Chương 62: Diễn Kịch
Sáng sớm, đám quân binh còn đang ngáy ngủ. Hôm qua là mùng hai tết, người ta nói cả năm chỉ có ba ngày này được ăn chơi, cho nên tối qua là một đêm khá linh đình. Dù rằng vài huynh đệ của bọn họ vừa c·hết trận hôm trước nhưng con số đó so với tổng thể thì chả đáng là bao.
Tối qua Thạch Lưu tổ chức một bữa tiệc linh đình, lương khô tích trữ một tháng cơ hồ dùng gần hết. Hàng trăm vò rượu c·ướp được mấy tháng nay nằm lăn lóc trên sàn. Có tụ chia ra uống rượu ăn thịt, có tụ lại tập trung lại đánh bài, đổ bầu cua cá ngựa. Tuy bọn họ là quân khởi nghĩa nhưng lại không có áp lực gì quá nhiều, vì bọn họ không được cường đại cho nên những sự kiện gần đây không có tư cách xen vào, tất cả những gì cần làm là ăn chơi cho thật thống khoái.
Khi Thạch Lưu mở mắt thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, đầu hắn còn đang ong ong vì lượng lớn rượu hôm qua. Thạch Lưu đẩy hai ả nữ nhân đang ôm mình ra. Thạch Lưu đứng dậy vươn vai thoải mái, hắn quả thật cao lớn hơn người thường, tuy võ công không cao nhưng thân thể khoẻ mạnh rắn chắc cùng với hai thanh chuỳ đã từng cứu mạng Thạch Lưu nhiều lần.
Thạch Lưu là một người rất đam mê quyền lực, tuy nhiên hắn cũng biết lùi biết tiến. Sở dĩ Thạch Lưu khởi quân nổi dậy không phải là vì lý tưởng chung, đơn giản là vì hắn muốn có quyền lực. Trước khi c·hết cha hắn có dặn, thế cục đã rất không ổn, người thức thời trong thời đại này sẽ làm nên sự nghiệp lớn.
Thạch Lưu xuống núi, mang theo vài chục người đi đánh c·ướp khắp nơi. Khi có chút danh tiếng vì chọn ngoại ô thành Kim Ngư làm nơi thu thập người lang thang khắp nơi, mấy năm trời trôi qua rốt cuộc quân lính của Thạch Lưu cũng đạt ngưỡng hai trăm người. Tuy không có ai được huấn luyện bài bản, nhưng Thạch Lưu sớm đã tẩy não bọn họ, khiến cho quân lính trở thành những kẻ liều mạng hung hăng.
Thạch Lưu luôn chờ cơ hội để đầu phục cho người mà hắn nghĩ sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ trong tay. Và Vô Thương là người Thạch Lưu muốn gia nhập nhất, nhưng hắn biết Vô Thương không để Thạch Lưu vào mắt, mà các thế lực khác cũng thâm sâu khó dò, tình báo của Thạch Lưu gần như là không có, cho nên nhiều đêm Thạch Lưu cũng phân vân không biết chọn phe nào.
Mấy hôm trước, Thạch Lưu có hợp tác với Duy Vũ Quân, tuy rằng bọn họ cường đại nhưng lại thần thần bí bí, khiến cho Thạch Lưu không biết nên dò xét thế nào. Nhưng lòng hắn đã quyết, Duy Vũ Quân tuyệt đối khó có thể so với Vô Thương Thiên Phủ, nhất là ở giai đoạn hiện tại.
Một bên thống lĩnh trăm vạn đại quân, tài năng hiển hách, lại nổi tiếng có nhiều người tài dưới trướng. Mà một bên lại là một chư Hầu phải lưu lạc nước ngoài, tuy rằng quân lực khó dò nhưng tuyệt đối không thể trên mười vạn.
“Triệu Nhã Nhi,…ơi…Triệu Nhã Nhi. Tại sao nàng lại bỏ ta mà đi, tại sao nàng lại là n·gười c·hết chứ hả?” Thạch Lưu đang chấp tay suy nghĩ thì bỗng nghe thấy một tiếng gào khóc thê thảm, giọng điệu của người này như là gào thét nhiều quá mà khản đục cả ra.
Thạch Lưu rùng mình, giọng điệu tha thiết bi thống thế kia thật là hiếm gặp. Những người rơi vào tình trạng như thế này thường đều là người đáng bồi dưỡng, trong tâm có hận thù thì cũng tương đương với có quyết tâm hơn người.
