Bách Chu

Chương 27




Một hai giờ chiều, căng tin không còn mấy người đến ăn, các cô căng tin đang quét dọn sàn nhà, sắp xếp bàn ghế, trò chuyện với nhau, tiếng nói không nhỏ.

Tang Ương ngồi trong góc, trên người vẫn mặc áo blouse trắng, chiếc cổ nhìn từ phía sau trông có vẻ trắng trẻo mà yếu ớt, cô thoáng ngây ngẩn nhìn vào nơi hư vô.

Ở thời không trước, khoảng thời gian này cô vẫn chưa đến bệnh viện, cũng không gặp Lục Thanh đến thăm người bệnh, khoảng thời gian sau đó cho đến khi tìm được cách quay ngược thời gian, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác bị ai đó nhìn lén từ phía sau như vậy.

"Chuyện gì mà không thể bàn qua điện thoại." Tiếng Lục Thanh vang lên sau lưng, có phần tưng tửng, cũng có ý cười trước sau như một của anh ta.

Suy nghĩ của Tang Ương bị cắt ngang, cô ngẩng đầu, Lục Thanh đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao, khóe môi khẽ nhếch: "Hôm qua còn đuổi tôi, hôm nay lại chủ động tìm tôi."

Tang Ương chỉ vị trí đối diện: "Ngồi trước đi."

Lục Thanh có tính hơi sạch sẽ, nhìn chiếc ghế dựa đối diện, chắc chắn là sạch mới ngồi xuống, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Tang Ương nhìn đồng hồ, cô có một cuộc phẫu thuật vào lúc hai rưỡi, phải tranh thủ thời gian.

"Dạo này cậu..." Cô cân nhắc từ ngữ, lại thay đổi cách nói, mở rộng phạm vi thời gian, "Mấy năm nay, cậu có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không?"

"Chuyện nguy hiểm?" Lục Thanh hỏi lại. Tang Ương nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, Lục Thanh bị cuốn theo cảm xúc của cô, cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, cẩn thận ngẫm lại, lắc đầu, "Không có."

Tang Ương không khỏi thất vọng, những cũng đã chuẩn bị tâm lý.

"Sao thế?" Lục Thanh khó hiểu hỏi lại, cũng không nhịn được mỉm cười, "Tối qua cậu nhắn tin cho tôi, hỏi tôi hôm nay có đến thăm bạn không, hẹn tôi đến căng tin gặp, chỉ để hỏi tôi có gặp chuyện gì nguy hiểm không à."

Tang Ương cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Chắc chắn không thể nói về chuyện quay ngược thời gian, có nói thì đa phần là Lục Thanh cũng không tin, không chừng còn có thể dẫn đến phiền phức khác.

Cô do dự trong giây lát, lấy lí do thoái thác đã nghĩ từ trước, hỏi: "Cậu còn nhớ vụ tai nạn giao thông nọ không, cô bé không tên kia?"

Lục Thanh tỏ ra mờ mịt, lắc đầu: "Tai nạn giao thông nào?"

"Bảy năm trước, ở ngã tư giữa học viện mỹ thuật và học viện y, một cô bé dọa nạt đòi tiền của một cậu nhóc, chúng ta gặp phải, sau đó cô bé..." Tang Ương nói đến đây liền dừng lại, vì sắc mặt mờ mịt của Lục Thanh dần trầm xuống, anh ta gật đầu, cau mày.

"Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này, chuyện này quá đáng sợ, tôi vẫn luôn cố gắng không nhớ đến, nếu cậu không nói, chắc là tôi cũng quên hẳn." Lục Thanh mím chặt môi, vẻ nghiêm túc trầm thấp hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt luôn phởn phơ của anh ta.

Tang Ương hiểu, vì cô cũng vậy, cố gắng làm ngơ, cố gắng quên đi.

Cô căng tin chầm chậm kéo cây lau nhà qua, khi nhìn thấy Tang Ương liền mở miệng như muốn chào hỏi, rồi lại ngậm miệng khi nhìn thấy Lục Thanh, không làm phiền hai người nói chuyện, chỉ cười gật đầu.

