Thời không trước, Tang Ương xin nghỉ, cho đến sau khi tai nạn xảy ra, mới vội vã quay lại làm thêm giờ vì bệnh viện thiếu nhân lực.
Cô không lên chiếc xe kia, nhưng tai nạn vẫn xảy ra.
Hai người đều bỏ qua điều này.
Bách Chu nói, Tang Ương mới vô thức đưa tay chống lên mép bàn ăn, ánh mắt trầm xuống, càng lúc càng cảm thấy hoang mang.
"Lẽ nào chúng ta đã đoán sai hết?" Cô khẽ lẩm bẩm.
Lẽ nào trên thực tế, hung thủ cũng không biết rõ động thái của Tang Ương như hai cô nghĩ, hắn không phát hiện Tang Ương không đến bệnh viện vào hôm đó?
Hoặc cũng có thể hung thủ đã sắp đặt xong hết, đến ngày đó khó mà xoay chuyển, không thể thu tay.
Hoặc tất cả suy đoán đều là do Tang Ương quá căng thẳng, tự mình dọa mình, không hề liên quan đến vụ tai nạn giao thông khó hiểu bảy năm trước kia, vụ tai nạn ngày 29 tháng 11 chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Những suy đoán này thoáng chốc lóe lên trong đầu cả hai, một người đứng bên bàn, một người đứng giữa phòng khách, bất động như chân bị đổ chì.
"Còn một khả năng." Bách Chu chầm chậm nói.
Bách Chu nhìn Tang Ương, Tang Ương đọc được ý của em từ ánh mắt kinh hoàng kia, tiếp lời: "Hung thủ còn coi thường sinh mạng hơn chúng ta nghĩ."
Không bận tâm đến mạng sống của bất kì ai, vì thế không ngần ngại sắp đặt một vụ tai nạn nghiêm trọng, chỉ để ngụy tạo cái chết của Tang Ương thành sự cố ngoài ý muốn.
Cho rằng những sinh mạng đó đều nhỏ nhặt không đáng kể, vì thế dù biết Tang Ương không đến bệnh viện, lại vẫn dựa theo kế hoạch để mặc tai nạn xảy ra, cảm thấy những người đó sống hay chết đều không quan trọng.
Sao lại có thể có người lạnh lùng độc ác như vậy, từng khuôn mặt hiện lên trong đầu Tang Ương, đều là những người đã ở bên cô rất lâu, nhưng không một ai trong số đó lộ vẻ điên cuồng như vậy trong ngày thường.
Hứa Tụng Ý trưa nay còn thương xót cho một người trẻ mới hai mươi bảy tuổi.
Khương Uyển dù cảm thấy bệnh nhân lo hãi vô cớ, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ động viên suốt hơn nửa tiếng.
Còn những người đồng nghiệp khác, đều cố gắng hết mình thực hiện chức trách của một người bác sĩ, chữa bệnh cứu người, chứ không phải đưa những sinh mạng xa lạ và vô tội đến quỷ môn quan.
"Hôm nay em đến một văn phòng điều tra." Bách Chu phá vỡ sự yên tĩnh.
Trong mắt Tang Ương vẫn còn sót lại vẻ khó tin, nhưng rồi cố ý dịu xuống khi nhìn sang Bách Chu: "Văn phòng điều tra?"
"Ừm." Bách Chu lại ngồi xuống, Đậu Hà Lan không phát hiện bầu không khí nặng nề, nghĩ cô vẫn muốn tiếp tục chơi cùng nó thêm một lát, nhanh chóng trở nên phấn khởi, ngậm quả bóng nhỏ đến trước mặt Bách Chu, vẫy đuôi rất nhanh.
Tang Ương đi tới.
Bách Chu nhặt bóng lên, không ném, chỉ cầm trong tay: "Không có đối tượng điều tra cụ thể, hơn nữa lại là chuyện chưa xảy ra, cực kì khó để điều tra. Nhất là khi ngọn nguồn của chuyện này còn cực mơ hồ."
Ngọn nguồn của chuyện này là vụ tai nạn bảy năm trước, là cô gái không tên không họ nhìn thấy Tang Ương liền hoảng sợ bỏ chạy một cách khó hiểu kia.
Đậu Hà Lan tập trung nhìn chằm chằm quả bóng trong tay Bách Chu, không thấy cô ném đi, phát hiện cô chỉ làm lấy lệ, thất vọng nằm úp xuống.
Tang Ương hồi tưởng một lúc lâu, chầm chậm nói: "Không điều tra được thân phận của cô ấy, nhưng cảnh sát tra được diễn biến sinh hoạt của cô ấy những ngày gần đó qua camera giám sát, phát hiện cô ấy đã lang thang vài lần trên đoạn đường kia mấy ngày trước đó."