Thạch Lưu chắp tay đi ra ngoài. Ánh mắt hắn sau khi sửa soạn một chút thì trở nên bao lo rộng lớn, dường như có thể chứa chấp hết thảy chúng sinh. Người bình thường nhìn vào trong đôi mắt này thì hẳn sẽ tưởng tượng Thạch Lưu là người có khí lớn, nhưng chỉ cần là người có lý trí một chút thì sẽ nhận ra ánh mắt của người này tức cười tới mức nào.
“Triệu Nhã Nhi, ta nhất định sẽ trả thù cho nàng, ta tin nhất định Vô Thương đại nhân sẽ nhìn ra chân tướng, không tin tưởng lời lẽ của con tiện nhân Đạm Ưu Nhã kia” Ở ngoài sân là một thanh niên vận áo lụa tuy nhiên lại rách rưới vô cùng, trên người hắn chằng chịt v·ết t·hương, có chỗ còn đang rỉ máu từng giọt.
Người thanh niên đang quỳ xuống đất, ánh mắt buồn bã vô cùng. Hắn ôm lấy xác của một người con gái, không nhìn rõ mặt bởi đầu của cô gái ấy đã nhuốm đầy máu, v·ết t·hương trên người cô gái còn nặng hơn người thanh niên rất nhiều. Người thanh niên khóc tới khi khản giọng vẫn không dừng, hắn cuối đầu xuống ôm cái xác đầy v·ết t·hương của cô gái.
“Huynh đệ này, chả hay là có chuyện gì?” Thạch Lưu sửa giọng lại, sao cho lộ ra một tia ưu thương và chân thành, hắn tiến lại gần người thanh niên nhưng không dám ở sát, mùi tanh hôi của xác c·hết cùng với những v·ết t·hương kinh khủng kia làm cho hắn ái ngại.
Người thanh niên vẫn không dừng khóc, mãi một lúc sau hắn mới trầm đi một tí. Hai mắt của hắn nhìn ra xa không rõ mục tiêu, chỉ thấy ánh mắt của hắn thất lạc vô cùng, không nhìn ra đau thương hay bất cứ cảm xúc gì cả, chỉ có một khoảng không trống rỗng trong đôi mắt kia.
“Tiểu huynh đệ này, ta không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng tuyệt đối không được gục gã, có kẻ thù thì phải g·iết kẻ thù. Không được khóc lóc để cho cho bọn hắn đắc ý, nghe lời ta, uống một ch·út t·huốc, cứ nghỉ ngơi cho thật khoẻ mạnh rồi ở lại đây. Từ từ trả thù không muộn” Thạch Lưu cắn răng vỗ vai người thanh niên, lúc này người thanh niên mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cảm ơn huynh đã an ủi ta. Nhưng tâm ta coi như đ·ã c·hết, không trách không g·iết được kẻ thù, chỉ hận không thể c·hết thay cho Nhã Nhi, ta, ta thật sự là không thể chịu nổi mất mát này” Người thanh niên chậm rãi nói, sau đó lại oà khóc lên, hành động của hắn làm cho Thạch Lưu phát bực.
Thật khó để thu nhận loại người như thanh niên này, vì tình mà điên cuồng, tuyệt đối khó trị. Thạch Lưu chỉ có thể lắc đầu, hắn thôi không vỗ vào vai người thanh niên nữa, mà đứng dậy, quay lưng về phía người thanh niên, giả vờ thanh cao.
“Thời thế loạn lạc, người người g·iết nhau. Đáng tiếc, đáng tiếc, Thạch Lưu ta chỉ là một kẻ bình thường, không có đủ sức để tự làm nên đại nghiệp, mà cũng không có ân công để phục vụ, thật là đáng tiếc” Thạch Lưu chậm rãi nói, phong thái của hắn không khác gì một cao nhân đắc đạo.
Người thanh niên phun ra một ngụm máu, sau đó nhanh chóng che miệng lại, hai vai run run. Người thanh niên này đương nhiên là Bạch Kỳ, nghe thấy câu nói của Thạch Lưu cùng với thái độ của hắn, Bạch Kỳ nhịn cười không nổi, cơ thể hắn còn chưa lành v·ết t·hương mà đã bị chọc cười khiến cho nội tạng không yên, Bạch Kỳ sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Xác người con gái bất chợt run nhè nhẹ, Vô Ưu mở khẽ một đôi mắt ra, vừa rồi nàng cũng bị cái tên c·hết tiệt trước mắt chọc cười. Bạch Kỳ liếc ngang, sau đó vỗ vào vai Vô Ưu một cái, nàng lúc này mới nhắm mắt lại. Bạch Kỳ sau đó mếu máo nói ra.
