Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 72: Các vị Đại La Vũ Triều




Trong các quận phía bắc Đại Hạ đã có từng con Thanh Linh Ưng xông lên trên.

Bắc Vương quân ba mươi vạn người xuất hiện trong Đại Hạ như đã biết trước, kéo tới như mây đen.

Sau đó.

Đội quân bách chiến này cũng đang sẵn sàng chiến đấu đề phòng Minh Vương quân.

Lần này khắp nơi đều đang báo hiệu chuyện bất ổn.

Bắc Vương quân phản ứng nhanh chóng, tập trung khắp Bắc Cảnh.

Trấn thủ biên quan, bảo vệ non sông Đại Hạ là sứ mạng mà Bắc Vương giao cho bọn họ!

Chỉ trong vòng một canh giờ.

Một vùng “mây đen” cuồn cuộn sát ý nhanh chóng chuyển động trên bầu trời các quận ở phía bắc Đại Hạ.

Bắc Cảnh.

Nơi này đã từng là một vùng đất màu mỹ, có thể nói là sơn thanh thủy tú.

Nhưng bởi vì liên tục xảy ra chiến tranh, vùng đất này đã trở nên cẵn cỗi, hoang tàn vắng vẻ hàng ngàn dặm, chôn cất vô số xương trắng.

Từng cơn gió lạnh lẽo gào thét lao qua, nghẹn ngào rung động giống như vô số oan hồn đang khóc.

Tiếng trống trận vang lên giống như dã thú gào thét.

Trên vùng đất ngàn dặm, hai đại quân lan tràn ra, không ngừng chém giết.

Sự tàn khốc của chiến tranh được thể hiện ra vô cùng tinh tế.

Ở vị trí mà hai quân đánh nhau, vô số lưỡi mác giao nhau, mỗi một lần nâng lên là lại có máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đều đại diện cho một sinh mệnh mất đi.

Trên cửa ải của Bắc Cảnh Đại Hạ có một người phụ nữ khoác chiến giáp đang đứng.



Nàng ta búi tóc lên cao, làn da trắng nõn cứ như thổi qua sẽ nứt, một thân nhung trang cũng khó giấu được phong thái thướt tha giống như một quả đào chín muồi, giữa hai đầu lông mày là khí khái anh hùng hừng hực.

"An Vương!"

"Đại La Vũ triều lần này phái ra trăm vạn binh lĩnh, còn có năm vị Siêu Phàm nắm giữ ấn soái, chỉ bằng mười vạn An 'Vương quân chúng ta, căn bản không chèo chống được bao. lâu!"

Trên điểm tướng đài có ba đóa hoa, khí chất không hề thua kém đấng mày râu.

An Vương.

Con gái của đương kim Vũ Chủ Đại Hạ, thân phận tôn quý, là một nữ thiên tài.

Tuy là nữ tử nhưng lại có chí lớn.

Lấy thiên phú ưu tú, cùng với được Vũ Chủ bồi dưỡng, hai năm trước đã bước vào Siêu Phàm cảnh.

Xưng vương lấy tên là An, ý nghĩa là sẽ bảo vệ bình an của Đại Hạ.

Sau khi Bảc Vương hóa giải nguy hiểm ở Bắc Cảnh đã bỏ giáp rời đi.

Từ khi An Vương đến thay quân. Chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp phải đại quân trăm vạn

người của Đại La Vũ Triều, còn có năm vị Siêu Phàm xuất chinh.

Siêu Phàm. Là căn cơ của một Vũ Triều.

Trừ khi xảy ra quốc chiến, nếu không sẽ không tùy tiện xuất hiện, đây là pháp tắc của chiến tranh.

Đại La Vũ Triều đơn phương bội ước, điều động năm vị Siêu Phàm, tình hình của Bắc Cảnh tràn ngập nguy hiểm.

"Có thể cản được chốc lát, nhưng cũng chỉ là chốc lát mà

An Vương hơi nhếch đôi môi đỏ óng ánh quyến rũ lên: "Muốn xông phá Bắc Cảnh, trừ khi nhảy qua thi thể của ta!"



Thân phận con gái của Vũ Chủ vừa là biểu tượng tôn sùng, cũng là trách nhiệm tiĩu nặng.

"Rõ!"

Ba đóa kim hoa gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, nhiều lần đưa mắt nhìn về phía sau lưng.

Mấy năm nay.

Đại Hạ Vũ Triều thật ra có vô số nỗi lo.

Ví dụ như Minh Vương không để ý tới chiến sự Bắc Cảnh, cho dù những vị vương khác có xuất binh cũng chỉ là ứng phó tượng trưng.

Chỉ có Bắc Vương là trấn thủ biên giới.

Cho nên lần này Đại La Vũ Triều nổi lên, sợ là chỉ có Bắc Vương sẽ chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất.

Bắc Cảnh vốn là ở trong đất phong của Bäc Vương. Các nàng đang chờ vị vương trẻ tuổi kia! Sau hai canh giờ.

Trống trận ở tiền tuyến càng thêm gấp rút, những tiếng kèn thê lương vang vọng khắp trời cao.

"An Vương, Đại La Vũ Triều có hai vị Siêu Phàm xuất hiện".

"Phòng ngự cánh trái của An Vương quân bị phá, quân địch vọt vào, chúng ta sắp không thủ được!"

Một vị tướng lĩnh lo lắng đến báo cáo.

"Ta thay mặt Đại Hạ nghênh chiến vương giả Đại Lai", An Vương đưa tay ra đỡ kiếm.

Cường giả Siêu Phàm cảnh ra tay, có thể phá được thiên quân vạn mã, nàng ta nhất định phải ra trận.

"Các vị Đại La Vũ Triều, mau cứu ta!"

Lúc này, một giọng nói hoảng sợ đột nhiên truyền đến từ phía sau.

An Vương quay đầu nhìn lại, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lông mày chợt giãn ra: "Ta biết chắc chẳn hẳn sẽ đến mà!”