Bên dưới cổng Thanh Sơn thành.
“Nghe nói tên khốn Tề Vân lại đi gây chuyện rồi”.
“Hầy, không biết lần này có bao nhiêu người phải chết nữa đây”.
Một nhóm lính canh đang trò chuyện với nhau, có người thở dài, có người oán tức.
Thanh Sơn Thành có trăm vạn dân cư, có một đội Thành Vệ quân gồm một nghìn người chịu trách nhiệm trông giữ thành.
Khi Tề gia vào phủ thành chủ, Thành Vệ quân cũng thuộc quyền quản lý của Tề gia.
Mấy năm nay, Tề gia liên tục điều động Thành Vệ quân để tiêu diệt phe phái đối lập.
Tuy bọn họ bất bình, nhưng cũng không có cách nào khác.
Gia chủ Tề gia có thể ngồi yên ổn trên vị trí thành chủ tất nhiên là tạo dựng quan hệ với nhiều người, thậm chí còn rất thân thiết với quận trưởng Liệt Dương quận – quan lớn ở Đại Hạ Vũ Triều.
Theo hệ thống của Đại Hạ Vũ Triều.
Thành Vệ quân nằm ở tầng chót nhất, các đại nhân vật không nghe được tiếng lòng của bọn họ.
Tuy pháp luật Đại Hạ Vũ Triều nghiêm minh, nhưng ai có thể khép tội Tề gia?
Đấy là sự tàn nhẫn của hiện thực.
“Dám chỉ trích Tề gia, không sợ rước họa vào người à?”, một thanh niên mặc giáp mỏng màu bạc sải bước đi tới và trách mắng.
Đám lính canh vội vàng im miệng, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn chàng trai mặc giáp bạc tràn đầy vẻ chán ghét.
Bàng Phong, thống lĩnh Thành Vệ quân, đồng thời là nanh vuốt trung thành nhất của Tề gia.
Bàng Phong đã quá quen với những ánh mắt như thế.
Hắn ta xoay người đi với nét mặt lạnh tanh, vẻ phẫn hận chợt hiện lên trên mặt.
“Nhu Nhi!”
“Tha thứ cho ta, ta vẫn chưa thể ra tay được!”
Bàng Phong siết chặt hai nắm đấm, máu tươi gai mắt chảy ra từ lòng bàn tay.
Tề Vân bản tính độc ác, cha gã còn tàn bạo hơn.
Nửa năm trước, thê tử của Bàng Phong bị Tề Hùng vừa ý, bị bắt vào Tề phủ, sau đó bị hành hạ đến chết.
Bàng Phong hay tin, phẫn hận đến phát điên, chỉ muốn dẫn dắt Thành Vệ quân liều mạng với Tề gia.
Nhưng lý trí nói với hắn ta, không được!
Tề gia có ba cường gia Đại Vũ cảnh, sau khi vào Thành chủ phủ thì thế lực của Tề gia lại lớn mạnh hơn.
Nếu hắn ta manh động thì chẳng khác nào kiến càng bám thụ.
Chết.
Bàng Phong không sợ.
Hắn ta chỉ sợ không có mặt mũi nào đối mặt với vong hồn của người con gái hắn yêu.
Vì thế, hắn ta chỉ có thể ngủ đông, ẩn giấu nhuệ khí, chờ đợi cơ hội.
Đường đường nam nhi bảy thước, lại cam tâm làm việc cho kẻ thù, chỉ vì muốn báo thù cho người vợ quá cố.
“Nhu Nhi, cho ta thêm mười năm nữa thôi, chờ ta đột phá Địa Vũ cảnh, nhất định ta sẽ tự tay đâm Tề Hùng, đem đầu của hắn ta đến tế nàng!”
Bàng Phong cắn răng, nỗi tuyệt vọng chợt dâng lên trong lòng hắn ta.
Mười năm.
Vẫn quá lâu.
Hiện nay Tề Hùng đã là cường giả Địa Vũ cảnh tầng sáu, không ai biết mười năm sau ông ta sẽ đạt tới cảnh giới nào.
Nếu ông ta đột phá Vũ Cảnh, hắn ta sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa.
Tu giả ở cấp bậc ấy có thể làm chúa tể một phương, tiêu dao khắp lãnh thổ các quận của Đại Hạ Vũ Triều.
“Mau nhìn kìa!”
“Phong hỏa đài sao lại có huyết yên bốc lên thế kia!”
Tiếng hô hoán kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Bàng Phong.
Hắn ta ngước mắt nhìn lên trên cao, thấy được một luồng khói báo hiệu màu đỏ tươi như máu bay lên, trăm dặm quanh đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Cái gì?”
