Chương 24: Ta Là Ai
Bạch Kỳ nằm trên giường, đôi mắt của Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào cái trần nhà làm bằng gỗ quý có lởm chởm mấy vết rạn do khi xưa Bạch Kỳ hay ném đá lên. Chiếc giường êm ái làm từ loại gỗ có hương thơm nhẹ, mà ở trên đó là một tấm nệm làm từ lông thú mà cha hắn mang về từ phương Bắc.
Bạch Kỳ vừa mơ, hình như thế. Trong đầu Bạch Kỳ bỗng dưng tua lại một loạt những hình ảnh mơ hồ. Bạch Kỳ thấy vài chuyện không mong muốn xảy ra, rồi hắn rời khỏi nhà. Nhưng dù cố tới thế nào đi nữa, Bạch Kỳ vẫn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lưng áo của Bạch Kỳ ướt sũng, mồ hôi chảy nhễ nhãi trên trán và cả cơ thể Bạch Kỳ, ngoài khung cửa sổ bầu trời đang chuyển sắc vàng, mấy con diều hình con cá, hình ngôi sao đang bay trên bầu trời, không khí mát mẻ thổi vào trong phòng Bạch Kỳ một luồng sinh khí tươi mới. Những rạn mây bay mang nhiều hình thù khác nhiều, lười biếng trôi đi trên bầu trời.
Và giống như tâm trí của những người vừa mơ khác, Bạch Kỳ đang cố nhớ ra những chi tiết mà hắn nhìn thấy, Bạch Kỳ cảm thấy hơi bực bội vì không nhớ rõ hết mọi chuyện. Cảm giác mọi chuyện dường như diễn ra rất lâu, mà cũng có thể là chỉ diễn ra trong chớp mắt, tất cả những thứ hiện lại trong đầu Bạch Kỳ là những hình ảnh chắp nối không liên quan với nhau.
“Đại thiếu gia, người tỉnh rồi ạ” Bạch Kỳ bị giọng nói ngây ngô vang như tiếng chuông bạc đánh thức hoàn toàn. Đó là A Sử, thị nữ của hắn, con bé nhỏ hơn Bạch Kỳ gần mười tuổi, chả biết vì sao cha mẹ lại sắp xếp một đứa nhóc mới có sáu tuổi chăm sóc cho hắn. Nhưng Bạch Kỳ cũng không ý kiến gì nhiều, từ nhỏ tới giờ Bạch Kỳ cũng đổi thị nữ nhiều rồi.
“Cha ta đâu?” Bạch Kỳ vừa hỏi vừa cởi bộ áo ngủ của mình ra. A Sử nhanh nhẹn chạy lại thu gom đống quần áo dơ của hắn, tiện tay thổi tắt đi ngọn đèn dầu còn đang cháy một cách yếu ớt. Bây giờ chưa tối chưa cần dùng tới nó, cái tính tiết kiệm đã là tính cách từ đầu của A Sử rồi, con bé biết rằng nhiêu đây chẳng đáng bao nhiêu nhưng A Sử vẫn muốn tiết kiệm được nhiêu hay bấy nhiêu.
“Dạ, lão gia ở trong thư phòng đọc sách. Mẹ của thiếu gia có sai nhà bếp nấu canh gà cho thiếu gia. Người đã ngủ từ hôm qua tới giờ rồi. Lão gia bảo khi thiếu gia tỉnh hay ăn uống trước đã” A Sử vội vàng truyền đạt lại lời của cha Bạch Kỳ, đêm qua hình như Bạch Kỳ đọc sách tới tận khuya rồi mệt quá mà leo lên giường ngủ mà không thay y phục.
“Ta biết rồi. A Sử, ngươi kêu thị vệ chuẩn bị ngựa cho ta. Ta muốn ra ngoài phố” Bạch Kỳ vừa đứng yên cho A Sử thay y phục vừa nói, con bé tuy còn nhỏ nhưng đã biết xấu hổ, mỗi khi đụng vào cơ thể Bạch Kỳ là bàn tay rụt lại một chút. Bạch Kỳ biết, nhưng hắn không để tâm cho lắm.
A Sử là một thị nữ nhanh nhẹn, nét mặt tuy non nớt nhưng đã bắt đầu lộ ra vẻ đáng yêu. Bạch Kỳ còn nhớ, mẹ của A Sử là một người phụ nữ rất đẹp, cho nên chắc chắn tương lai A Sử cũng sẽ xinh đẹp như mẹ mình. Nhưng đó là chuyện của chục năm sau, không phải của bây giờ.
