Người này rất dối trá, lúc nào cũng tự cho mình là huynh trưởng.
Nhưng mà hắn đã không còn là người thiếu niên khi xưa.
Hắn đã chìm nổi ở Bắc Cảnh suốt sáu năm ròng, tính tình trở nên chín chắn hơn.
Khi đối mặt với hung thủ suýt nữa phá hủy tương lai của mình, hắn đã không còn nỗi oán hận nữa mà chỉ có sự bình tĩnh.
“Sở Ninh sư đệ, ngươi không nên trở về”.
“Lại càng không nên giết đệ đệ của ta, đây chính là quyết định ngu ngốc nhất đời này của ngươi”.
Trường bào của Lữ Tinh Thần bay phấp phới, câu nói của Sở Ninh đã khơi dậy sát ý trong hắn ta.
Đúng vậy.
Không có Sở Ninh, hắn ta mới có thể nổi trội, thiên phú của hắn ta mới được tông môn để ý.
“Đệ đệ của ngươi không nên giết, vậy người nhà của ta nên chịu nhục hay sao?”, sắc mặt Sở Ninh trầm xuống.
Lừa Sở Nguyên.
Ép Sở Dao.
Sợ rằng sau lưng đều có một tay của Lữ Tinh Thần thúc đẩy.
Lữ Tinh Thần không nói nữa, chỉ có sát ý mãnh liệt.
“Nếu thiếu tông chủ muốn hành quyết thay tông ta thì chúng ta không cần ra tay”.
Tám vị trưởng lão đều đứng sang một bên.
Dưới góc nhìn của bọn họ.
Sở Ninh có thể thoải mái xông qua Tông Đạo sợ rằng nhờ vào Nhân Đồ gánh phần lớn áp lực thay hắn.
Lúc này.
Nhân Đồ đang áp trận cho Sở Nguyên nên không thể bảo vệ Sở Ninh được.
Tuổi đời của Sở Ninh quá trẻ, chỉ mới mười chín tuổi.
Tuy rằng huyết thống thần linh đã khôi phục nhưng không thể nào vượt qua Lữ Tinh Thần được tập trung bồi dưỡng.
“Nếu đã vậy”.
“Dùng máu của ngươi tế võ đạo của ta thôi!”
Xong, Lữ Tinh Thần bỗng hét to, giậm chân xuống đất, bắn ra vô số mũi tên nhọn hoắc.
Xương sống của hắn ta giống như một con rồng khổng lồ đang ngẩng cao đầu, cơ thể chấn động, tung quyền nghiền nát không gian, ầm ầm thẳng đến mặt Sở Ninh.
“Địa vũ kỹ, Đại Bạo Không Quyền!”
“Quyền trấn cả trời cao, nổ vang chín lần, không hổ danh là Lữ sư huynh!”
Những đệ tử trên quảng trường kính sợ nhìn hắn ta.
Trên con đường tu hành, lấy công pháp làm gốc rễ, võ kỹ làm hành trang.
Từng cảnh giới đều có võ kỹ tương ứng.
Đại Bạo Không Quyền là địa võ kỹ, tu luyện rất khó khăn, thập đại trưởng lão thi triển nhiều nhất cũng chỉ nổ được bảy lần.
“Không gặp sáu năm, ngươi vẫn thua ta”.
Sở Ninh bất động như núi, một tay hắn nắm tay Sở Dao, một tay ôm quyền đẩy tới.
Ngày xưa.
Sở Ninh là thiên tài đệ nhất Liệt Dương Tông, đã từng thấy rất nhiều võ kỹ trong tông nên chẳng xa lạ gì Đại Bạo Không Quyền.
Bọn họ dạy đệ tử nỗ lực phấn đấu, tu luyện võ kỹ là để nổi danh khắp Đại Hạ.
Còn hắn khổ sở tu luyện võ kỹ ở Bắc Cảnh để sống sót.
Chỉ một thoáng.
Tiếng nổ liên hồi vang lên, theo nắm đấm của Sở Ninh bùng nổ, nó chẳng khác nào dời núi lấp biển, khiến những đệ tử đang quan sát trận chiến phải sững sờ.
Sở Ninh thi triển Đại Bạo Không Quyền.
Nhưng nó không chỉ có chín lần nổ mà đến tận mười lăm lần, vượt hẳn Lữ Tinh Thần.
Trong chớp mắt.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, một luồng dư chấn cuồn cuộn tỏa ra.
Xoạt!
Vẻ mặt Lữ Tinh Thần đầy đau đớn, hộc máu tươi văng xa mười mét rồi mới chật vật dừng lại.
“Không thể nào!”
Lữ Tinh Thần nhìn Sở Ninh, người khẽ run, vẻ mặt đầy hung tợn.
Sở Ninh có thể tu luyện thành công Đại Bạo Không Quyền có nghĩa là hắn tệ nhất cũng phải là Địa Võ Cảnh, hơn nữa võ kỹ còn hơn xa hắn ta.
“Chết đi!”
Một bóng ma u ám phủ đầy lòng, Lữ Tinh Thần gào thét rồi lại lao tới tấn công Sở Ninh.
Huyết khí trào ra từ trong nội tức hội tụ tại hai tay của hắn ta, quanh thân lại có từng đợt sóng vỗ.