Tang Ương bị cô ấy cắt ngang sự chú ý trong giây lát, cũng gật đầu, chợt nghe thấy Lục Thanh nói bằng giọng buồn bã: "Tôi thật sự không hiểu vì sao cô bé ấy đột nhiên bỏ chạy, tôi thấy chuyện đó không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ thấy cô ấy ức hiếp trẻ con, tôi cũng không có khả năng làm gì cô ấy, cùng lắm là đưa đến đồn công an, nhưng cô ấy cứ thế... tôi lại thấy như tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nếu tôi không nghiêm khắc như vậy..."

Anh ta bắt đầu nói năng hơi lộn xộn, cứ thế kể lể, rồi dừng lại, dường như nhận ra nói những điều này cũng vô ích, hai vai chùng xuống, anh ta thấp giọng hỏi: "Sao tự dưng nhắc đến chuyện này?"

"Gần đây tôi gặp phải tai nạn giao thông tương tự, suýt mất mạng, nên nhớ đến chuyện này." Tang Ương nói lí do thoái thác đã nghĩ từ trước.

Lục Thanh càng khó hiểu: "Lẽ nào cậu nghi ngờ có liên quan đến vụ tai nạn bảy năm trước?"

Tang Ương gật đầu: "Đúng."

Lục Thanh suy tư trong giây lát, khó mà tin lắc đầu: "Đã bảy năm, hơn nữa, sau đó tôi có đến đồn cảnh sát một lần, cảnh sát nói không xác minh được thân phận của cô bé kia, trên người cô ấy không có gì chứng minh được thân phận, vân tay và DNA cũng không được ghi lại trong hệ thống, khoảng thời gian đó cũng không có gia đình hay trường học báo trẻ mất tích. Quá khó hiểu, xã hội hiện đại bây giờ lại vẫn có người không thể xác minh thân phận."

Càng nói, giọng anh ta cũng dần trầm xuống, giống như lẩm bẩm một mình.

Nếu không phải đã gặp chuyện đó thật, chắc hẳn Tang Ương đã nhất trí với suy nghĩ của anh ta, cô không tiếp tục tập trung vào đề tài tai nạn giao thông này, thay vào đó hỏi: "Cậu có thể kể lại chi tiết chuyện năm đó cho tôi không."

"Đã lâu vậy rồi..." Lục Thanh định nói có thể mình không còn nhớ rõ, kết quả là phần ký ức muốn cố quên đi kia lại hiện lên rõ ràng trong đầu.

Anh ta hít sâu một hơi, miêu tả phần ký ức trong đầu: "Tôi định đến trường các cậu tìm bạn chơi, trên đường nhìn thấy cô bé kia lôi kéo trẻ con nhà người ta, cậu nhóc kia đã sắp khóc, tôi định đến xem thử có chuyện gì..."

Anh ta từ từ kể lại, chuyện sau đó hoàn toàn trùng khớp với những gì trong trí nhớ của Tang Ương, vì thế cô cũng không thu được manh mối có ích nào.

Tạm biệt Lục Thanh ngoài cửa căng tin, Tang Ương trở lại văn phòng.

Khi tạm biệt nhau, Lục Thanh đã bình phục tâm trạng, khuôn mặt tươi cười như trước, khẽ thở dài: "Xem như tôi hiểu ra rồi, cậu tìm tôi không có chuyện gì tốt, lần sau tôi nhất định sẽ không trả lời cậu."

Trong lòng Tang Ương vẫn vướng bận, cũng không nhịn được cười trước giọng điệu tội nghiệp của anh ta, nhưng vẫn nhớ nhắc nhở anh ta: "Nếu có chuyện gì khác thường xảy ra, nhớ nói cho tôi biết ngay."

Trở lại khoa, Tang Ương mở hồ sơ bệnh án, điều chỉnh tâm trạng của mình, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp tới.

