Chương 37: Hồ Điệp
Hai mươi năm trước, thiên hạ xuất hiện một mỹ nữ, nàng là con gái của quan tể tướng đương triều, khi nàng mới vừa sinh ra đã có một nhà sư có đạo hạnh cao thâm đi ngang qua, khi nhìn thấy nàng, nhà sư chỉ phán có một câu sau đó phun máu c·hết.
“Yêu nghiệt”
Từ nhỏ nàng đã toát ra khí chất vạn người mê, từ làn da cho tới mái tóc mọi thứ đều rất hoàn hảo, có lời đồn rằng khi tể tướng mang theo con gái mười tuổi của mình lên chùa, một thầy chùa đã ở trên núi hai mươi năm lập tức hoàn tục để theo đuổi nàng, nhưng nhanh chóng gã đó cũng bị những công tử khác g·iết c·hết, dù chỉ mới mười tuổi nhưng nàng chính là mục tiêu theo đuổi của tất cả những gã đàn ông đã lỡ nhìn thấy nàng.
Có lời đồn rằng tới cả nữ nhân cũng khó mà cưỡng lại mị lực của nàng. Từ nhỏ, nàng học cái gì cũng giỏi, xuất hiện ở đâu cũng tạo ra tâm điểm. Không thiếu tài tử vì nàng mà cam nguyện làm trâu ngựa, nhưng không ai lọt được vào mắt của nàng, nàng vẫn cứ như một nữ thần.
Năm nàng mười tám tuổi, thậm chí quốc vương ở những vương quốc lân cận cũng đã nhiều lần sang cầu hôn nàng, việc này thậm chí dẫn tới một cuộc chiến khiến hơn ngàn n·gười c·hết. Nhưng chung quy, nàng vẫn là viên ngọc quý không ai chạm vào được.
Cứ ngỡ không ai có thể sánh đôi cùng nàng, cho tới một ngày Vô Thương xuất hiện. Gã đưa quân chiếm lấy mười hai tỉnh ở biên cương, cho người hạ sát quốc vương của vương quốc nào từng cầu hôn nàng, sau đó hắn lấy thứ đó làm sính lễ xin cưới nàng.
Chuyện này đã gây chấn động lúc đó, lúc đó tể tướng cũng không có cách nào từ chối cả. Vì khi Vô Thương cầu hôn, hắn đã cho người lôi hết gia đình tể tướng ra ngoài sân, kê dao vào cổ, chỉ cần nàng từ chối lập tức chém c·hết cả nhà.
Lúc đó, nàng không tỏ ra sợ hãi tí nào cả, nàng chỉ quỳ ngay ngắn trên đất cùng với nụ cười đánh gục chúng sinh. Lúc đó một kẻ cả đời không bao giờ khom lưng như Vô Thương lại quỳ xuống cầu hôn nàng, nàng chỉ cười và nói.
“Ta thích thành Kim Ngư nhất, ta muốn đám cưới tổ chức ở đó” Lập tức, Vô Thương rút lui khỏi chuyện triều chính, rút lui về thành Kim Ngư, tất cả chỉ vì lời của một nữ nhân mà Vô Thương đã vứt bỏ quyền lực vượt lên trên cả hoàng thượng của mình.
“Nè, nè tỉnh lại nào. Có thể cho ta coi qua cái hộp đó được không” Bạch Kỳ đang đơ người ra thì bị tiếng nói của Hồ Điệp làm cho bừng tỉnh, hắn vội vàng đưa hộp ngọc cho nàng, sắc đẹp của nàng đã làm cho Bạch Kỳ đờ người ra.
Sắc đẹp này không nên có ở chốn người phàm, nơi nàng thuộc về là trên trời cao. Nàng không phải là người, nói nàng là tiên nữ trên trời Bạch Kỳ cũng tin.
Ở Hồ Điệp có một khí chất dịu dàng, xương cốt trên người nàng giống như là của một cây hoa đào, uyển chuyển lại rất mềm mại, làn da của nàng còn trắng hơn cả ngọc trai dưới biển, bàn tay hơi gầy, từng ngón tay trông như những đoá hoa ở trên cành, má của Hồ Điệp ửng hồng một cách tự nhiên, bờ môi mỏng màu anh đào.
Hồ Điệp vuốt mái tóc đen nhánh của mình, mội khi nàng cười, hai gò má có một lúm đồng tiền khá sâu. Đôi mắt của Hồ Điệp long lanh như thể biển sâu, từ trên người nàng có một hương thơm tự nhiên của hoa cỏ. Sắc đẹp của nàng khó có thể dùng lời để nói ra.