Bách Chu nghiêng người nhìn chị.
Tang Ương lắc đầu: "Không còn gì hơn, khi đó không có nhiều camera giám sát như bây giờ, vài chỗ là góc chết."
"Có thể cô ấy biết chị." Bách Chu nói.
Tang Ương cũng cho là vậy, biết cô, hoặc biết chuyện gì đó về cô, nên vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi bỏ chạy.
Thế nhưng Bách Chu suy thế nào cũng không nghĩ ra được Tang Ương có điểm gì đáng sợ, cô ở bên chị gần như mỗi ngày, hiểu rất rõ rằng Tang Ương không bao giờ làm chuyện gì khiến người ta sợ đến mất hồn mất vía như vậy.
Vì thế cô lại đưa ra một khả năng: "Có khi nào tồn tại trường hợp nhận nhầm người?"
Nhận nhầm Tang Ương thành một người khác, mà người kia mới là kẻ làm chuyện khiến cô gái ấy sợ hãi.
Tang Ương không rõ.
Hiện giờ hai cô chỉ có thể đưa ra suy đoán về các khả năng, nhưng không có bằng chứng nào để chứng minh bất kì khả năng nào trong đó.
Bách Chu sửa lại bản thảo cả đêm, cuối cùng bên đặt hàng cũng rất lịch sự, không yêu cầu cô sửa tiếp.
Sau khi triển lãm tranh được tổ chức thành công, giá trị bản thân của Bách Chu nâng cao rõ rệt, biểu hiện cụ thể ở giá đặt bản thảo, thái độ đối với cô ngày càng lịch sự, rất ít khi yêu cầu cô phải chỉnh sửa.
Nếu không có chuyện này, có lẽ hiện giờ Bách Chu sẽ vô cùng vui vẻ, chắc hẳn còn rất đắc ý.
Nhưng bây giờ cô không vui nổi chút nào, chỉ cảm thấy thật sự u ám, thậm chí không biết đến khi nào xung quanh mới sáng lên.
Sửa xong hai nét cuối cùng, Bách Chu vươn vai, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã là hai giờ sáng.
Cô không vội đi ngủ, mà đứng dậy, nhớ lại những lời ông chủ văn phòng điều tra nói.
"Động cơ giết người thường chỉ có bốn, một là giết vì khúc mắc, khúc mắc trong tình cảm, tình bạn tình yêu tình thân đều có; hai là giết người để trả thù, hay còn gọi là báo thù; ba là giết người vì tâm trạng kích động; bốn là giết người không mục đích."
"Dựa theo trường hợp cô miêu tả, rõ ràng là giết người để trả thù, điểm khởi đầu là cô gái trẻ kia, vì sao cô ấy lại ở đó, mục đích trấn lột tiền là gì, vì sao vừa nhìn thấy A xuất hiện liền sợ hãi bỏ chạy."
Khi miêu tả cho anh ta, Bách Chu đã lược bỏ phần thời gian quay ngược, dùng A để gọi Tang Ương.
Anh ta nói tiếp: "Tìm được câu trả lời cho ba vấn đề này, sự tình sẽ trở nên rõ ràng, mà vấn đề đáng nói là, cô thậm chí không biết thân phận của cô gái trẻ kia, cũng không biết về cuộc đời của cô ấy, rồi tính cách của cô ấy, còn là khoảng cách bảy năm lâu như vậy, phải điều tra thế nào? Không thể tra."
Cô hỏi: "Không thể bắt đầu với tình hình hiện tại sao?"
"Tình hình hiện tại thì càng mơ hồ, ngay cả đối tượng khả nghi cũng không có, mấy hôm trước có một người phụ nữ nọ cảm thấy chồng mình ngoại tình, nhưng không biết đối tượng là ai, cũng không có đối tượng khả nghi, nhưng chúng tôi ít nhất còn có thể điều tra chồng của cô ấy. Song ngược lại, với vụ việc của cô, chúng ta không thể điều tra A, ít nhất sự việc đã xảy ra, mà A thì vẫn ổn, không có bất cứ chuyện gì phát sinh, không có chuyện, cũng sẽ không có manh mối phạm tội, không có manh mối, vậy cũng không có gì."
Trả thù, manh mối, cô gái kia... Bách Chu lẩm bẩm mấy từ này, bước chậm trong phòng vẽ.
Trong phòng ngủ, Tang Ương cũng chưa vào giấc, giống Bách Chu, cô đang suy nghĩ về cô gái không tìm được tên tuổi kia.
Có lẽ vì đã gần cuối năm, bầu không khí trong bệnh viện vừa bận rộn, vừa có chút phấn khởi, có mấy đồng nghiệp đã bắt đầu bàn về kế hoạch cho kỳ nghỉ Tết dương.