“Không được đâu thiếu gia, lão gia đã dặn ngài bảo toàn thân thể, để vài bữa khi tiểu thư nhà họ Hồ tới thì hai bên bắt đầu lập hôn ước ạ” Bạch Kỳ chắp tay ra sau lưng, đầu hơi ngẩng, Bạch Kỳ không để ý tới lời của A Sử, hắn nhìn vào bức tranh vẽ một cô gái được treo trên tường, đó là vật trang trí duy nhất của Bạch Kỳ.
Đó là một cô gái với đôi môi mỏng màu anh đào, mái tóc nàng xoã dài trên làn da trắng như tuyết. Đôi mắt của cô gái ấy ẩn chứa một nét buồn sâu, nhìn khuôn mặt mà đoán thì cô gái ấy hẳn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Chiếc miệng nhỏ hơi hở để lộ ra một hàm răng trắng, cứ như đang cười mà lại không cười. So với đôi mắt của nàng tạo ra một sự tương phản kỳ lạ.
Cô gái ấy mặc một bộ y phục đơn giản, nhưng nhìn hợp với cô vô cùng.
“Cứ làm theo lời ta. Tiểu thư nhà họ Hồ, chắc chắn ta sẽ gặp. Nhưng không phải hôm nay, rõ ràng không phải hôm nay” Sau khi đã vận y phục đầy đủ Bạch Kỳ mối phất tay áo nói, A Sử biết ý đặt trên tay Bạch Kỳ một cây quạt giấy rất tinh xảo. Con bé cũng không dám cãi lời Bạch Kỳ mà chỉ lẳng lặng đi làm theo lời Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt giấy có viết mấy câu thơ. Bạch Kỳ đi tới đâu liền có gia nhân chào hỏi tới đó, liền có người xuất hiện hầu hạ hắn. Nhưng Bạch Kỳ vẫn cảm thấy lạ, cứ như là Bạch Kỳ đang trải qua cuộc sống này, chứ không phải là sống nó.
Món canh gà hôm nay nhạt lạ thường, Bạch Kỳ đã bảo đầu bếp mang lên thêm nhiều món ngon khác. Nhưng tất cả đều không hợp khẩu vị, có món thì quá nhạt, có món lại quá mặn, chung quy vẫn không thể cân bằng. Bạch Kỳ cũng không để ý tới nữa, khi Bạch Kỳ đi ra trước cổng thì đã có vài quân lính đứng sẵn ở đó.
Một con ngựa trắng xinh đẹp cũng đang ở đó. Bạch Kỳ không nói không rằng gì cả, ai chào hỏi gì thì hắn chỉ gật đầu mà không trả lời. Bạch Kỳ leo lên lưng ngựa, sau khi chỉnh dây cương cho thích hợp thì Bạch Kỳ mới thúc dây cương đi chầm chậm.
“Mau đi theo bảo hộ thiếu gia” Một tên quan binh ra lệnh, nhưng Bạch Kỳ chỉ đưa tay bảo thôi rồi giục ngựa chạy thật nhanh.
Bạch Kỳ không đi ra thị trấn, Bạch Kỳ chỉ thúc ngựa đi thật là nhanh, bầu trời dần tối thì dây cương của Bạch Kỳ càng giục mạnh. Bạch Kỳ đi sâu vào trong rừng, vào trong một thôn nhỏ vắng người. Bạch Kỳ để ý xung quanh thấy vài người thợ săn đang mang mấy con nai vừa săn về, tiếng người ta đập áo cho khô trong sân nhà, thậm chí tiếng thầy đồ giảng bài cũng vang lên rõ mồn một.
“Bạch thiếu gia lại tới chơi ạ” Bạch Kỳ dừng chân ở một ngôi nhà nhỏ nằm cuối thôn, ngôi nhà nằm sát một vách núi lớn, mấy con chim mẹ từ xa bay về thả mấy con sâu vào tổ.
Bạch Kỳ gật đầu rồi cột ngựa vào một chiếc cọng cách đó không xa. Lúc này trời chỉ vừa sập tối, tiếng ve rừng kêu san sát bên tai tạo ra một bản giao hưởng tự nhiên nhẹ nhàng.
Bạch Kỳ đi thẳng vào trong nhà, sau đó mở tủ ra dốc hết hầu bao của mình vào trong. Chiếc túi gấm rơi ra mấy đồng vàng nghe lẻng kẻng rất vui tai, trong ngăn tủ đã chứa đầy những đồng vàng, chúng nằm im lặng và thẳng thóm, cứ như không ai để tâm tới chúng nó cả. Trong căn phòng nhỏ gần bếp có tiếng một bà già ho kịch liệt.
