Chương 11 : Một Mũi Tên
Thấy một dao của mình không đắc thủ, bóng đen cũng không quay lại mà trực tiếp xoay người bỏ đi, Bát Chữ có chút không tin sờ vào trong lồng ngực mà đáng ra là lúc này đã cắm sâu một lưỡi dao, hắn sẽ c·hết, thân thể sẽ khô lại và máu sẽ rỉ ra như những nhân sĩ xấu số khác, nhưng hết thảy những điều đó đã thay đổi, bởi một mũi tên.
Một mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn xác, độ chính xác gần như là không lệch đi một li nào cả, Bát Chữ có chút nghi ngờ người vừa bắn ra mũi tên kia nhưng khi thấy Bạch Kỳ vừa đi lại vừa vuốt cây cung còn đang rung dây thì không khỏi bất ngờ.
Năm năm về trước trong giang hồ đồn đại về một vị cung thủ bí ẩn, hắn lần lượt thách đấu và hạ gục những cung thủ danh tiếng khác, tên của hắn không có sát khí bốc ra, chỉ có tiếng gió xé bàng bạc và độ chính xác tuyệt đối.
Tên cung thủ đó không chỉ có tài bắn cung như thế, mà việc làm cho hắn nổi tiếng và trở thành một truyền kỳ là việc một mình vị cung thủ kia, đột nhập và á·m s·át gần như toàn bộ sơn tặc trong một sơn trại lớn ở miền xuôi.
Qủy dị mà đến, sau đó lại bí ẩn mà đi. Khi người ta không chịu nổi mùi h·ôi t·hối của xác c·hết thì mới lên trại và thấy những tên sơn tặc ngày nào hung hãn giờ chỉ còn là cái xác thối rữa, những kẻ may mắn sống được thì thi nhau kể về một bóng trắng phiêu du giữa biển người như ma quỷ, thủ pháp trong tay nhanh như chớp liên tục bắn ra những mũi tên sắc nhọn đoạt mạng người khác.
“Ngươi là gã cung thủ thần bí đến từ phương Nam à?” Dù trong lòng Bát Chữ đã sớm có câu trả lời nhưng hắn vẫn phải hỏi lại xác định, Bạch Kỳ ngay lập tức lắc đầu, cũng không nhìn Bát Chữ mà cho cung tên vào dây kéo thật căng.
Tay của Bạch Kỳ để ngang ngực, hai chân quỵ xuống tạo thế, một mắt nhắm nghiền, còn đồng tử trong đôi mắt còn lại thì liên tục di động, mục tiêu của Bạch Kỳ là một bóng đen đang áp sát vào trong đám người quen của Bát Chữ.
Bóng đen kia liên tục thay đổi vị trí, tốc độ của hắn nhanh tới mức khó có thể thấy bằng mắt thường, Bạch Kỳ biết tỷ lệ bắn trúng đối phương là rất thấp, hơn nữa dù có bắn trúng cũng không thể gây ra thương tổn gì quá lớn, chỉ cần Bạch Kỳ sơ sẩy một chút người bạn của hắn ắt sẽ bỏ mạng.
Cho nên Bạch Kỳ quyết định nhắm vào binh khí của bóng đen, với mục đích đơn thuần chỉ là hạn chế sự tiếp cận của hắn mà thôi, mũi tên rời dây cung bay nhanh về phía bóng đen, dường như cảm thấy mình bị t·ấn c·ông, cái bóng đen lắc người ném ra một cái phi tiêu thẳng vào đầu mũi tên.
Mũi tên và phi tiêu chạm nhau vang lên một tiếng kim loại v·a c·hạm thật nhỏ, mũi tên bị cắt làm hai quay về hai phía, còn phi tiêu thì văng ra một bên, vô tình hướng văng của nó lại bay đến một nửa mũi tên bị cắt ra. Lại một tiếng vang, phi tiêu văng ngược về phía bóng đen.
Biết mình đã đắc thủ, Bạch Kỳ quỵ chân xuống đất lắp ba mũi tên lên dây cung rồi nhanh chóng bắn đi, ba mũi tên xé gió bay về phía bóng đen. Thấy phi tiêu của mình bay ngược về phía mình, hắn đành nghiêng người né, nhưng nhanh chóng ba mũi tên đã bay tới, một nhắm vào chân, một vào tay và mũi tên còn lại thì đang bay thẳng về ngực hắn.