"Bác sĩ Tang." Một đồng nghiệp đi ngang qua gọi cô, nhìn khuôn mặt của cô, ngạc nhiên hỏi, "Sao cô lại thế này? Sắc mặt tệ vậy?"

Sắc mặt tệ ư?

Tinh thần của Tang Ương vẫn luôn căng thẳng từ tối hôm qua, vừa nghe đồng nghiệp nói vậy, cơn mệt mỏi mới chợt tập kích.

Cô xoa thái dương, vừa trả lời: "Tối hôm qua không ngủ được", vừa đứng dậy, pha cà phê cho mình.

"Buổi tối vẫn phải nghỉ ngơi đầy đủ đấy, hôm qua bên khoa cấp cứu nhận một ca đột tử, nghe nói là ngày nào cũng thức đêm." Đồng nghiệp không khỏi bắt đầu nhắc đến, bệnh viện gặp rất nhiều chuyện như vậy, muốn nói là có thể lấy ngay trường hợp thực tế.

Tang Ương không nhịn được cười trước dáng vẻ nghiêm túc của người kia: "Tôi biết rồi."

Cuộc phẫu thuật kéo dài tám tiếng, may mắn là thành công.

Tang Ương đi ra từ phòng phẫu thuật, mới phát hiện chân mình đã tê rần, cẳng chân không ngừng run rẩy.

Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, cô phát hiện ngoài người nhà đang đợi, Bách Chu cũng đang ngồi một bên, có lẽ chờ ở ngoài đã lâu, mới đi vào.

Tang Ương nhìn em, ý bảo em đợi một lát, rồi bắt đầu quay sang người nhà cẩn thận dặn dò một số việc. Người nhà thấy cuộc phẫu thuật thành công, xúc động đến rơi nước mắt. Bệnh nhân là con gái nhỏ nhà họ, ca mổ lần này thành công, cô ấy có thể sống một cuộc sống như người bình thường.

Họ kéo tay Tang Ương, cảm ơn rối rít.

Đợi người nhà rời đi, Tang Ương mới đến bên cạnh Bách Chu, tháo khẩu trang, thở một hơi dài, dựa vào em, thì thào: "Mệt quá."

Mặc dù nói mệt, nhưng giọng nói của cô không có ý mệt nào, ngược lại còn có vẻ nhẹ nhõm.

Thực hiện một cuộc phẫu thuật thành công, cô rất vui mừng.

"Chúng ta ra ngoài ăn gì đi." Trước đó Bách Chu đến khoa, nghe đồng nghiệp nói Tang Ương đang làm phẫu thuật mới tới đây, biết chị vẫn chưa ăn tối.

Thật ra Tang Ương không đói lắm, chỉ thấy cơ thể mệt mỏi.

"Em nộp bản thảo chưa?" Cô dựa vào vai Bách Chu hỏi.

"Nộp rồi, sửa một tẹo là xong." Bách Chu trả lời.



Hôm qua cô đã vẽ suốt đêm, buổi trưa nộp bản thảo xong liền ngủ bù cả chiều, chỉ là bây giờ vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi buồn ngủ. Nói xong, hai mắt cô sáng lên, bừng bừng hào hứng đề nghị: "Chúng ta đến quán mì kia đi, em hơi nhớ xá xíu ở đó."

Quán mì Bách Chu nói cách bệnh viện không xa, cũng mở muộn, khi hai người đến, trong quán chỉ còn hai bàn khách.

Chọn vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, Bách Chu gọi hai bát mì, đặc biệt dặn nhân viên phục vụ nhanh một chút.

Trong lúc đợi mì, Bách Chu tiện tay vẽ nhanh vài nét lên cửa sổ kính phủ sương trắng, lướt vài lần, một bức tranh vẽ Đậu Hà Lan đơn giản hiện lên trên cửa sổ.

Cô vừa vẽ vừa than phiền: "Về sau em sẽ không bao giờ chạy bản thảo cả đêm nữa, ban ngày ngủ bù chẳng có ích gì, em ngủ cả chiều, vẫn mệt quá."

