thế giới nên thời gian về nhà càng ít hơn, bây giờ thực sự về với gia đình, sự ủy khuất và nhớ nhung đều hiện lên: “Anh ơi, em nhớ anh rồi.”

Chỉ là trần thuật cảm xúc, không phải là chuyện chính, lần này Bùi Phi trở về nước còn có việc quan trọng hơn, cô ta thu lại cảm xúc, quyết định đi thẳng vào chủ đề: “Anh, Bạch Đào ngoại tình rồi!”

Thấy anh trai mình im lặng, trong lòng Bùi Phi tràn đầy sự không nỡ và phẫn nộ, nhưng cô ta vẫn thu hết can đảm nói tiếp: “Anh à, em biết nói ra chuyện này sẽ khiến anh đau lòng, nhưng nếu em không nói, cứ để cho Bạch Đào tiếp tục tội ác này như vậy mới là không tôn trọng anh!”

“Kì thực ngay từ đầu em đã không thể hiểu nổi tại sao anh lại đột ngột kết hôn với Bạch Đào, đương nhiên nếu chỉ là liên hôn, gia thế của Bạch Đào quả thực không thể chê vào đâu được. Nhưng anh à, đây thực sự là cuộc sống mà anh muốn sao?” Bùi Phi thâm tình nói: “Trả lời em, anh có hạnh phúc không? “

Đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại, sau đó Bùi Phi nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của anh trai.

“Anh họ Bùi, không phải họ Phúc(1).”

(1)Bùi Phi hỏi “anh ‘hạnh phúc’ [幸福] không?”, Bùi Thời lại nói lái sang “anh không phải ‘họ Phúc’ [姓福]”, hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa. Cũng là một kiểu chơi chữ.

“…”

Bùi Phi quyết định phớt lờ câu trả lời của anh trai, tiếp tục nén lại cảm xúc nói: “Lần trước em về nước thấy quan hệ của hai người vẫn rất tương kính như ‘băng’, tại sao lần này lại nghe Trịnh Tinh nói anh đã tham gia buổi họp mặt, trong bữa tiệc trăm nghe ngàn thuận Bạch Đào, còn tự mình bóc tôm cho cô ta nữa?!”

Giọng nói của Bùi Phi tràn đầy vẻ không thể tin được, cô ta không nhịn được liền hỏi: “Anh, có phải anh bị cô ta nắm thóp rồi không? Cô ta đã chụp ảnh khỏa thân của anh hay là làm gì anh rồi? Sao anh có thể bóc tôm cho người khác được chứ? Ngay cả em cũng chưa bao giờ được hưởng kiểu đãi ngộ như thế! Đây căn bản không giống việc anh sẽ làm!”

“Nếu không phải Trịnh Tĩnh tận mắt chứng kiến rồi nói cho em biết, em sẽ không bao giờ tin! Lúc ở Áo, bao nhiêu tin tức lộn xộn vớ vẩn về anh và cô ta em đều không coi là thật, kết quả sao lại…”

Nhưng mà ngoài dự liệu của Bùi Phi, anh trai cô vẫn bình tĩnh mà trấn định phủ nhận: “Không có.”

“Cái gì?”

“Không có nắm thóp.”

Bùi Phi biến hoá: “Vậy anh thật sự yêu cô ta như vậy?”

Kết quả, Bùi Thời không hề phản bác câu hỏi của cô ta, chỉ đơn giản nói: “Anh làm việc tự có chừng mực?”

Này mà còn có chừng mực sao? Đều đã bóc tôm cho Bạch Đào rồi?! Có chỗ nào giống như giữ chừng mực nữa!

Tay Bùi Phi run lên, cô ta quyết định không tiếp tục câu hỏi có yêu hay không nữa, công khai chân tướng ra trước mới phải: “Anh à, nhưng em mong anh tỉnh táo một chút, Bạch Đào không phải là một người phụ nữ đứng đắn, trước đây ở trong trường đại học nhiều đàn ông theo đuổi như vậy, cô ta từ lâu đã quen với cuộc sống ong bướm vây quanh rồi, anh còn nhớ Chung Tiêu, bạn trai cũ của cô ta không?”

“Em đã gặp Chung Tiêu ở Áo.”

Quả nhiên, Bùi Phi vừa nhắc đến cái tên này, anh trai cô dường như cuối cùng cũng có chút dao động cảm xúc: “Chung Tiêu? Anh ta ở Áo làm gì?”

“Anh ta lập nghiệp, làm việc rất nhanh nhẹn khéo léo, cũng là về lĩnh vực dữ liệu lớn giống như anh vậy, làm thuật toán gì đó, đang lôi kéo đầu tư, tình cờ em có một người bạn bên ngân hàng đầu tư đang đánh giá công ty của anh ta, nghe anh ta nói Bạch Đào đã tìm người thay mặt mình nắm giữ cổ phần, đầu tư rất nhiều tiền cho anh ta đó.”