Biết mình gặp nguy hiểm người áo đen vung kiếm chém bay mũi tên đang bay tới ngực để bảo toàn tính mạng, chân hắn thì giơ lên né mũi tên dưới đất,sau đó lách người thêm một lần nữa để né mũi tên cuối cùng, tính toán của hắn đều rất hoàn hảo, cho tới khi mũi tên đang bay dưới chân đột nhiên chạm đất và gãy đôi bắn mảnh vỡ vào chân của hắn.
Bóng đen biết mình đã thất thủ nhảy người lên phía trước, sau đó leo lên cây, hắn đưa đôi mắt nghi ngờ về phía Bạch Kỳ, chỉ thấy một gã thư sinh áo trắng, quần áo hãy còn nhăn nhúm, nhưng mái tóc và thần thái của hắn thì thật sự rất bình tĩnh.
“Bách Nhân Tiễn? Ngươi còn sống sao?” Bóng đen lần đầu tiên phát ra giọng nói, giọng nói của hắn trông nhẹ nhàng nhưng lại có thêm phần nghi ngờ và khó tin. Bạch Kỳ cũng khó tin cái tên mình vừa nghe được, Bạch Kỳ giật mình rồi mới đưa mắt nhìn cái bóng đen kia.
“Ngươi biết Tiêu Tiến?” Người áo đen ngẩn ngơ một chút, rồi mới nhận ra mình nhận lầm người, hắn có chút cảm thán vào cái tên từng làm mưa làm gió này.
“Phương Nam đệ nhất cung thủ, ta tất nhiên phải biết rồi. Ta không biết ngươi là ai, nhưng Tam Khúc Tiễn ngoài Tiêu Tiến ra ta chưa thấy ai làm được? Tốt nhất là nên cẩn thận một chút, bọn ta sẽ còn tìm lại ngươi”
Bạch Kỳ lắc đầu, đệ nhất, cái này quả thật là rất khó nói. Bạch Kỳ nhận ra tay mình không biết từ lúc nào đã run rẩy, cái gã đã làm mưa làm gió giang hồ không phải là Bạch Kỳ mà là Tiêu Tiến, gã cung thủ làm run rấy hết thảy mọi địch nhân.
“Bách Bộ Xuyên Tâm à? Chúng ta đã sớm siêu thoát khỏi cảnh giới đó”
Tiêu Tiến từng là kẻ giỏi nhất, nhưng mà đến cả kẻ giỏi nhất cũng bị g·iết và thay thế. Chỉ tiếc, người kia thật sự từng rất giỏi.
Bạch Kỳ thấy trong lòng có chút buồn buồn.
Cách đó không xa, có khoảng chục người đang bao vây một bóng đen, những người bao vây toàn là những kẻ có võ công cao cường đã trụ lại được tận bây giờ, trên người ai cũng nhễ nhãi mồ hôi và thân thể thì tràn ngập hận ý. Binh khí trong tay họ nắm chặt lại, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cái bóng đen đứng trước mặt.
“Giết huynh đệ của chúng ta? Phá đi công cuộc làm ăn của bọn ta, rốt cuộc các ngươi là ai?” Một gã nhân sĩ giang hồ không chịu nổi mà đập mạnh hai cây chùy xuống đất làm cho mặt đất nứt ra, chùy lực của hắn mạnh tới mức làm cho mặt đất thoáng rung động.
Cái bóng đen vẫn đứng yên, bóng đen này chính là kẻ đã g·iết nhiều người nhất trong đám nhân sĩ giang hồ, hắn quỷ dị hơn những bóng đen khác, hầu như không có ai chịu nổi một chiêu của hắn, hắn cũng không để lại v·ết t·hương đơn thuần mà trực tiếp g·iết c·hết n·ạn n·hân.
Những nhân sĩ giang hồ này đều là những kẻ sớm đã muốn băm thây bóng đen này ra, bạn bè huynh đệ của bọn hắn cứ thế mà bị g·iết c·hết ngay trước mặt, một gã có em trai bị xẻ làm hai trong cuộc chiến phẫn nộ hét.
“Đền mạng đi, bọn ta phải đem xác người cho diều hâu ăn mới hả dạ” Vừa dứt lời hắn cầm đại kiếm xông về phía trước, hai tay hắn nắm chặt đại kiếm chém về phía trước một cái thật mạnh, bóng đen chỉ khẽ lách người qua một kẻ liền tránh được, sau đó bóng đen đạp mạnh vào đại kiếm làm nó gãy đôi, thuận chân hắn đá những mảnh kiếm vỡ về phía những kẻ bao vây mình, lúc này người bao vây hắn đã không còn là vài chục người mà đã tăng lên gấp hai ba lần.