"Em nói câu này bao nhiêu lần rồi, có lần nào làm được?" Tang Ương hoàn toàn không bất ngờ khi nghe em than thở như vậy, lần nào Bách Chu cũng nói đi nói lại, lần sau vẫn dây dưa đến hạn chót mới chạy bản thảo suốt đêm.

Bách Chu chột dạ cười nhẹ, thanh minh: "Đều do họ giục căng quá, em đã rất nhanh rồi."

Bên ngoài tuyết đang tan, mặt đất ướt át, đèn neon và đèn đường đan vào nhau thành ánh sáng rực rỡ, người đi bộ và xe cộ qua lại nườm nượp.

Mì được làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau hai bát nóng hổi đã được mang lên.

Bách Chu nhanh chóng cho thêm giấm vào trong bát, dùng thìa to múc nước đưa đến bên miệng húp, sau đó khoan khoái thở dài: "Ngon quá."

Tang Ương thoáng chốc ngây người, hình ảnh hiện tại cực kì giống cuộc sống trước kia của hai người. Bách Chu chuyên tâm vẽ tranh, có khi sẽ thức suốt đêm chạy bản thảo, sau đó mệt mỏi vì thức trắng, không bao giờ thay đổi. Cô cũng tập trung vào công việc, sẽ có cảm giác thành tựu khó tả sau mỗi cuộc phẫu thuật thành công.

Hai người sẽ đi ăn một bát mì nóng hổi vào buổi tối sau khi tăng ca như lúc này, hay nắm tay nhau đi dạo một đoạn đường ngăn ngắn trong màn đêm tĩnh lặng.

Một cuộc sống bình thường, nhưng lại thỏa mãn lạ thường.

Vụ tai nạn giao thông từ nhiều năm trước lại hiện lên trong đầu cô lần thứ hai không đúng lúc.

Tang Ương khép mi mắt, kìm nén nỗi hoài niệm về cuộc sống êm đềm đã qua.

"Trưa nay chị gặp Lục Thanh." Cô gắp ít mì, chầm chậm nói.

Bách Chu hơi nhạy cảm với cái tên này, chua chát ngẩng đầu nhìn chị: "Có việc gì à? Sao anh tư tự dưng lại chui ra."

Tang Ương không để ý em bỗng ghen tuông, lập tức nói tiếp: "Chị hỏi cậu ta mấy năm qua có găp phải chuyện nguy hiểm nào không."

Lúc này Bách Chu mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không còn ghen mù quáng, mà trở nên nghiêm túc: "Anh ta nói thế nào?"

"Cậu ta nói không."

Cũng hợp lý. Bách Chu không thấy bất ngờ, lại hỏi: "Chị nghi ngờ có liên quan đến vụ tai nạn bảy năm trước?"

Tang Ương gật đầu, nói rõ ràng luận cứ của mình theo thứ tự: "Ở thời không thứ nhất chị cũng chết vì tai nạn giao thông, hôm qua khi gặp Lục Thanh, chị cảm thấy có ai đó nhìn lén bọn chị trong bóng tối."

Hai tay Bách Chu đặt trên bàn vô thức nắm chặt, nếu thật sự liên quan đến chuyện bảy năm trước, thì có một âm mưu đã được che giấu bảy năm, các cô bị ai đó nấp trong bóng tối rình rập bảy năm, cảm giác như bị một loài động vật máu lạnh bò lên người tự nhiên ký sinh, khiến người ta sợ hãi dè chừng.

Tang Ương dừng lại một lát, nói tiếp: "Còn một nguyên nhân, là chị suy đoán."

Cô mím môi, nói chậm lại, cố hết sức bình tĩnh, nói: "Em nhớ không, hôm qua chị có nhắc tới, ở thời không thứ hai em từng hỏi chị Lục Thanh có khả năng mắc trầm cảm không."

Đương nhiên là nhớ. Bách Chu gật đầu.

"Hôm đó tâm trạng của em cực kì căng thẳng, không quan tâm đến điều gì, cũng không muốn để ý, em đặt toàn bộ sự chú ý vào chị. Ở trạng thái như thế, em không thể đột nhiên phân tâm đoán Lục Thanh liệu có mắc trầm cảm hay không, trừ khi..."

