Xung quanh thạch bích được khắc những đường văn thần bí, tỏa ra khí tức tang thương cổ xưa.
“Thạch bích huyết thống!”
Sở Ninh thì thầm.
Thạch bích huyết thống là vật thần linh ban xuống.
Nó có khả năng kiểm tra chính xác cấp bậc huyết thống của những thiếu niên thiếu nữ, rồi từ đó chọn lựa bồi dưỡng bọn họ.
Sáu năm trước.
Hắn đã kiểm tra đo lường ra huyết thống thần linh cấp bậc cực cao ở võ nhai, được Liệt Dương Tông coi là thiên tài đệ nhất thời bấy giờ.
“Bắt đầu từ đây vậy cũng kết thúc ở đây thôi”.
Sở Ninh đến gần võ nhai.
“Tông chủ!”
Lữ Tinh Thần hoảng sợ.
Hắn thấy Sở Ninh đặt tay lên thạch bích.
Ầm!
Trong chốc lát, thạch bích tỏa sáng rực rỡ.
“Mười sáu vầng thần quang!”
“Huyết thống thần linh của hắn quả nhiên đã khôi phục rồi!”
Các đệ tử và trưởng lão Liệt Dương Tông đuổi tới vẻ mặt đầy cảm xúc phức tạp nhìn hắn.
Từ khi Liệt Dương Tông thành lập đến nay đã ba trăm năm thêm năm tháng rồi.
Người có thể khiến thạch bích huyết thống tỏa sáng mười sáu vầng thần quang như lông phượng sừng lân, gần năm mươi năm qua chỉ có mình Sở Ninh.
Ầm! Ầm!
Lúc này, thạch bích lại chấn động, có thêm ba vầng thần quang sáng rực nữa.
“Mười chín vầng thần quang!”
Các đệ tử và trưởng lão ngơ ngác, đồng tử co rút lại.
Người ở Chân Linh đại lục sinh sôi nảy nở nhiều đời, huyết thống thần linh càng ngày càng loãng, dưới sự ảnh hưởng của các loại nhân tố có lẽ đời sau sẽ xuất hiện một thiên tài nữa.
Nhưng dù thế nào chăng nữa, cấp bậc huyết thống của người tu luyện trên đời luôn cố định.
Huyết thống thần linh của Sở Ninh khôi phục đã là chuyện đáng kinh ngạc lắm rồi, sao giờ nó còn có thể phát triển thêm.
“Không đúng!”
“Sợ rằng cấp bậc huyết thống thần linh của hắn không chỉ có thế!”
Lỗ Nhạc nhận ra manh mối.
Vầng hào quang trên thạch bích huyết thống càng tăng thêm, lại có thần quang xuất hiện.
Cùng lúc đó.
Một tiếng tụng kinh bất thình lình vang lên rồi hóa thành chi chít chữ nhỏ bao phủ quanh người Sở Ninh như ruồi bu.
“Truyền thừa của Thương Hải Bách Gia Công!”
Thấy cảnh đó, ánh mắt đệ tử và trưởng lão của Liệt Dương Tông đỏ bừng.
Công pháp là gốc rễ của người tu luyện.
Thương Hải Bách Gia Công là công pháp số một Liệt Dương Tông, dù trên cả Đại Hạ Vũ Triều, nó cũng được xếp vào hạng siêu cường, được tổ sư sáng lập môn phái Siêu Phàm Cảnh tu luyện.
Khi người nọ qua đời, đã dung nhập công pháp ấy vào thạch bích huyết thống.
Ba trăm năm sau, không ai nhận được truyền thừa của công pháp ấy.
Bởi lẽ, phải làm thạch bích huyết thống tỏa sáng hai mươi vầng thần quang là điều kiện nhận được truyền thừa và cũng chính là điều kiện tu luyện công pháp ấy.
Sở Ninh đã làm được.
Nhưng số lượng thần quang vẫn còn tăng thêm.
“Hai mươi mốt!”
“Hai mươi hai!”
“Hai mươi ba!”
...
Từng vầng thần quang mãnh liệt khiến mọi người hoa mắt chóng mặt như đang nằm mơ.
“Tuy Lục Chuyển Tạo Hóa Công của ta còn chưa vào nhất chuyển nhưng hơn xa Thương Hải Bách Gia Công”.
Sở Ninh nói nhỏ, chăm chú nhìn vào thạch bích huyết thống.
“Nếu Liệt Dương Tông không thể đối xử công bằng với những đệ tử thiên phú tuyệt đỉnh kia thì để lại thạch bích huyết thống này làm gì?”