“Đáng c·hết” Gã nhân sĩ cầm đại chùy đánh văng hai mảnh kiếm bay tới rồi hét lên một tiếng, dường như là không ai dặn ai lần nào mà chạy thẳng vào t·ấn c·ông bóng đen kia. Bóng đen nhảy lên tránh đi mấy đòn công kích, từ dưới phóng lên một cái móc câu nhằm kéo chân bóng đen xuống nhưng cũng không tài nào nắm được.
Một gã rút dao phóng mấy lưỡi dao sắc bén thẳng vào người bóng đen kia, bóng đen kia chỉ xoay một vòng nhẹ nhàng làm cho mấy thanh đao kia văng đi mất, tuy động tác nhẹ nhàng nhưng lực bắn về còn mạnh hơn trước.
Dù cho đòn t·ấn c·ông có mạnh thế nào đi nữa, bóng đen vẫn cứ nhẹ nhàng né tránh, cứ như đang nhảy múa giữa lưỡi gươm, ngọn gió. Tiếng côn gió vun v·út trong không khí hay âm thanh đại chùy va đập cũng không tài nào chạm vào được một cọng lông tơ của hắn.
“Bách Hoa Khai” Bóng đen chỉ nói ra một câu, âm thanh của hắn tuy nhỏ nhưng lạnh lùng và rõ ràng tới kỳ lạ, gần như là ai nghe phải đều phải đứng người vì run rẩy, phải mấy mấy giây sau mới dần dà lấy lại được bình tĩnh.
Chỉ thấy bàn tay của bóng đen kia vung tay một cái, sau đó chỉ thấy từ tay của hắn bay ra hơn trăm đạo tơ chỉ trong suốt, trước khi kịp phản ứng thì trên cơ thể của tất cả những người bao vây hắn đều bị dính phải một v·ết t·hương nhỏ, mỏng như là vết trầy.
Nhìn thấy máu từ trong cơ thể rỉ ra không thiếu người quỵ xuống, dù v·ết t·hương rất nhỏ nhưng ai cũng biết chắc chắn mình phải c·hết, từ nãy đến giờ phải giữ kỹ lắm bọn họ mới có thể làm cho mình không b·ị t·hương, nhưng bây giờ bọn hắn đã đổ máu, mà hậu quả của những người chảy máu thì bọn hắn đều đã thấy rõ, một c·ái c·hết đau đớn và cực kỳ chậm rãi.
“Tên khốn này, các huynh đệ. Dù sao chúng ta cũng c·hết, thế thì tội gì mà không lôi hắn theo, mọi người có tuyệt chiêu gì thì hãy phô diễn ra hết đi, để cho hắn cùng bồi chúng ta xuống địa ngục” Gã cầm chùy hét lớn, lời nói của hắn cũng có lý nên không có lý do gì mà người khác không làm theo, trước sau cũng c·hết thì tại sao không mang tên khốn kia theo.
Nói là làm, hàng chục nhân ảnh rút ra v·ũ k·hí rồi lui ra đằng xa, tất cả đều chuẩn bị cho đòn t·ấn c·ông của mình. Gã cầm chùy đập mạnh hai cây chùy xuống đất, vận công làm cho trên đỉnh đầu hắn phát ra khói màu xanh lam.
Bọn họ nhào lên phía trước, hai tay nắm chặt v·ũ k·hí, mặc cho cơn đau ở chỗ v·ết t·hương ứa ra, tất cả những gì bọn hắn muốn là phải có người bồi táng.
“Đi c·hết đi” Gần như là tất cả mọi người đều hét lên một tiếng như vậy.
Đứng chính giữa vòng vây bóng đen vẫn không di động, hắn chỉ nhịp nhịp vội vàng mấy ngón tay, sau đó nắm chặt lòng bàn tay.
“Bách Hoa Lạc” Âm thanh lạnh lùng lại lần nữa vang lên, gần như là lập tức gần năm mươi bông hoa cũng nở dưới ánh trăng.
Chỉ thấy luồng chỉ vô hình lại bị dính màu máu đỏ, mấy sợi chỉ rút về tay của bóng đen, ngay khi chỉ vừa về tới tay. Tức thì, tay chân và cổ họng của những kẻ xấu số kia đều đứt ra, máu tươi nhòe lên ướt đẫm cả đất, trăng sáng có dịp soi rõ những tia máu bắn lên như pháo hoa.
Bóng đen vẫn đứng đó, dưới ánh trăng. Hắn đứng bên cạnh mấy cái xác không toàn vẹn, và hắn chỉ cười, một giọng cười ngạo nghễ.