"Trừ khi anh ta thật sự như vậy!" Bách Chu nhanh chóng nói tiếp.

Khóe môi thấp thoáng ý cười, Tang Ương gật đầu đồng ý: "Chị nghi ngờ ở thời không thứ nhất cậu ta có mắc trầm cảm, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi rất nhiều người đều biết."

Nếu không, người ở nhà cả ngày không thích giao tiếp như Bách Chu, cũng sẽ không biết được chuyện đó.

"Làm chị gặp tai nạn giao thông giống cô gái kia, làm Lục Thanh tươi sáng lạc quan thích giúp đỡ người khác bị trầm cảm hành hạ..." Bách Chu cau mày hết mức.

"Đây là trả thù." Cô nói chắc nịch.

Tang Ương cũng đoán vậy.

Hai người cùng im lặng, nhất là Bách Chu, còn có cảm giác không chân thực như rơi vào mây mù.

Các cô chỉ là những người bình thường, sống trong một thành phố có an ninh trật tự khá ổn, những từ như giết người mặc dù thường được thấy trên mạng, trên phim ảnh và truyền hình, nhưng khoảng cách với đời thực vẫn rất xa, xa đến nỗi giống như không phải chuyện của cùng một thế giới.

Vì thế khi Tang Ương kể về chuyện xảy ra ở hai thời không trước, cô chỉ tập trung và phần thời gian quay ngược, dù lo lắng sẽ có chuyện khác thường xảy ra, thì cũng chỉ là lo lắng về quán tính của không gian và thời gian.

Ngay cả khi phát hiện lời giải thích Phương Thịnh lái xe trong lúc mệt mỏi có vấn đề, thì cũng chỉ là lờ mờ suy đoán như cách một bức màn mờ ảo, mà không thể đưa ra bất kì nhận định chắc chắn nào.

"Vậy là, xe buýt gây tai nạn không phải vì Phương Thịnh lái xe trong lúc mệt mỏi, mà là có người đứng sau khống chế." Bách Chu khó khăn nói tiếp.

Tối hôm qua khi nảy ra suy đoán này, Tang Ương cũng cảm thấy hoang đường giống Bách Chu, thấy khó có thể tin nổi, nhưng rồi dần dần nhận ra, đây dường như là cách giải thích duy nhất.

"Nếu suy đoán này là đúng." Cô đáp.

Hai vai chùng xuống, Bách Chu vô cùng hoang mang, thấp giọng nói: "Nhưng là ai?"

Mì trên bàn vẫn chưa được động vào bao nhiêu, nhưng đã mất đi sự hấp dẫn như khi vừa mới được mang lên. Bách Chu đã không còn quan tâm đến nó, mất hồn mất vía trầm tư, thìa cũng đặt xuống.

Tang Ương hối hận, cô nên chờ Bách Chu ăn no rồi nói.

"Ăn trước đi." Cô nhắc nhở.

Nghe vậy, Bách Chu cứng nhắc gắp một đũa mì thật dài, nhai kỹ rồi nuốt, sau đó như được tiếp thêm sức mạnh, cô nhìn sang Tang Ương: "Chúng ta có thể vạch ra một phạm vi dựa theo những căn cứ chúng ta đã biết. Chúng ta đã nắm được không ít manh mối rồi."

"Đầu tiên, người này phải biết rõ chị sẽ lên chiếc xe buýt kia vào tối hôm đó." Bách Chu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.

Cô đã bình tĩnh trở lại, không còn hoang mang và sợ hãi, mà phản ứng tích cực với ý chí chiến đấu sục sôi.

Đôi con ngươi sáng ngời, khóe môi khẽ nâng lên, toàn thân đều có vẻ vô cùng cứng cỏi, giống như Đậu Hà Lan, bông xù, lạc quan, dũng cảm.