Bùi Phi cố gắng bền bỉ nói: “Sau đó trong bữa cơm Chung Tiêu uống say nói nhỡ ra, anh ta nói thực ra mấy năm nay vẫn luôn vương vấn Bạch Đào, người Bạch Đào yêu vẫn luôn là anh ta, nói lúc đầu chỉ chia tay trong tức giận, anh ta cũng rất hối hận, kể đến cuối cùng còn khóc, lấy ra bao nhiêu ảnh chụp tình cảm của anh ta và Bạch Đào cho người bạn làm đầu tư của em xem, cũng tự nhận mình là người đàn ông trẻ ngoại tình với Bạch Đào trong báo, đương nhiên là rất bạch liên hoa bày tỏ sau khi Bạch Đào kết hôn chưa từng vượt qua ranh giới tình bạn, không tiểu tam qua, nhưng ai tin chứ? Anh tin không? Dù sao thì em cũng không tin, hơn nữa kiểu tung tin bên lề này là nhanh nhất, em thấy hiện tại giới đầu tư Châu Âu đều đã biết vợ anh ngoại tình rồi!”

“Anh ta làm về thuật toán gì?”

“Anh!” Bùi Phi giậm chân: “Đều đã đến lúc này rồi, chấp nhận hiện thực khó như vậy sao?

Điều khiến Bùi Phi khó chịu là ngữ khí khi hỏi của anh trai cô nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh thản nhiên, thậm chí như không hề quan tâm đến việc Bạch Đào ngoại tình, chỉ quan tâm đến chi tiết lập nghiệp giống nhau mà thôi.

Anh trai yêu Bạch Đào nhiều như vậy sao? Sẵn sàng vì cô ta mà bỏ qua, tự làm tê liệt bản thân?

“Bạch Đào ngoại tình ngoại tình ngoại tình rồi! Em hi vọng anh có thể tôn trọng và yêu thương bản thân, nhanh chóng ly hôn với cô ta, nếu không nói không chừng sau này người phụ nữ ấy còn có thể dùng số tiền anh kiếm được để trợ cấp cho Chung Tiêu đấy.”

“Chung Tiêu còn nói anh già hơn anh ta, không thú vị, không lãng mạn, cho nên Bạch Đào sống với anh rất đau khổ, căn bản không hề vui vẻ! Anh nghe xem, đây chắc chắn là Bạch Đào nói với Chung Tiêu, người phụ nữ này đã nói những gì sau lưng anh đây!”

Bùi Phi càng nói càng tức giận: “Tóm lại em cũng đã ngả bài với Bạch Đào rồi, hy vọng cô ta ít nhất có thể thu liễm lại một chút, đừng để bị lộ ra những vụ bê bối làm mất mặt gia đình chúng ta nữa.”

Kết quả Bùi Thời trước đó chẳng có phản ứng gì lớn nghe được câu này cuối cùng cũng có chút nghiêm túc, anh hơi cất cao giọng, lại là khiển trách Bùi Phi: “Em nói những thứ này với cô ấy làm gì?”

Bùi Phi kinh ngạc ngây ra: “Vậy lẽ nào không vạch trần cô ta diễn kịch? Huống chi không phải anh cũng bận tâm chuyện này sao? Nếu không tại sao anh lại đặt cho cô ta cái tên tiếng Anh là Fiona? Em đã nói hết cho cô ta rồi! Hơn nữa trong tin tức không phải tiết lộ cô ta cũng đã lên kế hoạch ly hôn sao? Ly hôn thì ly hôn, anh, anh mau thuê luật sư đi, tránh…”

“Sẽ không ly hôn.”

Kết quả, Bùi Thời chỉ ném cho Bùi Phi bốn chữ như vậy, sau đó liền thấp giọng cảnh cáo: “Em khách khí với Bạch Đào một chút, cô ấy là chị dâu của em, đừng động một tí là đến cửa chất vấn, trạng thái sức khoẻ của cô ấy hiện tại…” Bùi Thời ngừng lại một chút, như không muốn nói kỹ thấp giọng: “Trạng thái hiện tại của cô ấy có chút khác thường, em đừng kích thích cô ấy.”

“Còn những chuyện khác anh sẽ giải quyết.”

Bùi Thời không quan tâm đến phản ứng của Bùi Phi, nói xong anh liền cúp điện thoại.

Trạng thái hiện tại của Bạch Đào có chút khác thường, còn không được kích thích cô ta…

Lẽ nào là…

Lẽ nào là có thai rồi?!

Bùi Phi biết anh trai mình rất thích trẻ con.