Tang Ương không có tâm trạng nghĩ về điều này, cũng không tham gia cuộc thảo luận của họ.
"Tang Ương, sinh nhật năm nay cậu định làm thế nào?" Bỗng có người hỏi một câu.
Tang Ương đang viết một bài luận văn xin đánh giá chức danh, nghe vậy thoáng ngẩn người, mới nhận ra sắp đến sinh nhật mình, cô cười, buột miệng nói: "Năm nào cũng giống nhau, không có gì hay để làm."
Đề tài nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Điện thoại của ai đó đổ chuông, Tang Ương vẫn tiếp tục gõ bàn phím, không để ý.
"Cái gì?" Một tiếng nói đột nhiên cất cao, có vẻ bất ngờ và gay gắt cực kì, tiếng nói chuyện của những người khác đều im bặt.
Tang Ương vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Uyển cầm điện thoại vội vã chạy ra ngoài, cau mày, nét mặt rất nghiêm trọng.
Xung quanh bỗng chốc yên lặng, có người hỏi nhỏ: "Sao thế? Chuyện gì vậy?"
Những người khác đều lắc đầu, thình lình xảy ra, không ai biết là sao.
Tang Ương nhìn ra cửa, Khương Uyển đi rất vội, hoặc cũng có thể nói là cuống quít.
Có chuyện gì vậy? Cô thu ánh mắt về, lại vô thức nhớ đến thời không trước, có chuyện như vừa nãy chăng.
Hình như là không, nhưng cũng không hẳn, khoảng thời gian này ở thời không trước, mặc dù đã trở lại vị trí công tác, song cô rất ít quan tâm đến chuyện xung quanh.
"Nếu là về công việc, một lúc nữa là chúng ta được biết rồi." Có người cười nói, rất nhanh được người khác đồng ý.
Thời gian buổi trưa trôi qua nhanh chóng, những người tụ tập cùng nhau bắt đầu giải tán, đi làm việc của mình.
Hạn cuối nộp luận văn là tối nay, Tang Ương tranh thủ chỉnh sửa, sửa xong đoạn cuối cùng, văn phòng chỉ còn lại cô và Văn Na.
Cô đứng dậy, Văn Na mới ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp nhau, Văn Na liền cười gật đầu, sau đó cầm bút, nhanh tay viết gì đó trên giấy.
Trông cực kì tập trung.
Tang Ương thu ánh mắt về, khi ra khỏi văn phòng, cô nghĩ đến lần xét chọn chức danh lần này, người được chọn sẽ có cơ hội ra nước ngoài đào tạo sâu vào nửa cuối năm sau.
Bách Chu thích những thứ mới lạ, bao gồm cả môi trường mới, giống như một con thú nhỏ đầy tò mò, sẽ chán nản khi ở nguyên một chỗ trong thời gian dài.
Chỉ là công việc của Tang Ương có tính cố định, không có cách nào, nếu có thể nhận được cơ hội đi đào tạo sâu, vậy cũng có thể đưa Bách Chu đi thay đổi môi trường.
Văn Na vốn là ứng cử viên số một trong mắt mọi người, nhưng khi các ứng cử viên được công bố vào tháng mười, tên của Tang Ương bất ngờ xuất hiện trên danh sách đề cử, sau lại có phong thanh, nói Tang Ương còn có cơ hội được chọn lớn hơn.
Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngẫm lại đều cảm thấy không bất ngờ, năng lực làm việc của cô thật sự xuất sắc, là kiểu người ta vừa nhìn đã thấy xuất chúng, trước đó mọi người thấy ngạc nhiên, chẳng qua là do thời gian công tác mà thôi.
Có điều ở thời không trước, vì Bách Chu, Tang Ương đã từ bỏ cơ hội xét chọn, người cuối cùng được chọn chính là Văn Na.
Lần này Tang Ương muốn thử cố gắng, mặc dù vẫn còn rất nhiều nguy hiểm ẩn nấp trong chỗ tối, nhưng cuộc sống cũng sẽ không vì những điều đó mà dừng lại, cô vẫn muốn dành tặng Bách Chu một bất ngờ vào nửa cuối năm sau.
Tang Ương bận rộn cả buổi chiều, khi đi đến cửa sổ bên hành lang định nghỉ ngơi một lát, liền nhìn thấy Khương Uyển đang nói chuyện cùng một người phụ nữ trung niên ở dưới lầu.
Có lẽ là bệnh nhân. Tang Ương nghĩ, đang muốn tránh đi, chợt nhận ra không đúng.
Tầng lầu không cao, có thể nhìn rõ.
Khương Uyển có vẻ mất kiên nhẫn, nói chuyện rất nhanh, người phụ nữ trung niên đối diện cô ấy thỉnh thoảng mới mở miệng một lần, vẻ mặt buồn rầu.