Dù là thời điểm nghiêm túc căng thẳng thế này, Tang Ương vẫn bị sự đáng yêu của em đâm trúng, kìm lòng chẳng được xoa tai em. Ánh mắt sáng ngời của Bách Chu lóe lên một tia bối rối, em khẽ cúi xuống, vô cùng vui vẻ.

Mặc dù không biết vì sao Tang Ương bỗng dưng chạm vào mình, nhưng nhận được một cái chạm đầy yêu thương như vậy, người ta sẽ luôn phấn chấn vô cùng.

Tang Ương cũng mỉm cười theo, bầu không khí thoáng chốc nhẹ nhõm hơn phần nào, không còn căng thẳng như khi nãy.

"Em ở thời không thứ hai không miêu tả cho chị chuyện ở thời không thứ nhất, vì thế chị không biết hôm đó đã có chuyện gì xảy ra." Cô chầm chậm nói, "Có điều, sự khác biệt giữa ba thời không chỉ bắt đầu sau khi tỉnh lại vào sáng ngày 29, những chuyện ở phía trước vẫn giống nhau."

Thời gian quay ngược hai lần, đều ngược dòng về buổi sáng hôm đó, khoảnh khắc mở mắt là ranh giới phân cách, diễn biến sau khi mở mắt bị các cô cố hết sức can thiệp, đã thay đổi, còn những gì xảy ra trước khi mở mắt là cố định bất biến.



Bách Chu gật đầu: "Chúng ta có thể dựa vào phía trước để suy đoán."

"Vậy, vì sao chị sẽ lên xe vào thời điểm đó." Tang Ương đặt vấn đề.

Hai người phải suy ngược tình hình ngày hôm đó dựa trên những chuyện đã xảy ra.

Bách Chu lấy điện thoại, tìm kiếm các điểm dừng của chuyến xe buýt kia. Không nghi ngờ gì, Tang Ương lên xe ở điểm dừng trước bệnh viện, còn về thời gian, thì hoặc là chị tăng ca, hoặc là có chuyện gì đó gây chậm trễ.

Lướt xuống xem từng điểm dừng, tên một điểm dừng trong đó thu hút sự chú ý của Bách Chu.

Cô ngẩng lên: "Tối ngày 29 em đã đặt nhà hàng, muốn ăn mừng cùng chị sau khi triển lãm tranh kết thúc."

Nhà hàng được đặt từ tối hôm trước.

"Nhưng, nếu như chị tăng ca không đến được, em sẽ không đến nhà hàng đó một mình, mà đến đây." Cô chỉ vào một điểm dừng của chuyến xe buýt kia trên màn hình điện thoại cho Tang Ương xem, "Gần chỗ này có một câu lạc bộ đêm, phía người phụ trách đã đặt phòng, buổi tối mở tiệc ăn mừng, em sẽ đi cùng họ."

Hai người suy ra diễn biến đại khái của tối hôm đó.

Bách Chu vốn hẹn với Tang Ương sẽ cùng nhau ăn mừng, nhưng vì bệnh viện có việc, Tang Ương không thể đi, vì vậy Bách Chu chuyển sang đi cùng nhóm người phụ trách, đến câu lạc bộ đêm kia, nhưng đến khoảng tám giờ Tang Ương đã xong việc, muốn hội họp với Bách Chu, vì thế đã lên chuyến xe buýt kia từ điểm dừng trước bệnh viện.

Đương nhiên cũng có thể có nguyên nhân khác, nhưng từ những thông tin đang nắm được ở hiện tại, đây là hướng đi có khả năng nhất.

"Điều này đòi hỏi người kia phải hiểu rất rõ về động thái của chị, biết chị sẽ đi đâu, quan trọng nhất là, hắn phải nắm chắc thời gian chị ra khỏi bệnh viện." Tang Ương cau mày, riêng điều kiện này đã có thể nói là rất khó khăn, nhất là việc nắm chắc thời gian, khoảng cách giữa hai chuyến xe buýt chỉ khoảng mười phút, hắn làm cô vừa hay lên đúng chuyến xe kia, phải tính toán vô cùng chính xác.