“Huynh đây đã có lòng như thế. Ta cùng không dám giấu, ta và Triệu Nhã Nhi đây là tâm phúc của Vô Thương đại nhân, chúng ta đều là người nằm vùng ở Tiêu Diêu Lâu đã lâu, mấy tháng trước, chúng ta có nghe theo lệnh của Vô Thương đại nhân đi lấy một vật ở thành Bách Hoa, ở đó chúng ta kết bạn với một tài nữ tên là Đạm Ưu Nhã, nàng ta cũng là người tín ngưỡng Vô Thương đại nhân nhưng lại không có dịp phục vụ. Không biết vì lý do gì mà ả biết chúng ta có món đồ Vô Thương đại nhân cần, mà món đồ này Vô Thương đại nhân cũng đã nhấn mạnh là cực kỳ quan trọng, lấy được nó chắc chắn được ngài phong cho chức tước, con tiện nhân kia vì tham lam mà đã cho người hãm hại chúng ta, không chỉ đánh ta thành phế nhân mà còn g·iết c·hết vợ của ta, con tiện nhân đó,…” Bạch Kỳ nhăn mặt, vừa kể vừa khóc sau đó còn phun ra thêm một ngụm máu to nữa.
Vừa nói Bạch Kỳ vừa lục trong ngực ra lệnh bài của Tiêu Diêu Lâu, giống như là vô ý Bạch Kỳ quăng cái lệnh bài qua một bên, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy đẫm máu.
“Đây chính là ấn tín của Vô Thương đại nhân, tiếc rằng chúng ta không thể mang vật đó về cho Vô Thương đại nhân” Bạch Kỳ ủ rũ nói, Thạch Lưu nở nụ cười tươi trong lòng, từ nãy tới giớ thứ làm hắn quan tâm nhất là Vô Thương. Xem ra Đạm Ưu Nhã này đã lấy cắp món vật cực kỳ quan trọng mà Vô Thương đang cần.
“Món đồ này thật sự quan trọng tới thế sao? Mà chẳng phải Đạm Ưu Nhã cũng đã mang theo vật đó về rồi sao?” Thạch Lưu không dám lộ ra vẻ tham lam, chỉ vờ như vu vơ hỏi.
“Thật sự không dám giấu, vật con ả kia có chính là do vợ của ta đánh đổi cả mạng sống tráo đi. Vật thật đang ở trong tay ta, vật này, ta không biết đó là gì, chỉ biết Vô Thương đại nhân không cho ai mở nó ra, chỉ cần có được nó thì Vô Thương đại nhân sẽ không tiếc khen thưởng, thậm chí là trở thành chiến tướng bên người đại nhân cũng có thể. Tiếc là ta chẳng thể sống tới khi Vô Thương đại nhân biết vật của Đạm Ưu Nhã là giả, lúc đó chắc chắn ả sẽ c·hết rất thảm” Bạch Kỳ cúi đầu nói, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay, Bạch Kỳ đem hộp gỗ nhét vào tay Thạch Lưu.
“Ta chỉ dám nhờ huynh một việc, mang vật thật tới cho Vô Thương đại nhân, việc của người không được chậm trễ” Bạch Kỳ gấp rút nói, Thạch Lưu có vẻ miễn cưỡng nhận nhưng thật ra thì trong bụng hắn đang mở cờ, chỉ cần làm một việc đơn giản thôi, nhưng phần thưởng lại không hề nhỏ tí nào.
“Việc này ta không dám c·ướp công của huynh, ta chỉ dám nhận để dâng lên cho Vô Thương Tướng Quân, việc này là chính nghĩa, tất nhiên ta phải làm. Huynh cứ ở lại đây nghỉ ngơi, sau khi khoẻ mạnh rồi hãy cùng ta đi” Thạch Lưu lần này không ngại ngùng mà vỗ vãi Bạch Kỳ.
“Lòng ta đ·ã c·hết, ta sẽ mang theo nàng vào rừng chôn cất, rồi ta cũng c·hết theo nàng luôn. Chỉ xin huynh, hãy đợi tới khi Đạm Ưu Nhã bị g·iết mới dâng vật này cho Vô Thương, bằng không sẽ không biết con người gian xảo sẽ làm gì, rất có thể lúc đó sẽ hại tới người tốt như huynh” Bạch Kỳ chậm rãi nói, sau đó ôm lấy Vô Ưu chậm rãi rời đi, để lại Thạch Lưu đang ngây ngốc, hắn cảm động vì lời nhắc của Bạch Kỳ, hơn thế nữa, hắn phấn khích khi nghĩ tới tương lai.
Quyền lực ngập trời, tiền tài, mỹ nữ không thiếu.
Vào giây phút con người ta sung sướng nhất, mọi lý trí cứ như là mây tan đi.
Bạch Kỳ mang theo Vô Ưu đi thật xa, mãi tới lúc hai người không nhịn được bật một tràng cười to.