"Tu luyện võ đạo đòi hỏi phải có một trái tim dũng mãnh và tinh thông".
Phi Ưng lão nhân cười khổ: "Tâm cảnh của ta bị tổn hại, chỉ sợ cả đời cũng không đột phá được".
"Là bởi vì cuộc chiến của mấy ngày trước sao?"
Sắc mặt của Phạm Huyền Cơ hơi thay đổi: "Phi Ưng huynh, lai lịch của đối phương thế nào?"
Ông ta cũng từng nghe qua Phi Ưng lão nhân nhận được lời khiêu chiến của một vị kiếm khách mặc hắc bào.
Thật khó để tưởng tượng.
Ở trình độ Vũ Cảnh này, sao còn có người có thể tấn công được Phi Ưng lão nhân vậy?
Đối mặt với câu hỏi của Phạm Huyền Cơ, Phi Ưng lão nhân khoát khoát tay, tiến vào sơn môn.
Với một chuyện đáng xẩu hổ như vậy, sao ông ta có thể nhắc đến chuyện đó nhiều hơn?
"Tông chủ, Sở Ninh tới rồi!"
Lúc này, một vị đệ tử đột nhiên nói.
Chỉ thấy có một nhóm người xuất hiện trên sơn đạo.
Y phục trắng của Sở Ninh tung bay, có hơn hai mươi vị tộc nhân đi cùng hắn đến giáo trường.
Nhân Đồ và Bàng Phong đứng một trái một phải, đóng vai trò hộ vệ.
"Vị này của Sở gia thật đúng là ngông cuồng".
"Nghe nói hắn và Tiểu Minh Vương phi từng qua lại với nhau".
Người đứng trước sơn môn ghé mắt nhìn sang, hiển nhiên không ngờ Sở Ninh sẽ đến.
Mười ngày trước.
Sở Ninh mới đánh Liệt Dương Tông.
Mười ngày sau lại đến, còn dẫn theo nhiều tộc nhân đến nữa, chẳng lẽ không sợ bị Liệt Dương Tông gây khó dễ sao?
"Tiểu Minh Vương phi có lệnh, trong võ hội Đại Hạ, những người không có chức vụ gì thì nên lui ra ngoài sơn môn!"
Quả nhiên, một đệ tử của Liệt Dương Tông hét lớn: "Chỉ một mình Sở Ninh ở Sở gia mới có thể vào!"
"Tử, xem biểu hiện của ngươi!"
Ánh mắt của Nhân Đồ liếc nhìn Bàng Phong.
Lần trước Sở Ninh xông vào núi là dùng thân phận nhi lang của Sở gia.
Lần này lại đến là dùng thân phận Bắc Vương.
Ai có thể ngăn cản những tộc nhân tôn giá của Bắc Vương?
"Được!"
Bàng Phong gật đầu.
Máu nuôi dưỡng gân cốt của hắn ta, là tu giả Huyền Vũ tầng năm, lao nhanh về phía trước, một luồng gió mạnh đã đẩy lui tên đệ tử kia.
"To gan!"
"Hôm nay là thịnh hội ở Đại Hạ, ngay cả Huyền Vũ cũng dám làm càn!"
Mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông rút kiếm, muốn chiến đấu với Bàng Phong.
"Nếu dám động đến ngài ấy dù chỉ một chút thì ta sẽ lấy đầu chó của các ngươi".
Nhân Đồ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
Bắc Vương bằng lòng cho Bàng Phong đi theo, cho nên Bàng Phong chính là một phần tử của Bắc Cảnh.
Nhất thời, thân hình của mười tên đệ tử kia trở nên cứng đờ, giống như bị đông cứng ngay tại chỗ.
Mười ngày trước.
Nhân Đồ đi theo Sở Ninh vào núi, ký ức của bọn họ vẫn còn rất mới mẻ.
"Ha ha, đệ tử bị vứt bỏ của Liệt Dương Tông ta đúng là oai phong lớn thật".
"Ngươi không tuân theo mệnh lệnh của Tiểu Minh Vương phi, người đụng phải chính là Tiểu Minh Vương đại nhân, chỉ sợ tính mạng của ngươi khó mà giữ được!"
Một giọng nói oang oang vang lên khiến mọi người đều biến sắc.
Đích thân Tiểu Minh Vương đã đến Liệt Dương Tông.
Người vừa lên tiếng nhắc đến Tiểu Minh Vương, là cố tình khơi mào tranh chấp, có ác ý!
Đúng như dự đoán.
Một luồng không khí lạnh lẽo đột nhiên thổi đến từ xa.