Tiếc là cô không có ký ức về thời không thứ nhất, mà kẻ kia lại giấu quá kỹ ở thời không thứ hai. Tang Ương cho Bách Chu một ánh nhìn mờ mịt.

Bách Chu đang suy nghĩ về những điều kiện tất yếu để có thể làm được việc này, phát hiện Tang Ương nhìn mình, thoáng chốc mê mẩn ngây người trong giây lát, mới nói: "Em nhớ là em có nói với chị họ sẽ đến câu lạc bộ đêm kia, chị có nói với ai không?"

Tang Ương trả lời không cần nghĩ ngợi: "Không có."

Cô rất ít nói chuyện của mình với Bách Chu với người khác, nếu có nói, nhất định sẽ để lại ấn tượng.

Nếu chưa bao giờ nói với người khác, vì sao chuyện này lại bị lộ ra ngoài, chẳng lẽ là nhân viên của triển lãm tranh?

Bách Chu trầm ngâm suy nghĩ.

Đến khi quán mì chuẩn bị đóng cửa, nhân viên quét dọn vệ sinh, hai cô mới đi ra ngoài.

Bách Chu suy nghĩ thật sự chăm chú, nhớ lại những gì đã nhìn thấy và nghe thấy trong khoảng thời gian chuẩn bị cho triển lãm tranh.

Quy mô cuộc triển lãm không nhỏ, chắc chắn không thể muốn là tổ chức ngay, giai đoạn trước có rất nhiều công việc phải chuẩn bị, bao gồm quảng bá, tìm không ít người chia sẻ trên các nền tảng xã hội. Vì thế, có rất nhiều người biết cô tổ chức triển lãm tranh.

Nghĩ đến quảng bá, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bách Chu, cô mở Weibo, tìm tài khoản của người phụ trách triển lãm, ấn vào kéo xuống, phát hiện một trạng thái đăng vào giữa tháng 11, là ảnh của câu lạc bộ đêm kia, mô tả kèm theo là - Ngày 29 tháng 11, hẹn chứ?

Bách Chu đưa bài Weibo này cho Tang Ương xem.

Đăng lên Weibo, ai cũng có thể nhìn thấy, ai cũng có thể biết tối hôm đó Bách Chu có khả năng sẽ đến hộp đêm kia.

"Không thể dùng manh mối này để xác định phạm vi." Tang Ương cũng hơi thất vọng, song cũng không thấy bất ngờ, dù sao người kia làm việc bí mật như vậy, sẽ không dễ dàng để người ta phát hiện ra.

Bách Chu cũng nghĩ vậy, cất điện thoại, phàn nàn về người phụ trách một trận: "Chuyện gì cũng phải đăng Weibo, anh ta rảnh thế không biết."

Đây là giận chó đánh mèo, chính Bách Chu cũng rất thích đăng Weibo, nhiều khi một ngày còn đăng đến vài bài.

Trên đường về nhà, Bách Chu không ngừng suy nghĩ, như lẩm bẩm độc thoại, lại như nói chuyện với Tang Ương: "Vậy chỉ có thể bắt đầu với Phương Thịnh, bệnh viện nữa."

Mải mê suy tư, khi nằm xuống giường cô vẫn chìm trong suy nghĩ của mình, không ngừng tìm tòi một khắc nào.

Tang Ương nằm xuống bên cạnh, Bách Chu quay đầu nhìn chị: "Ngày mai em sẽ đi hỏi thử Phương Thịnh xem khoảng thời gian đó ông ấy có gặp chuyện kỳ lạ gì không, và việc ông ấy đến bệnh viện vào ngày 29 tháng 11 là quyết định tạm thời hay là từ trước."

Mấu chốt của vụ tai nạn giao thông nằm ở Phương Thịnh, vì thế những gì ông ấy trải qua cũng rất quan trọng.

Kể từ lúc Tang Ương bày tỏ nghi ngờ của mình ở quán mì, cô đã sắp xếp lại toàn bộ manh mối đã có, tìm ra điểm mấu chốt.