Từ khí chất như mai, tinh thần như mây bay, đôi mắt như biển sâu cùng đôi môi mỏng manh. Không gợi cảm, cũng không kín đáo, ở nàng có một cái gì đó cuốn hút người khác nhìn vào, thậm chí trong lòng Bạch Kỳ còn sinh ra ham muốn chiếm đoạt, đây là cảm giác Bạch Kỳ rất ít khi gặp.
“Được, được. Đây, ngươi ngươi cầm đi” Bạch Kỳ đưa hộp ngọc cho Hồ Điệp, Bạch Kỳ cũng từ từ tỉnh táo trở lại. Hồ Điệp đẹp thật, Bạch Kỳ không tin được vừa rồi cơ thể mình thiếu chút nữa là mất đi sự tự chủ.
“Cảm ơn ngươi, đối với một người chơi đàn thì cái gảy đàn rất quan trọng, thật sự rất cảm ơn ngươi” Hồ Điệp nhẹ nhàng mở cái hộp ra, bên trong có một miếng gảy đèn màu vàng bằng một loại chất liệu không rõ. Miếng gảy hình tam giác giống như bao miếng gảy đèn khác tuy nhiên hoạ tiết trên đó rất tỉ mỉ, trên đó khắc một con bướm đang bay dập dờn qua những bông hoa.
“Ngươi biết gảy đàn sao?” Bạch Kỳ bỗng nhiên có chút hứng thú nói chuyện với Hồ Điệp, hắn không biết rằng ngoài kia đám quân binh đã rất muốn chạy vào trong lôi Bạch Kỳ ra, tuy nhiên không ai dám vọng động cả.
“Biết chứ, tuy nhiên ta lại chơi rất tệ. Nhiều lúc, ta muốn như Vô Ưu cô nương, vừa xinh đẹp lại vừa gảy đàn hay, bên trong tiếng đàn lại có ý cảnh cực kỳ đặc biệt nữa chứ. Thật sự là đáng tiếc mà”. Bạch Kỳ chả thể hiểu tại sao trong giọng nói của Hồ Điệp lại có nhiều mê hoặc tới thế.
Nhưng Bạch Kỳ đã dính vào lập tức không dứt ra được, hai người cứ thế trò chuyện với nhau mọi chuyện từ trên trời dưới đất. Từ văn thơ, danh nhân cho tới những địa danh đã từng đi qua, Bạch Kỳ thật sự rất bất ngờ với lượng kiến thức phong phú của Hồ Điệp, hai người nói chuyện với nhau rất hợp, có nhiều chủ đề Bạch Kỳ chả biết nói cùng ai trong đám người thô lỗ như Bát Chữ.
Hồ Điệp nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng không ngại Bạch Kỳ là người xa lạ, thái độ của nàng đích thực đến từ gia đình danh giá, Bạch Kỳ không thấy một cái nhíu mày hay một thái độ khó chịu nào của Hồ Điệp, dù cho Bạch Kỳ vẫn còn mùi mồ hôi từ sau chuyến đi dài nhưng nàng vẫn không ngại.
“Hồ Điệp phu nhân, trời đã tối rồi. Tướng quân chờ người ở nhà, mong người đừng để tướng quân chờ” Một cô thị nữ mở rèm che cửa sổ ra nhìn lên bầu trời xong mới nhỏ nhẹ nói với Hồ Điệp, Bạch Kỳ cũng không ngờ bây giờ đã tối, hắn cũng không muốn làm cho nàng khó xử.
“Thật sự gặp được người xinh đẹp lại đa tài như phu nhân là vinh hạnh của Bạch Kỳ ta, nhưng giờ trời cũng đã khuya mà ta cũng có người nhà chờ cơm cho nên xin phép lui vể trước. Kính mong phu nhân bỏ qua” Bạch Kỳ chắp tay từ biệt, Hồ Điệp cũng không hề mất hứng, nàng cười một tràng rộn ràng như xuân sau đó mới thỏ thẻ nói.
“Gặp được bậc kỳ tài như Bạch huynh đây ta cũng rất vui, thôi thì tiện nữ cũng không để tặng. Mong huynh nhận lấy mấy lượng vàng này, coi như là để trả công cho huynh. Sau này, có duyên chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại” Hồ Điệp từ tốn nói, từng câu từng chữ của nàng như mây như gió, tạo cho người khác cảm giác thoải mái như đang ở giữa rừng hoa.
Bạch Kỳ muốn từ chối cũng không được, một túi gấm nhỏ đã được dúi tay Bạch Kỳ, bên trong cũng không nhẹ tí nào. Bạch Kỳ suy nghĩ một lát rồi quyết định thu lấy, bệnh tình của Hà Nhi tuy đã khỏi nhưng vẫn cần dùng nhiều thuốc bổ, thôi thì xem như là tiền mua cho con bé mấy món bồi bổ.