Vốn còn không thể giải thích được về sự bao dung đột ngột của anh trai dành cho Bạch Đào, nhưng nếu Bạch Đào mang thai thì quả thật mọi chuyện đều hợp lý rồi, vì mang thai nên anh ấy mới chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận chịu nỗi đau đớn vì bị cắm sừng, vì đứa bé mà nhẫn nhịn, không muốn đứa nhỏ phải đối mặt với một gia đình tan vỡ từ khi sinh ra…

Này…

Anh trai mình bi thảm quá!

Còn về việc đứa bé này của Bạch Đào thế nào mà có? Vậy chắc chắn cũng là Bạch Đào dùng kế, cô ta căn bản không phải mẫu người mà anh trai thích, vậy mà có thể có con, còn phải hỏi sao! Khẳng định là cô ta đã hạ thuốc chuốc say sau đó cưỡng gian anh trai mình!!!

*****

Bạch Đào ở nhà lăn lộn lục lọi cả buổi chiều nhưng tiếc là không phát hiện ra gì cả.

Người khác đều là bắt quả tang chồng ngoại tình, cô thì hay rồi, tự bắt quả tang mình ngoại tình…

Nghĩ đến dáng vẻ chắc chắn của Bùi Phi, giọng điệu có căn cứ trong tin tức, cô thực sự bắt đầu nghi ngờ bản thân mình rồi.

Sau một hồi thấp thỏm lo lắng chờ đợi, Bùi Thời đã trở về nhà.

Trong lòng Bạch Đào nổi sóng to gió lớn, nhưng Bùi Thời vẫn vân đạm phong khinh, nhìn không ra có gì khác thường cả.

Bùi Phi nói Bùi Thời đã sớm biết chuyện, nhưng…

Cuối cùng sau khi ăn một bữa cơm như nhai sáp, Bạch Đào không nhịn được liền thử thăm dò, cô ho khan vài tiếng, quyết định nói gần nói xa: “Chồng ơi, hôm nay em đã gặp Bùi Phi, cô ấy nói lúc nhỏ anh xem ghét công chúa Fiona nhất. Vậy tại sao anh lại đặt tên Fiona này cho em?”

Hỏi xong, Bạch Đào cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Thời, muốn cố gắng nhìn ra chút manh mối cảm xúc của người đàn ông này.

“Vậy sao?” Bùi Thời rất bình tĩnh, không bất kì có biểu cảm gì đặc biệt, cảm xúc dường như không chút dao động, thậm chí tay cầm dao cũng không dừng lại, cắt miếng bít tết một cách tao nhã: “Bộ phim hoạt hình xem từ mười mấy năm trước, anh sớm đã không còn nhớ nữa rồi. Fiona không phải có nghĩa là thông minh và lương thiện sao? Lúc đặt tên cho em nó liền hiện ra, không nghĩ về điều gì khác cả.”

Thật sao…

Nhưng coi như trước đây Bùi Thời không biết chuyện thì Bạch Đào cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Bùi Phi, cô ta vừa trở về nước, ngoài việc mắng chửi cô ra thì chắc chắn cũng đã nói cho anh trai mình biết việc cô ngoại tình, thế mà Bùi Thời bây giờ lại vân đạm phong khinh như vậy…

“Bùi Phi có nói cho anh…”

Chưa đợi Bạch Đào nói hết thì Bùi Thời đã nhanh chóng ngắt lời cô: “Bạch Đào, người khác nói thế nào không quan trọng, anh biết em không có, chúng ta rất tốt, ly hôn chỉ là tin đồn, vậy là đủ rồi.”

Nếu Bùi Thời nghi ngờ còn tốt, anh như thế này khiến lòng Bạch Đào như thắt lại.

Đây không phải là phản ứng của một người bình thường!

Nếu một người bình thường biết được việc vợ mình ngoại tình từ em gái ruột, không cần biết có phải thật hay không nhưng chắc chắn sẽ rất lo lắng, dù tin tưởng vợ thì cũng phải hỏi hoặc thăm dò một chút, mà dáng vẻ vân đạm phong khinh tín nhiệm quá mức thậm chí còn không muốn nhắc đến chủ đề này của Bùi Thời ngược lại thực sự khiến Bạch Đào cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Có phải cô thực sự đã phạm sai lầm không thể tha thứ với Bùi Thời rồi không?

Mà Bùi Thời tội nghiệp dù đã bị đội mũ xanh nhưng vẫn yêu cô một cách tự ti như vậy, thậm chí đến dũng khí trách mắng cô cũng không có, lẽ nào anh sợ cô sẽ chẳng cần gì nữa mà dứt khoát đề nghị ly hôn sao?

Tình cảm này sâu sắc đến nhường nào chứ!

Vào khoảnh khắc này, cuối cùng Bạch Đào đã nhận ra, cô xuyên đến thế giới năm năm sau chắc chắn đã được định trước có một sứ mệnh nào đó, lúc đầu cô vẫn luôn không biết, nhưng vào lúc này, cuối cùng cô cũng ý thức được sứ mệnh của cô là…

Cứu vãn cuộc hôn nhân này!