Tang Ương cũng nghĩ vậy, cô chần chừ trong giây lát, rồi vẫn nói ý nghĩ của mình: "Người kia rất có thể là người ở bệnh viện. Ngày mai chị sẽ hỏi thử Hứa Tụng Ý về bệnh tình và tần suất đến bệnh viện của Phương Thịnh."

Có thể biết rõ động thái của cô như vậy, nhất định là người ở bên cạnh cô, hơn nữa ở thời không thứ hai, vụ hành hung xảy ra trong bệnh viện, rất có thể là do ai đó xúi giục và dẫn dắt đi sai đường, vậy nên kẻ hành hung mới tin chắc rằng Tang Ương là bác sĩ đã phẫu thuật cho vợ hắn.

Bách Chu hiểu ý của chị, khẽ cong môi dưới: "Được, tối mai chúng ta đối chiếu xem lời hai người nói có gì khác biệt không."

Nếu không có gì khác biệt, vậy phải điều tra thêm một bước nữa, nếu có khác biệt, vậy Hứa Tụng Ý hoặc Phương Thịnh rất có vấn đề.

Hai người bình tĩnh lên kế hoạch cho ngày mai, rồi đều rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, Bách Chu hít sâu một hơi, từ từ thở ra, ấn thái dương, nói: "Phải cẩn thận."

Rõ ràng người đó nhằm vào Tang Ương, đối tượng của vụ tai nạn giao thông là Tang Ương, đối tượng của vụ hành hung trong bệnh viện cũng là Tang Ương, hiện giờ vẫn chưa rõ hắn là ai, bị một kẻ đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm từ trong bóng tối, Bách Chu rất không yên tâm, cô nhìn Tang Ương, nói lại lần nữa: "Nhất định phải cẩn thận."

Tang Ương cười, muốn làm em nhẹ nhõm phần nào, nhưng cô biết, trước khi sự thật được phơi bày hoàn toàn, cả hai đều không thể thật sự yên tâm.

Cuối cùng, cô tắt đèn đi, lại gần Bách Chu trong bóng tối, ôm em.

Hôm sau, hai người phân công nhau làm việc.

Đưa Tang Ương đến bệnh viện, Bách Chu liền gọi điện thoại cho Phương Thịnh.

Có lẽ một nghìn tệ lần trước để lại ấn tượng khó phai cho Phương Thịnh, ông ấy nhận máy rất nhanh, chủ động cười chào hỏi: "Cô họa sĩ nhỏ, lại có công việc gì cho bác à?"

Ông ấy vừa tích cực vừa hiền lành như vậy, làm Bách Chu chỉ muốn hỏi manh mối có chút ngượng ngùng, cô hỏi: "Bác có thời gian nói chuyện không ạ?"

Tang Ương vào khoa, đồng nghiệp trực ca đêm đang ăn sáng, thấy cô đến liền cắn bánh bao chào: "Ăn không? Tôi mua đồ ăn sáng hơi nhiều."

"Tôi ăn rồi." Tang Ương cười nói, bình thường nói xong câu này, phần lớn thời gian là cô sẽ đi làm việc mình cần làm, nhưng hôm nay trong lòng cô có thêm một nỗi vướng mắc, luôn cảm thấy mọi người xung quanh đều đáng nghi.

Sau khi ăn trưa, có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Tang Ương định đi tìm Hứa Tụng Ý.

Thời không này vẫn chưa có chuyện bi thảm nào xảy ra, người kia vẫn chưa có thời gian để hành hung.

Lúc này cô điều tra rất có khả năng sẽ rút dây động rừng, nhưng nếu vẫn không làm gì, cô vẫn sẽ ở thế bị động.

Mải mê suy nghĩ, cô ra khỏi thang máy, đang muốn rẽ vào, đột nhiên một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô.

Tang Ương khẽ run lên, dừng bước chân, từ từ quay đầu, Khương Uyển đứng phía sau, nhìn vào mắt cô bằng ánh mắt bình tĩnh, trên môi thấp thoáng ý cười, hỏi: "Cậu đi đâu thế?"