Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 93: Đúng là lòng dạ rắn rết!




“Ta là Bắc Vương của Đại Hạ thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của mình”.

Sở Ninh ngước mắt lên nhìn.

Chẳng mấy khi An Vương mới nghiêm chỉnh như vậy ở trước mặt hẳn.

Sở Ninh sử dụng Lục Chuyển Tạo Hóa Công, bắt đầu rút tinh huyết của Cát Quan ra.

Huyết thống thần linh của Cát Quan khiến Lục Chuyển Tạo Hóa Công có cảm ứng cực kì mãnh liệt nên Sở Ninh khá mong chờ.

“Bắc Vương đệ đệ, ngươi không hiểu ý nghĩa của trận chiến này rồi..", khóe môi An Vương lộ vẻ cay đẳng, nàng ta đang định nói thêm gì đó.

“Ha ha!”

“Bắc Vương, ngươi cho rằng giết ta thì thiên hạ sẽ thái bình hay sao?”

Cát Quan đang nằm thở thoi thóp chợt lên tiếng, miệng hẳn ta không ngừng trào máu.

“Đại Hạ Vũ Triều ta, ngoài Minh Vương ra, mấy vị vương gia khác đều đã đi theo Đại La Vũ Triều hết rồi đúng không?”

Sở Ninh bình tĩnh hỏi.

Đại La bội ước, ngũ đại Siêu Phàm suất lĩnh trăm vạn quân bất ngờ tấn công, Bắc Cảnh rơi vào tình thế nguy ngập.

Vậy mà các vị vương gia của Đại Hạ lại đều im lặng, không tới giúp sức, trong lòng hản đã đoán ra.

Chỉ có điều.

Đại Hạ Võ Chủ là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm. Sao đám vương gia này dám làm như vậy! “Đúng vậy!”

“Một mặt, ngũ đại Siêu Phàm của Đại La đem quân tấn công nơi này”.



“Mặt khác, các vị vương gia của Đại Hạ đã dẫn vương quân đánh tới Hạ thành, cướp đại quyền của Võ Chủ!”

“Đến lúc đó, cho dù ngươi có công lao trời bể cỡ nào cũng vẫn sẽ trở thành kẻ địch của Đại Hạ, người nhà của ngươi, bạn bè của ngươi đều sẽ chết vì ngươi!”

Từng chữ từng lời Cát Quan nói đều ngập tràn nỗi căm thù: “Ngươi liều chết bảo vệ Đại Hạ nhưng sau này Đại Hạ sẽ coi ngươi là kẻ thù, dốc toàn lực tiêu diệt ngươi, chuyện này mỉa mai lắm phải không?”

Việc đã đến nước này.

Cát Quan không còn hi vọng xa vời mình có thể sống sót, hắn ta chỉ muốn trước khi chết được nhìn thấy vị vương gia Đại Hạ này giật mình thảng thốt một lần để xoa dịu nỗi hận trong lòng mình.

Thế nhưng, Cát Quan phải thất vọng.

Biểu cảm của Sở Ninh vẫn bình tĩnh như thường, bình tĩnh tới độ đáng sợ, hẳn nhìn về phía An Vương: “Sức khỏe của Võ

Chủ có vấn đề gì sao?”

Các vương gia của Đại Hạ đều chỉ là Trung Tuyệt Siêu Phàm mà lại dám chạy tới đoạt quyền.

Lời giải thích duy nhất.

Chính là Võ Chủ đã xảy ra chuyện!

“Mười năm trước, phụ thân ta giao chiến với Đại La Võ Chủ khiến căn cơ bị hư tổn, lâu ngày thành bệnh, nhiều năm nay chưa từng lộ diện”.

“Mặc dù phụ thân ta cố gắng giấu giếm nhưng vẫn bị bọn họ nhìn ra dấu:

An Vương sợ hãi đáp, đôi mắt đẹp thấp thoáng ánh nước.

Lúc này, nàng ta chỉ là một nữ nhi lo lắng cho phụ thân của mình.



Đại La Vũ Triều phát động chiến tranh là để yểm hộ cho các vương gia Đại Hạ đoạt quyền.

Đúng là lòng dạ rắn rết!

“Thì ra là vật Sở Ninh thở dài, hắn đã hiểu rõ chuyện này rồi. Nếu như chư vương Đại Hạ chỉ là lũ ăn hại.

Thì Đại Hạ Võ Chủ là trụ cột của nước nhà, có thể uy hiếp các võ triều khác không dám làm bừa.

Một khi Đại Hạ Võ Chủ ngã xuống, Đại Hạ sẽ phải đối mặt với cảnh loạn lạc, sinh linh lâm than.

Chẳng trách mấy năm nay, các vương gia khác của Đại Hạ hầu như không hề để ý tới chuyện chiến sự.

Thậm chí Minh Vương còn dám ngang nhiên vi phạm lệnh cấm của Võ Chủ, điều động Minh Vương quân tới đánh đất phong của hắn, ngấp nghé truyền thừa của Hạ Tổ.

Hóa ra từ lâu, chư vương Đại Hạ đã ngầm cấu kết với Đại La, mưu đồ đoạt quyền!

Cơn thịnh nộ ngập tràn trong người Sở Ninh.

Người đời đều khen ngợi hắn trong trận chiến phong Vương.

Mà không biết rằng trong trận chiến ấy, không có vị vương gia nào tới cứu viện, hắn cận kề tuyệt cảnh, nhìn những người xung quanh mình lần lượt ngã xuống, cuối cùng phải tự ép bản thân thăng lên cảnh giới Siêu Phàm!

Với thái độ của đám vương hầu này, một khi bọn họ đoạt quyền thành công thì Đại Hạ làm sao có thể có được ngày nào. thái bình nữa?

“Sở Ninh ta có thể giữ được Bắc Cảnh thì cũng có thể giữ được Đại HạI”, những sợi tóc của Sở Ninh bay lên, hắn nhanh chóng rút tinh huyết của Cát Quan ra.

“Bọn họ muốn làm loạn Đại Hạ thì phải hỏi xem Sở Ninh này có đồng ý hay không!”

Sở Ninh vung tay lên.

Đầu Cát Quan lập tức bay lên trời cao, văng tít ra đằng xa, hai mắt trợn ngược, chết không nhằm mắt.