Cô của năm năm sau quen được Bùi Thời nuông chiều đến mức không còn quý trọng nó nữa, kiêu ngạo không nhận ra sự đáng quý của tình yêu này, nhưng mà cô của năm năm trước lại có thể thấy rõ sự dịu dàng sâu sắc ấy, có thể tự ngẫm lại những sai lầm của bản thân, có thể thay đổi số phận của cuộc hôn nhân này!

Một người đàn ông yêu cô sâu đậm như thế, dù có nhân nhượng vì cuộc hôn nhân này, có diễn tốt đến đâu thì trong lòng cũng không thể tránh khỏi việc dao động, quả nhiên sau bữa tối, Bùi Thời không những không đòi ngủ chung mà thậm chí còn chủ động thông báo với Bạch Đào rằng tối nay anh phải tăng ca trong thư phòng.

“Không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, mau đi ngủ trước đi.”

Mặc dù ngữ khí của Bùi Thời rất bình thường nhưng vẻ mặt anh lại có chút nghiêm túc, Bạch Đào trở về phòng mình nhưng không buồn ngủ chút nào, Bùi Thời này, tăng ca rõ ràng là giả, ổn định lại tâm tình mới là thật.

Mũ xanh đều đã đội thành như thế rồi, cảm xúc bị áp bức và lăng nhục như vậy mà anh vẫn không muốn nổi cáu với cô, đến nỗi phải tạm thời giữ khoảng cách, bình phục lại tâm trạng.

Quá thê thảm rồi!

Đặc biệt là phản ứng này của Bùi Thời, thông thạo như vậy, như thể việc cô khiến cho đầu anh có chút xanh đã không phải là lần đầu tiên rồi?

Mặc dù Bùi Thời đã giải thích lý do việc đặt tên Fiona, cũng quả thật không có biểu hiện gì bất thường, nhưng trong Bạch Đào vẫn để ý.

Bây giờ Bùi Thời bao dung, nhưng sự bao dung này không thể tồn tại mãi, người ôn hoà không phải không phải không biết tức giận, chỉ là tính nhẫn nại của họ mạnh hơn người khác mà thôi, nhưng một khi tích tụ đến một mức độ nào đó, người ôn hoà sẽ bùng nổ, mà loại bùng phát đó sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần so với người bình thường.

Một đêm này, Bạch Đào không chút buồn ngủ, trong lòng có chút loạn nên cô quyết định đi tìm vài cuốn sách thôi miên, tùy tiện ấn vài cuốn sách điện tử về tâm lý hôn nhân và tình yêu. Những cuốn này ngược lại không hề khô khan nhàm chán, sau kiến ​​thức lý thuyết đều đi kèm với tình huống thực tế, mà những tình huống này rất có tác dụng nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc.

“Lưu luyến cảm xúc do người hiền lành mang đến nhưng chân lại đạp hai thuyền, người đẹp trẻ tuổi cuối cùng đã gây ra tai vạ hại thân, khơi gợi sự trả thù từ người chồng hiền lành và bạn trai dự phòng, bị tạt axit còn hỏi tại sao.”

“Lừa gạt chồng nuôi nhân tình bên ngoài, người chồng sau nhiều lần lần van xin không có kết quả, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa đã bóp cổ vợ rồi tự tử, gia đình tan nát chỉ vì ngoại tình.”

……

Đóng máy tính, Bạch Đào cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy việc mình xuyên qua rất có ý nghĩa, không chỉ cứu vãn cuộc hôn nhân mà còn cứu sống cái mạng chó này của cô!

Nếu cứ để bản thân tiếp tục như vậy, đừng nói cuộc sống phu nhân giàu có bị hủy hoại, nói không chừng Bùi Thời sau một thời gian dài tự kiềm chế bản thân cuối cùng sẽ suy sụp, cùng cô đồng quy vu tận mất. . Truyện mới cập nhật

Bạch Đào nghĩ tới đây đều cảm thấy cổ mình hơi lạnh.

Không thể tiếp tục như thế này!

Tuyệt đối không!

Cả đêm này Bạch Đào không thể ngủ nổi, cô rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định phải thay đổi sai lầm của mình trong quá khứ, đầu tiên ổn định cảm xúc của Bùi Thời, từ từ làm cho anh tin tưởng lại mình, cảm nhận được tình yêu, cuối cùng dạy cho Bùi Thời có được sự tự tôn trong tình yêu, từ một mối quan hệ hôn nhân bệnh trạng chuyển thành một cặp vợ chồng lành mạnh và tôn trọng lẫn nhau! Sau đó buông bỏ quá khứ, chung tay hướng tới tương lai!