“Hôm nay, cô ấy có ở nhà không ạ” Bạch Kỳ lễ phép nói vọng vào trong. Vẫn không có tiếng trả lời, đợi một lát lâu sau vài tràng ho dài Bạch Kỳ mới nghe tiếng trả lời.
“Con bé ở sau vườn, đang hái củ cải” Giọng nói già nua vang ra. Bạch Kỳ chỉ gật đầu một cái rồi đi ra sau vườn.
Mặt trời đang chiếu những tia nắng cuối cùng trên mảnh vườn nhỏ này. Một cô gái tuổi chừng mười lăm đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, kế bên nàng là một cái thau nhựa chứa đầy củ cải, cách đó có một cái ghế không ai ngồi. Bạch Kỳ đi tới ngồi lên cái ghế không ai ngồi đó.
Cô gái vẫn không ngẩng đầu lên, nàng vẫn tập trung làm công việc của mình. Bạch Kỳ cũng cầm mấy củ cải còn đang dính bụi phủi ra, nhưng một bàn tay trắng nõn đã cầm tay hắn rồi nhẹ nhàng đoạt lấy củ cải trên tay hắn.
“Thiếu gia quyền quý, không nên làm mấy chuyện bẩn tay này” Giọng nói của nàng không ngọt ngào nhưng lại rất thanh khiết, Bạch Kỳ cũng không để ý tới lời nói của nàng.
“Nàng biết ta tới từ khi nào?” Bạch Kỳ vuốt mái tóc mềm của nàng, tuy không được gội loại dầu gội tốt nhưng mùi bồ kết từ tóc của nàng lại khiến Bạch Kỳ mê mẩn.
“Ta nghe tiếng ngựa chạy, huống chi ta còn nghe tiếng huynh trong nhà. Huynh xem, ta đã hết lãng tai rồi” Bạch Kỳ đẩy cằm nàng lên để có thể nhìn khuôn mặt của nàng thật rõ ràng. Nàng cứ như từ trong tranh bước ra, duy chỉ có nụ cười ngượng ngùng cùng cặp má hơi ửng hồng của nàng làm cho Bạch Kỳ rộn rạo trong người.
“Huynh đừng bỏ tiền vào trong tủ nữa, ta không xài đâu. Ta không sợ người ta dị nghị, chỉ là ta không yêu tiền của huynh” Nàng dừng tay, bàn tay nhỏ chỉ khẽ đẩy bàn tay của Bạch Kỳ ra, sau đó không làm nữa. Bạch Kỳ xiết bàn tay của nàng, Bạch Kỳ như nghe thấy tiếng hai người cùng đập.
“Đại thiếu gia sắp lấy vợ, lại lấy con gái nhà quyền quý. Ai ai cũng bảo xứng đôi vừa lứa, người trong trấn đã đồn khắp nơi rồi. Còn ở đây với người con gái nghèo hèn như ta có ích lợi gì” Nàng nói, giọng nói của nàng ôi sao mà đáng yêu quá, sao Bạch Kỳ có cảm giác mình đã từ lâu lắm rồi không nghe lại giọng nói này, giờ nghe thấy giọng nũng nịu của nàng Bạch Kỳ thấy mình như một người vừa tỉnh sau cơn mơ.
“Ta từng nghĩ có thể cưới cô gái kia làm vợ lẽ. Nhưng xem ra không được, cha ta có vẻ quyết tâm về việc này lắm. Cho nên giờ ta đã suy nghĩ thông suốt, không làm vậy nữa. Ta đã quyết định rồi” Bạch Kỳ kéo nàng vào trong lòng mình, nàng dúi đầu vào trong lồng ngực của Bạch Kỳ nỉ non.
“Quyết định thế nào?”
“Chúng ta bỏ trốn đi, mãi không bao giờ về nữa. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không ai can thiệp vào hết” Bạch Kỳ thủ thỉ vào trong lỗ tai nàng, nàng nghe rõ lắm, nàng thích lắm vì Bạch Kỳ thấy nàng đang run lên. Nhưng sao, hắn lại cảm thấy quen thuộc, cứ như mình đã trải qua việc này một lần rồi.
Trong giấc mơ.
Bạch Kỳ cảm nhận được nàng gật đầu, thậm chí ngực áo của hắn còn ướt nữa là.
“Nhưng mà, nàng là Ai?”
“Ta là Ai”
Bạch Kỳ mở mắt ra, thì thấy mình đang ở trong một hang động tối thui, chả thấy rõ tay mình.