Không biết là nói gì, nét mặt Khương Uyển dịu đi, cô ấy nhìn người trước mặt, vỗ vai người đó, rồi lại nói mấy câu, hai người liền tách ra.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đi về phía cổng chính bệnh viện, Tang Ương dừng bước chân muốn tránh đi. Người này là ai? Có chuyện gì? Vì sao Khương Uyển lại có vẻ mặt như thế?
Nếu là trước kia, chắc hẳn cô sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng giờ đây, cô lại bắt đầu nghi ngờ.
Phía sau chính là thang máy, nếu không có gì bất ngờ, Khương Uyển sẽ đi thang máy này lên tầng.
Tang Ương đứng yên một lát, tiếng thang máy mở vang lên từ phía sau, Khương Uyển đi ra từ bên trong, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ gì đó, cho đến khi ra khỏi thang máy, mới ngẩng đầu nhìn thấy Tang Ương.
"Ương Ương." Cô ấy cười, đưa tay vén lọn tóc rủ bên gò má ra sau tai.
Tang Ương thân thiết hỏi: "Bác gái kia sao thế?"
Khương Uyển đút một tay vào túi áo blouse trắng, cười nói: "Là mẹ mình, trong nhà có chút việc nhỏ, không có vấn đề gì lớn, mẹ mình chỉ hay lo xa thôi."
Tang Ương mỉm cười, bước đến bên cạnh cô ấy, đi đến đầu bên kia hành lang cùng cô ấy.
"Người nhiều tuổi đều vậy, hay lo nghĩ, kiên nhẫn chút là được."
Khương Uyển "ừm" hai tiếng, khi đến trước một phòng bệnh, cô ấy dừng bước: "Mình phải xem bệnh nhân, cậu đi trước đi."
Tang Ương đương nhiên không nói gì thêm.
Lát nữa có một cuộc họp, cô về khoa lấy sổ ghi chép rồi đến phòng họp, nhưng trên đường đi càng nghĩ càng cảm thấy sự việc không đúng, xét từ phản ứng của họ khi nãy, Khương Uyển và mẹ cô ấy cũng không được tự nhiên.
Khương Uyển bắt đầu hùng hổ, mẹ cô ấy yếu thế hơn rất nhiều, sau đó thái độ của Khương Uyển dịu xuống, nhưng vẫn sót lại vài phần bất lực.
Không giống thái độ trước chút việc nhỏ.
Quan trọng nhất, Khương Uyển không phải người thiếu kiên nhẫn như vậy, ngoại trừ lúc cãi nhau với Tiểu Chu, cô ấy luôn thân thiện với tất cả mọi người.
Tang Ương suy nghĩ, đã tới phòng họp, cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, người chủ trì cuộc họp nhìn toàn phòng, sau đó bắt đầu trình bày.
Tang Ương không thể nào tập trung chú ý, cô cảm thấy mình đa nghi quá đáng, Khương Uyển và cô quen biết nhau lâu như vậy, luôn rất hòa hợp, là người bạn tốt nhất của cô.
Thế nhưng lúc này cô lại không kìm lòng được nghi ngờ cô ấy.
Tang Ương đưa tay bóp thái dương.
Cô hiểu, một khi chưa tìm được hung thủ, cô sẽ không bao giờ gạt bỏ được lòng nghi ngờ đối với tất cả những người bên cạnh.
Cô lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Bách Chu.
"Bảo văn phòng điều tra kia tìm hiểu xem gia đình Khương Uyển hôm nay có chuyện gì."
Bách Chu trả lời ngay: "Được."
Sau khi trả lời Tang Ương, Bách Chu nhanh chóng liên lạc với văn phòng điều tra, thanh toán tiền đặt cọc.
"Việc này dễ, chậm nhất là hai ngày có thể gửi cô báo cáo điều tra." Đối phương đáp bằng giọng điệu thoải mái.
Bách Chu sắp xếp ổn thỏa việc Tang Ương dặn dò, mới hỏi Tang Ương có chuyện gì.
Tang Ương trả lời ngắn gọn, tối sẽ nói cho em.
Sau khi trả lời câu này, cô cất điện thoại, tập trung vào cuộc họp.
Cuộc họp kết thúc, trở lại văn phòng, Tang Ương ngồi xuống trước máy tính, đang định sắp xếp nội dung cuộc họp thành bản điện tử, chợt phát hiện không đúng, vị trí của bài luận văn bị di chuyển.
Trái tim chợt nhảy lên, Tang Ương nhìn xung quanh, trong văn phòng chỉ có cô và một người đồng nghiệp.
Lòng chùng xuống, cô xem lịch sử chỉnh sửa của luận văn, phát hiện có người đã động vào luận văn của mình.