Khi ấy, hắn có mỹ nhân làm bạn, đứng dưới hào quang chói lóa, hăng hái tự tin.
Mà không hề hay biết.
Nguy hiểm đang buông xuống.
Đệ tử Liệt Dương Tông xưng huynh gọi đệ với hắn, Lữ Tinh Thần, dùng một ly rượu độc ăn mòn huyết thống thần linh của hắn, hủy diệt tương lai của hắn!
Sở Ninh căm uất tột độ, thỉnh cầu Liệt Dương Tông đứng ra giữ gìn lẽ phải.
Nhưng hắn chỉ nhận được sự xua đuổi tuyệt tình.
Trong mắt tông giáo lớn như Liệt Dương tông, công bằng và chính nghĩa không đáng giá nhắc tới.
Huyết thống thần linh của Sở Ninh biến mất.
Liệt Dương Tông sẽ không vì một phế nhân mà xử trí Lữ Tinh Thần.
Tuy huyết thống thần linh của Lữ Tinh Thần không bằng Sở Ninh, nhưng cũng là nhân tài trong cùng thế hệ.
Sau khi Sở Ninh bị phế bỏ, Lữ Tinh Thần được trọng điểm bồi dưỡng.
Sở Ninh dừng chân, nhìn ra ngoài thành xa xa.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo trên bầu trời, đất đai rộng ngút ngàn.
Liệt Dương Tông, một trong những đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều.
Liệt Dương quận lấy tên của tông môn này làm tên quận, bởi vì Liệt Dương Tông cách Thanh Sơn thành chưa đến trăm dặm.
“Lần này trở lại, một là vì thăm thân, hai là để giết người”.
Sở Ninh nói: “Gặp phụ thân, mẫu thân xong thì đến Liệt Dương Tông!”
Khoác giáp sắt, hắn là Bắc Vương tọa trấn Bắc Cảnh, đổ máu để bảo vệ bá tánh.
Cũng là nam nhi cởi giáp về quê, muốn giải tỏa mối hận trong lòng.
Tất cả đều từ bản tâm, không thẹn với lòng là được.
Liệt Dương Tông, không chỉ có Lữ Tinh Thần, còn có người yêu từng thế non hẹn biển.
Sáu năm rồi, nàng vẫn khỏe chứ?
Nghĩ đến đây, Sở Ninh nhoẻn miệng cười.
Xoạt!
Con đường bỗng nổi gió, Nhân Đồ thoắt hiện như u hồn, đứng sau lưng Sở Ninh.
“Vương”.
“Người muốn thanh toán thù cũ, không cần tự mình ra tay”.
“Xin người hãy hạ vương lệnh, ba mươi vạn Bắc Vương quân sẽ thay người san bằng Liệt Dương”.
Nhân Đồ cảm thấy bất bình cho những gì Sở Ninh gặp phải khi xưa.
Sở Ninh phong vương, một trăm năm mươi hai quận phương bắc của Đại Hạ Vũ đều là đất phong của Bắc Vương, bao gồm Liệt Dương quận.
Tất cả thế lực trong các quận, cho dù là thế lực dân gian thì cũng là bề tôi dưới trướng Bắc Vương.
Liệt Dương Tông là đại môn phái, cũng phải tôn kính Bắc Vương, không chống lại được kỵ binh của Bắc Vương quân.
Dùng mật lệnh Đại Hạ đối phó Tề gia, người ngoài cho rằng như thế là làm quá.
Nhưng bọn họ không biết, nếu Bắc Vương quân đến, cả Đại Hạ Vũ Triều sẽ rung chuyển.
“Có một số việc, chung quy phải đích thân làm mới có ý nghĩa”.
Sở Ninh đã khôi phục bình tĩnh: “Đao kiếm của Bắc Vương quân phải nhất trí đối ngoại, uống máu quân thù, chứ không phải ra mặt cho ta”.
“Đã rõ”.
Nhân Đồ gật đầu.
Sở Ninh chẳng những lập được chiến công lừng lẫy, nổi danh như cồn, còn có phong thái vương giả.
Trên chiến trường, hắn có thể thâm nhập ba nghìn dặm doanh trại của địch, chỉ vì cứu một chiến sĩ bình thường.
Sau khi được sắc phong làm vương, hắn không ỷ thế hiếp người, ngay cả khi trở lại cố hương, hắn cũng chỉ mang theo một mình hắn ta.
Người như vậy mới có thể khiến ba mươi vạn Bắc Vương quân quy thuận, làm cho đám tướng sĩ dũng mãnh bọn họ thề chết đi theo.
“Chỉ có điều…”
Nhân Đồ ra vẻ ngập ngừng, hắn ta đang suy nghĩ cách mở lời.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng!”
Sở Ninh cau mày.
“Vừa rồi ta nghe được, mấy năm nay tình cảnh của Sở gia rất khó khăn”.
“Để cho người có thể trở lại Liệt Dương Tông, phụ thân của người không tiếc dùng hết gia tài để kết giao với trưởng lão của Liệt Dương Tông”.
“Kết quả lại bị bỡn cợt, nửa tháng trước bị đánh trọng thương”.
“Không lâu trước đây còn có người nhìn thấy có đệ tử Liệt Dương Tông đi vào Sở phủ, sợ là muốn đến làm khó dễ”.
Nói xong, Nhân Đồ hơi căng thẳng.
Hắn ta đi theo Sở Ninh chinh chiến, biết rõ người nhà chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng Sở Ninh.
Tin tức này sẽ đưa tới mầm tai họa như thế nào, hắn ta không dám nghĩ nữa.
Sở Ninh khựng lại, chim tước rơi xuống đất, côn trùng im tiếng.
Từng chiếc lá rụng xoay tròn theo gió bị nghiền thành bột mịn.
Nhiệt độ giảm xuống, cuồng phong rít gào như dao, khiến người xung quanh kêu lên, vội vàng tránh né.
Sáu năm qua, hắn từng trao đổi thư từ với phụ mẫu.
Sau khi bị Liệt Dương Tông vứt bỏ, Sở Ninh nhận thức sâu sắc một đạo lý, cây cao đón gió.
Hắn quật khởi ở Bắc Cảnh, lập chiến công xuất sắc, bị địch quốc coi như cái gai trong mắt.
Vì vậy, hắn không nhắc nhiều về tình hình gần đây của mình trong thư nhà, sợ để lộ tin tức, tạo thành nguy hiểm cho Sở gia.
Mà phụ thân cũng cẩn thận, chưa bao giờ dám hỏi nhiều, sợ chạm vào vết thương lòng của Sở Ninh.
Sự ăn ý ấy vẫn kéo dài đến lúc Sở Ninh phong vương.
Kết quả, phụ thân đã âm thầm trả giá nhiều như vậy.
Đó là tình yêu của một người cha dành cho con trai của mình.
“Ức hiếp ta còn chưa đủ!”
“Còn muốn ức hiếp phụ thân ta, nỗi hận sáu năm trước, mối thù hiện tại, ta muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!”