“Cảm tạ, Hồ Điệp phu nhân” Bạch Kỳ chủ động rời khỏi xe ngựa, nhớ tới Hà Nhi, Bạch Kỳ mới tỉnh táo hơn một chút, Hồ Điệp thật sự quá đáng sợ, một nữ nhân có mị lực như thế này có thừa sắc để làm thiên hạ đảo điên vì nàng, nếu nàng không cưới Vô Thương thì có lẽ rắc rối sẽ còn xảy ra dài dài.
Nhắc tới Vô Thương, thật tình Bạch Kỳ cũng không muốn dây vào kẻ đó, cơ bản Bạch Kỳ và Hồ Điệp ở hai tầng lớp khác nhau hoàn toàn, không có cách nào tiếp xúc với nhau, chớ đừng nói là dây dưa vào.
Đợi khi xe ngựa rời đi, Bát Chữ mới tiến lại gần Bạch Kỳ, nhìn thấy nét mặt đăm chiêu của Bạch Kỳ, Bát Chữ cũng chỉ có thể thở dài, mị lực của Hồ Điệp rất lớn đều này ai cũng biết, việc bị nàng bắt mất hồn là chuyện bình thường.
“Ngươi tốt nhất là bỏ đi ý định trong đầu đi, cô ta và chúng ta nằm ở hai thái cực đối nghịch. Dây dưa cùng đám quyền quý bao giờ cũng có vấn đề cả, phần lợi sẽ chẳng bao về thuộc về chúng ta đâu” Nghe thấy Bát Chữ khuyên mình, Bạch Kỳ chỉ âm thầm gật đầu, hắn hiểu điều đó, tuy nhiên nói bỏ qua là bỏ qua liền thì khó mà làm được.
Bạch Kỳ chỉ cầu cho tương lai ít tiếp xúc hoặc tốt hơn là không tiếp xúc với Hồ Điệp nữa, bằng không, khó mà có thể nói trước chuyện gì.
Bạch Kỳ lấy thêm một lượng vàng từ tay Mạnh Hoặc, lão nghĩ rằng Bạch Kỳ có cơ hội tiếp cận giới quyền quý cho nên không tiếc tay tặng Bạch Kỳ thẻ thành viên của thương hội ông ta, đồng thời sẵn sàng chi trả cho Bạch Kỳ bất cứ món hàng nào nằm trong chuỗi cửa hàng của lão.
Bạch Kỳ sau khi từ giã đám người Bát Chữ thì ghé tiệm thuốc mua mấy vị thuốc bổ, cũng ghé qua chợ mua tôm và cá, sau cùng còn mua thêm mấy cân kẹo chỉ đang về nhà. Bạch Kỳ đi tới căn nhà hoang lúc trước Hà Nhi dẫn hắn vào, vẫn là cái giếng đó, gần đó có một cái sào phơi đầy quần áo, Bạch Kỳ gom đống quần áo lại rồi đu dây xuống.
Lần trước, hắn mang đồ của hai mẹ con Hà Nhi đi phơi rồi đi mất cả tháng trời làm cho hai mẹ con gặp không ít bất tiện, để chuộc lỗi bây giờ ngày nào Bạch Kỳ cũng đem đống quần áo đi phơi dùm hai mẹ con Hà Nhi.
Ngay khi Bạch Kỳ vừa nắm cọng dây toan đu xuống thì hắn nghe thấy một âm thanh gọi tới. Âm thanh đó tuy không ngọt ngào nhưng rất dễ nghe, Bạch Kỳ ngừng tay lại. Một cô gái trẻ mặc quần áo màu tím đang hớt hải chạy tới, trên lưng nàng là một túi vải căng tròn, gương mặt trang điểm nhạt làm nổi bật từng góc cạnh.
“Anh là người ở dưới phải không? Mang tôi theo với, tôi quên mất đường rồi” Khi cô gái chạy tới nhìn rõ mặt Bạch Kỳ thì liền đứng ngay lại, khuôn mặt bất ngờ như thể không tin vào mắt mình, hai bờ môi nàng bặm chặt, gò má đỏ ửng.
“Là anh? Tên ăn mày,…đẹp trai đó?”
Bạch Kỳ nhìn cô gái trước mắt dở khóc dở cười, hắn chả biết cô ta là ai cả, nhưng nhìn bộ dạng của cô Bạch Kỳ liền cười mỉm. Nụ cười của Bạch Kỳ khiến cho cô gái khó xử thêm.
Vô Ưu nắm chặt tay.
“Rốt cuộc cũng đã bị anh ám tới cuối đời thật”
Chả ngờ lần này về nhà, còn gặp thêm kẻ ngày ngày mộng mơ.