Trái tim Bàng Phong run rẩy.
Đại Hạ Vũ Triều được thành lập năm trăm năm.
Nghìn quận trải dài, thành trì nhiều vô kể.
Trong mỗi tòa thành đều xây dựng một phong hỏa đài, chỉ khi nào truyền tình báo khẩn cấp mới dùng đến nó.
Màu đỏ máu là cấp cao nhất, đại diện cho mật lệnh Đại Hạ.
Bất kể một thành trì nào có huyết yên bốc lên, các thành xung quanh đều phải truyền lại, qua một canh giờ là có thể bao phủ một quận.
Trong lịch sử Đại Hạ Vũ Triều.
Số lần mật lệnh Đại Hạ xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà huyết yên xuất hiện ở Thanh Sơn thành thì là lần đầu tiên.
Bởi vì người có tư cách hạ mật lệnh Đại Hạ cực kỳ ít ỏi.
“San bằng Tề gia, tất cả tộc nhân thì định tội theo luật của Đại Hạ”.
Lính canh giải mật hiệu của huyết yên, tức thì tiếng hô kinh ngạc vang lên liên tiếp.
Mật lệnh Đại Hạ này ấy thế mà lại là diệt trừ Tề gia.
Mật lệnh Đại Hạ vừa xuất hiện, cả một quận của Đại Hạ Vũ Triều sẽ bị bao phủ.
Tề gia chỉ có thể một tay che trời ở Thanh Sơn thành, sao lại xứng với mật lệnh này cho được.
“Nhất định là Tề gia trêu chọc đại nhân vật nào đó rồi!”
“Làm sao bây giờ?”
Lính canh cổng thành đồng loạt nhìn về phía Bàng Phong.
“Ha ha!”
Bàng Phong im lặng một lúc lâu, sau đó hắn ta ngửa đầu cười to, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy.
Mật lệnh Đại Hạ giúp hắn ta không cần đau khổ chờ đợi mười năm!
Mật.
Tức là không thể truy tìm, không thể điều tra.
Trong lãnh thổ Đại Hạ Vũ Triều, nó đại diện cho lực lượng của triều đình, tất cả mọi người đều phải chấp hành một cách nghiêm ngặt.
Ai dám phản kháng.
Sẽ bị vô số tu giả của Đại Hạ xử tử.
Bàng Phong thân là thống lĩnh Thành Vệ quân, vào lúc này hắn ta gánh vác mật lệnh Đại Hạ, được trao cho lực lượng của cả quốc gia.
Hắn ta là tu giả Huyền Vũ cảnh cũng không thành vấn đề.
Cho dù chỉ là một người bình thường, thì cũng có thể rút đao với Tề gia.
Giọng Bàng Phong khàn khàn, hắn ta gằn từng chữ: “Đóng cổng thành, thông báo cho tất cả mọi người, tróc nã Tề Hùng!”
Lính thủ thành ngạc nhiên.
Bàng Phong lúc này giống như ác ma lột bỏ lớp ngụy trang.
Hóa ra, bấy lâu nay bọn họ vẫn luôn trách nhầm Bàng Phong.
“Vâng, Bàng Phong thống lĩnh!”
Bọn lính lớn tiếng hô.
Cả Thanh Sơn thành rối loạn.
Nhiều lính Thành Vệ quân tràn về phía một phủ đệ tráng lệ như thủy triều.
Đó là Tề phủ, cũng là thành chủ phủ.
Cùng lúc đó.
Từng tòa thành xung quanh Thanh Sơn thành cũng lần lượt xuất hiện khói báo động màu máu.
Mật lệnh Đại Hạ xuất hiện.
Cả bầu trời Liệt Dương quận nhanh chóng bị bao trùm bởi khói báo hiệu.
Quận thành Liệt Dương quận, một tòa thành cỡ lớn, nhân khẩu gần trăm vạn người.
Một người đàn ông trung niên to béo chạy trên phố như quả bóng cao su.
Hắn ta chính là quận trưởng Liệt Dương quận, sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người,
“Tề gia hại ta!”
Liệt Dương quận trưởng gân giọng gào lên: “Mau chuẩn bị ngựa cho ta, ta phải đến Thanh Sơn thành!”
Mật lệnh Đại Hạ bắt đầu từ Thanh Sơn thành lan ra cả quận, chắc chắn người hạ lệnh đang ở Thanh Sơn thành.
Sơ sẩy một cái là hắn ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Không kịp rồi!”
Mấy bóng người tràn ngập khí tức đẫm máu thình lình xuất hiện, ánh mắt bọn họ cực kỳ lạnh lẽo.
“Mật vệ Đại Hạ!”
