Tông đạo bị Sở Ninh giẫm nát đã được khôi phục, nhưng trận pháp trấn sơn đã bị mất đi, tăng thêm vài phần vắng vẻ.
Đi qua tông đạo chính là quảng trường trung tâm.
Sau khi tu sửa, quảng trường càng thêm hoành tráng, có trọng binh canh gác nghiêm ngặt, võ hội Đại Hạ đều được tổ chức ở nơi này.
Lôi đài được dựng trên quảng trường, mấy trăm vị khách ngồi quanh những chiếc bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương.
Những người có tư cách để ngồi vào.
Hoặc là đại quan ở biên giới, hoặc là trưởng lão của đại giáo, hoặc tệ nhất cũng là một cường giả thành danh đã lâu trong Địa bảng, còn có đan sư.
Xung quanh quảng trường có hàng ngàn vị khách, trong đó không thiếu nhiều người ngạo mạn thuộc mọi tầng lớp xã hội.
"Quả nhiên có không ít quận trưởng đến đây!"
Nhân Đồ đi theo Sở Ninh vào bàn, trong mắt mang theo tia lạnh lùng.
Thân là quần thần của Bắc Vương được phong đất mà không ngại tị hiềm, bước đến giúp đỡ Tiểu Minh Vương phi, đúng là chê sống quá lâu mà.
"Ở nơi này dự lễ đi".
Sở Hồng tự giác dẫn theo tộc nhân đứng xem lễ.
Những vị khách phía trước đều là những người cao cao tại thượng, ông ta theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Đại bá".
Sở Ninh ngăn cản Sở Hồng: "Sở gia vì nể mặt Tiểu Minh Vương phi mới đến dự lễ, sao có thể không có chỗ ngồi?"
Đại bá lăn lộn trong thương trường, biết rõ Sở gia đã không còn như trước nữa, nhưng không có nhuệ khí, sau này làm sao quản lý lãnh thổ thương nghiệp của đất phong đây?
Hôm nay.
Hắn dẫn người của Sở gia đến đây cũng vì mục đích này.
Nói xong, Sở Ninh bước lên phía trước.
"Sở Ninh, ngươi ngồi ở đây là được".
Một đệ tử Liệt Dương Tông miễn cưỡng sắp xếp một chỗ ngồi trong góc.
Nào ngờ.
Sở Ninh cũng không dừng lại, đi đến phía trước.
"Phiền nhường chỗ", Sở Ninh đưa mắt nhìn một nam tử mặc áo bào xám có mái tóc dày.
"Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không!"
Nam nhân ngước mắt nhìn, giống như một tảng băng muôn đời không đổi.
Ông ta là võ cường giả xếp hạng 49 trong bảng, lần này tới tham gia võ hội Đại Hạ vì muốn được gia nhập vào Minh Vương môn.
"Nghe không hiểu sao? Bảo ngươi nhường chỗ ngồi đấy. Nói nhảm cái gì thế!"
Không khí bùng nổ ầm ĩ, bàn tay to như quạt của Nhân Đồ quét tới khiến nam tử mặc áo bào xám bật dậy khỏi mặt đất, lăn đi thật xa, máu tươi đầy miệng.
"Ngươi!"
Ông ta nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét nhưng cũng không dám tấn công.
Nhân Đồ ra tay quá nhanh.
Ông ta biết mình còn lâu mới là đối thủ của người này.
"Đại bá, người ngồi ở đây".
Sở Ninh mỉm cười ấm áp, đẩy Sở Hồng ngồi xuống vị trí kia.
"Từ đâu có một tên dã tử đến vậy!"
Những vị khách xung quanh lần lượt nhìn sang.
Trong mắt bọn họ, Sở Hồng cũng không khác gì người bình thường, sao có tư cách ngồi cùng với bọn họ?
"Nhường chỗ".
Lại thấy Sở Ninh bước tới trước mặt một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng.
"Khi dễ đến trên đầu bổn quận trưởng?"
Nam nhân trung niên cười khẩy.
Ông ta là đại quan biên giới, quản lý hàng trăm thành trì, có thể điều động thành vệ quân của hàng trăm thành trì.
Vị quận trưởng này còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ áo bị siết chặt, sau đó đột nhiên xoay người, bị Nhân Đồ ném ra xa.
"Mẹ kiếp!"
"Tên này thật kiêu ngạo!"
Những vị khách đang ngồi cũng ồn ào bàn tán, tiếng nghị luận xôn xao.
Ngay lập tức.
Tiếng vang của bạt tai rất lớn, người nào lên tiếng mắng đều bị Nhân Đồ tát.