Nhìn thấy những người này, Liệt Dương quận trưởng ngã ngồi dưới đất, tuyệt vọng bao phủ trái tim hắn ta.
Mật vệ Đại Hạ.
Là lực lượng cao hơn các quận do Đại Hạ Võ Chủ bồi dưỡng, cực kỳ thần bí.
Mật lệnh Đại Hạ có thể điều động mật vệ Đại Hạ!
“Bắt lấy, đưa vào đại lao thẩm vấn nghiêm khắc!”, mật vệ Đại Hạ lại gần.
Nhìn thấy mật lệnh Đại Hạ, bọn họ sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mục tiêu của mệnh lệnh này là Tề gia Thanh Sơn thành.
Chắc chắn Liệt Dương quận trưởng thất trách trong việc giám sát, vì thế bọn họ mới hành động, cố gắng dập tắt lửa giận của vị đại nhân ấy.
Cảnh này diễn ra ở khắp các nơi trên Liệt Dương quận.
Phong Sương thành bị niêm phong.
Quảng Nguyên thành bị niêm phong.
Thủy Dương thành bị niêm phong.
…
Toàn Liệt Dương quận mịt mù huyết yên, mười tòa thành bị phong tỏa.
Bởi vì trong mười thành trì này đều có sản nghiệp của Tề gia, sau khi bị càn quét.
Lượng lớn Thành Vệ quân trấn giữ nơi quan trọng, bố trí thiên la địa võng, chỉ vì để thanh trừng Tề gia.
Nhiều thế gia run cầm cập.
Thế nào là quyền thế?
Đây mới là quyền thế thật sự.
Vừa ra mệnh lệnh.
Như bàn tay của thần linh che phủ Liệt Dương quận, nhổ sạch Tề gia.
Những ai dính dáng đến Tề gia đều không thể may mắn thoát khỏi.
Tề.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi đã trở thành họ mang tội.
Thanh Sơn thành.
Nhiều trai gái bị áp giải từ trong thành chủ phủ ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc hoa lệ, mặt mày uy nghiêm đi giữa đám đông, tóc tai lộn xộn, bước chân loạng choạng.
Ông ta là người đứng đầu Tê gia, Tề Hùng, từng là thành chủ, tràn đầy quyền uy.
Nghe nói ông ta còn chưa kịp nổi giận vì chuyện ở Thái Nguyệt tửu lâu thì đã trúng một chưởng đánh lén từ chỗ tối, tu vi bị phế bỏ.
Hai cường giả Địa Vũ cảnh khác của Tề gia cũng bị tấn công.
Những đả kích tiếp sau cứ nối đuôi nhau ập tới.
Mật lệnh Đại Hạ, trấn áp Liệt Dương quận, đẩy ông ta vào vực sâu vạn trượng.
“Bàng Phong, nể tình cảm của chúng ta, có thể cho ta đến Thái Nguyệt tử lâu một chuyến không?”
Giọng Tề Hùng khàn khàn.
Ông ta biết.
Nghiệt tử nhà mình trêu chọc một đại nhân vật đáng sợ.
Với những gì Tề gia đã làm trong những năm qua, một khi bị hỏi tội, cả nhà không có một ai là vô tội, có lẽ không cầm cự được đến lúc khép tội.
Hy vọng duy nhất.
Chính là xin tha.
Cầu xin đại nhân vật ấy, dù ông ta phải tự tay giết con mình cũng không đáng tiếc!
“Tình cảm?”
“Giữa chúng ta ngoại trừ mối thù giết vợ thì còn có tình cảm gì!”
Khuôn mặt Bàng Phong trở nên dữ tợn.
Thù hận chất chứa trong lòng như núi lửa bùng nổ.
“Nghiệt tử!”
Tề Hùng mấp máy môi, thoáng chốc trông ông ta già nua đi rất nhiều.
Ông ta biết, Tề gia không còn hy vọng nào nữa.
Mật lệnh Đại Hạ, toàn quận rung chuyển.
Tộc nhân Tề gia không có cách nào phản kháng.
“Người này giao cho ta”.
Bàng Phong không hề che giấu sát ý của mình, sau khi giao tộc nhân Tề gia cho Thành Vệ quân xử lý thì dẫn Tề Hùng đi.
Đến khi hắn ta xuất hiện lại, hai tay hắn ta đẫm máu tươi, khóe miệng nhếch lên cười ôn hòa.
Thù hận giấu trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
“Ân nhân của ta đang ở Thái Nguyệt tửu lâu”.
“Từ nay về sau, mạng của Bàng Phong thuộc về hắn!”
Bàng Phong đi về phía Thái Nguyệt tửu lâu.